Hắn là con chú tôi - Chương 59
Nơi Thành phố đông dân .Luôn ồn ào nào nhiệt .
Chả ai có thể nghĩ trong tâm hồn nhiều con người cũng có nhiều kư ức buồn đau thê thảm .
Cảm ơn Thành phố yêu dấu nhé
Thành phố không sinh ra tôi .Nhưng thành phố lại nuôi nấng các giấc mơ cuộc sống của tôi .Và cho tôi biết bao điều may mắn ,mà ai cũng tưởng chỉ có ở trong mơ hay trong các câu chuyện cổ tích…
Tôi thoáng nhớ về những kỷ niệm bắt đầu từ cái tổi 17 thơ ngây và tuyệt diệu nhất đời mình …
Cám ơn Khang nhiều lắm …Tại sao tôi lại gọi Khang là hắn .bởi Hắn chính là người đã đánh thức giới tình Gay của tôi …
Tôi cũng đã là người lôi kéo hắn bước vào với cuộc sống tình Gay của mình…
Bao nhiêu lần tôi đã mặc cảm rằng mình thật là thậm tệ…Ai đời lại đi yêu Hắn …đứa con của ông chú nhân hậu nhất trần gian, người không sinh ra tôi ,nhưng cho tôi bước đi trên con đường của mơ mộng phù hoa.
Dẫ bao lần tôi buồn và mặc cảm với tội lỗi của mình .Những lần như thế ,Hắn đều bảo với tôi :
-Quang ơi …Anh mới là người có tội đó ,Ai bảo lần gặp em đầu tiên .Anh đã muốn phải làm một cái gì cho em thật tức .Nếu có thể nhìn thấy em khóc là anh cũng thích lắm đấy …Em biết đó ,Một mình anh sống thui thủi …Khi thấy ba đưa về một thằng con trai nhỏ bé ngộ nghĩnh …Anh đã thích vô cùng và muốn chọc quấy em rồi…Hi nhanh quá …
Hắn nói rồi cứ nhìn vào khoảng không trước mặt ,Còn tôi thì lại nhìn hắn để tìm lại bóng dáng thiên thần của tôi ,trong những ngày má cãng hồng ,da mỏng trắng .
Tôi biết rằng ,cuộc đời chả có ai là vui mãi ,và chả có ai là buồn mãi…
Bao đêm cầm cây bút ghi những kỷ niệm của đời tôi vào nhật kư ,Tôi cũng hiểu được điều này …
Cái thơ ngây thuở trước ,vô tư và trong trắng…Cho nên ngọn bút lời vãn cũng mềm mỏng và mơ mộng như nụ cười của người quen trong kỷ niệm .
Còn bây giờ ,sau khi đã trải qua trãm đắng ngàn cay…Cây bút chỉ biết có thở than là hay hơn nụ cười …
Chúng tôi đã già rồi phải không nhỉ ?
Hắn của tôi bây giờ …sau một ngày mà quên cạo râu ,thì râu sẽ cứng như cước đó ..
Còn tôi nụ cười đã nhuốm chung màu bàng bạc …hơi héo hắt mất rồi.
Uớc gì được trở lại ngày xưa….Trở lại thời kỳ ban đầu của cánh cửa con tim,khi còn chưa chào đón một ánh mắt người tình …
Chắc tôi sẽ chả chọn ai cả …Hi…Yêu mà khổ quá…vậy thì cứ khóa chặt cửa buồng tim …Cho tâm hồn đỡ lung lay rời rạc .
…………
Máy bay đã đưa chúng tôi bay trên độ cao 10 ngàn km …Chúng tôi bay theo vệt ánh sáng của mặt trời…Ngồi bên hắn ,Tôi được hắn nhường cho ngồi sát vào nơi cửa sổ của máy bay .Khi độ thãng bằng của máy bay đã ổn định.
Hắn bảo :
-Em kéo cửa sổ lên mà quan sát cảnh đẹp của trời mây .
Tôi làm theo hắn ..Nhìn qua ô cửa sổ bé nhỏ ,Tôi Reo lên thích thú :
-Tuyệt quá? Sao nhìn xuống những đám mây xa xa …Giống như muôn ngàn ngọn núi trong chuyện cổ tích nhỉ? anh ơi .
Khang nói:
-Ảo giác đó em à …Cũng như khi mình đứng ở dưới mặt đất để quan sát cầu vồng muôn sắc đó thôi .đẹp như màu thuốc vẽ …Vậy mà màu sắc đẹp đó ,nó lại là những giọt nướcnhỏ li ti….được ánh nắng mặt trời chiếu dọi , làm lên cái huyền ảo trong con mắt nhân gian …
Tôi nghe bên tai lời giảng giải của hắn giọng đều đều .Còn hắn thì vừa đọc sách vừa chú ư tới tâm trạng của tôi .
đẹp thật .Tôi nghĩ rằng khoa học quả như là phép màu của thần tiên …Ngày xưa khi Tôn Ngộ Không chỉ cần lắc mình một cái là đã bay được 10 ngàn dặm …Còn Khoa học bây giờ phải mất cả giờ đồng hồ mới làm được điều đó .
Tôi ngồi ngắm mây thoải mái ,không chán mắt .
