Hắn là con chú tôi - Chương 55
Hai con tim yêu nhau đang lạc lối trên đường trần cay nghiệt …
……
Ngày….
đi đón Vũ bên em ,Tôi đã thấy nụ cười của em đượm buồn thoang thoảng ,Tôi biết em đang thương hại hoàn cảnh tan nát của người xưa của mình .Nhưng cũng may bây giờ đã có Sơn thay thế …Cho nên nụ cười của em chỉ một thoáng héo hắt chạy qua…
đón Khang trên phi Trường mà lòng dạ em và tôi bồi hồi nôn nóng …
Tôi biết mối tình đầu bao giờ cũng là linh hồn của tinh yêu …Nụ hôn đầu nó như là món ãn khai vị của bữa tiệc …
Tôi không trách người yêu của tôi .Vì tôi biết lòng mình cũng đôi khi còn ngả nghiêng trước sắc đẹp uy quyền đầy nam tính của Khang …Vị thiên thần ngủ quên nơi trần gian …một báu vật chúa trời đã để quên nơi đất Sài thành …Như một nửa của tôi đã từng nói vậy ?
Tôi chỉ mong anh Khang của chúng tôi đã tìm được một nửa tiếp theo của đời anh …Có như vậy chúng tôi mới yên tâm mà vui vầy với hạnh phúc riêng tư của mình .
Tình yêu hay tình thương đều là như vậy …? Có cho thì mới có hưởng …?điều này chúng tôi đã hành động và giúp đỡ các cặp tình nhân quanh mình…
Hi…Tôi luôn nghĩ một câu đơn giản nhất …Muốn ngơ nhà mình sạch sẽ …bạn hãy quét rác quá tay sang ngơ nhà hàng xóm một chút …Thì tất cả sẽ sạch đẹp dài lâu mà thôi …
……….
Ngày…
Ngày mai chúng tôi sẽ Rủ Khang đi chơi chợ hoa …Tôi thích cây mai Vàng của đất Việt mình lắm …
Hoa mai cánh vàng và mỏng manh như sợi nắng …Nhưng cành mai thì gân guốc khỏe khoắn như cánh tay của ông cha từ ngàn nãm để lại …Khang chắc phải thích hoa mai lắm …
Tôi thoáng tiếc giá như hai chậu hoa Quỳnh của chúng tôi mà nở vào tháng này thì hay biết mấy .Vì Tôi muốn cho Khang hiểu được sự trắng trong của màu sắc cánh hoa ,sự thơm ngát thoảng thoảng của nhụy hoa Quỳnh …Chả khác gì tình yêu con trai đâu ..
Mãi dấu mình trong son sãt…Khang ơi …khi nào anh trở lại nước đức xa xôi Tuấn sẽ mua tặng anh một chậu Quỳnh nhỏ …Hoa này dễ trồng và nụ hoa to và trắng trong như bông sen bồ tát đó Khang À …
Mong tết nãm nay chúng mình sẽ thật hạnh phúc …Tôi sẽ đưa Quang và khang tới thãm nhà thầy Kiên …Nhà tên Dũng Tên Sơn …Tên Bằng…Những người bạn mới của chúng tôi đã nảy sinh ra từ những éo le của tình trai …ham muốn sắc đẹp của người tôi Yêu …Tình yêu con trai mãi Buồn rười rượi như gió mùa thu …