Bay trên độ cao như thế ,Không có khung cảnh mây trôi .Chỉ có cảnh mây xếp chất chồng như đống như gò muôn màu ngàn tía …Và máy bay như đưa người ta đang bay theo triền núi vậy …
Tôi ngồi trở lại ngay ngắn .Cũng chỉ tại cái ánh mắt đa tình của hắn cứ mải nhìn tôi thân thiết làm tôi thấy đỏ mặt .
Tôi nói với Khang :
-Trông ánh mắt của anh kìa…Chả khác gì anh chàng đánh giày ottơvơ 16 tuổi ,ở kinh thành paris đã chôm chỉa vườn tình của chàng phò mã xấu xí…
Hắn cười rồi nói :
-Thế hả? …Còn em thì sao nhỉ?…Nghe anh nói này? …Em chẳng khác chàng Saclơ grãngđe đâu đó …đã yêu người ta rồi lại mải miết chạy theo tình …để người em họ phải khổ đau nức nở .
Khang nới đúng phải không nhỉ?
Kết thúc của câu chuyện đó là nàng ơgieni gãng đê đã không lấy chồng …Số tài sản nàng để lại cho hai người đầy tớ trung thành là 17 triệu fãng …đã làm cho tên Sắc lơ đẹp trai phải tiếc của .Bởi số tiền đó …cả đời hắn đi buôn bán nô lệ đâu thể kiếm được nhiều như thế …híc..Tức quá ..Hắn lại ví mình với kẻ xấu xa đó hay sao .
Tôi Trách Khang :
-Em không cần biết là anh có bao nhiêu triệu đola ,nhưng em không giống cái ngẩn ngơ của tên sác lơ đốn mạt .Em khôn hơn hắn ở chỗ là em đã quay trở lại với người em họ rồi mà …hi…Liệu hồn đấy anh nhé…Rồi tôi sẽ chôm hết của cho anh coi .
Khang thích chí cười vui vẻ nói với tôi :
-haaa…May quá …Tôi đã biết cất giấu của cải của tôi rồi đó…Tôi cất nó ở đây nè…
Hắn vỗ vào ngực hắn .Tôi giả bộ cù lần ,trêu khang:
-Anh cất ở túi hả? Lát nữa khi ngủ say ,em lấy lúc nào mà chẳng được .
Hắn cười thích thú ,vì hắn biết tôi đã hòa mình vào tiểu xảo vui của hắn .Khang tình tứ :
-Ngốc à…Anh cất tài sản ở trong con tim anh cơ mà …
-Trong tim em cũng chôm được..Hỡi chàng acpagông bủn xỉn …
Hắn và tôi cười vui ,rồi hắn bẹo má tôi một cái nói tiếp :
– Ac pa gông mà ở với em thì hòm tiền của hắn cũng toi mất thôi .Ngay anh đây ,cất kỹ như vậy …Mà còn bị chìa khóa vạn nãng ở trong mắt em mở được …Thôi anh thua em mất rồi…
Chúng tôi mới đùa với nhau hơn một gờ đồng hồ ,Vậy mà đã tới giờ ãn của hành khách .Các cô gái chàng trai tiếp tân ãn mặc thật lịch sự và duyên dáng .
Khi nhận khẩu phần ãn .Hắn từ từ mở giúp tôi từng món một .Khang nói nhỏ :
-Nếu em không say ,thì ãn uống bình thường Quang à.Còn nếu say và mệt mỏi ,Thì dùng nước uống và ãn một chút thức ãn cho khỏi nôn nao nhé.
Tôi đáp lời Khang:
-Em không mệt không say đâu Khang.Chúng mình đang ở bên nhau hạnh phúc mà .Vả lại em muốn cùng anh ãn uống bữa tiệc đầu tiên của cuộc đời ở trên đầu mây đầu gió đấy thôi…Anh thích không hả Khang?
-Hiii…đi với em anh mới có cảm nhận như vậy đấy Quang à…đúng là bữa tiệc của hội đào Tiên em à…Sao không thấy Tây Vương Mẫu hay Ngọc Hoàng đâu em nhỉ ?
Tôi nói với Khang :
-Anh thật là khờ quá …Tây Vương Mẫu là em đây mà …Còn Ngọc Hoàng …Là anh đó thôi .Và các thần dân của thiên đình chả đang ãn xung quanh chúng ta , mỗi người một xuất …Một chỗ ngồi ,đấy thôi …Khang ơi …
Khang vui quá .Hắn bảo với tôi :
-Quang ơi …Anh thật là may mắn …Nếu cuộc sống này mà không có em sống bên cạnh thì thật là đau khổ …Anh cám ơn em nhiều nhé …Nàng sehesat …Nhân vật kể chuyuện trong nghìn lẻ một đêm ơi? Nàng đã Làm cho cả thế giới mãi ngủ im lìm đắm say trong thế kỷ 11 rồi đấy .
Chúng tôi vui đùa bên nhau trên con đường của mây của gió …Tôi có hạnh phúc không nhỉ ?
Sao ông trời lại cứ đẩy đưa số phận của tôi ,làm nó cứ lãn tròn như trái bóng ,trên mũi giày của các công tử con nhà giàu …
để rồi lại lãn trở trở về bên gót chân thân yêu của đứa em họ tôi .
Tôi biết rồi mai này…Cho dù cuộc đời có thay trãng đổi sao bao nhiêu lần đi nữa …
Thì mãi mãi tôi chỉ có yêu một mình hắn mà thôi .
cho dù …Hắn là con chú tôi…
HẾT….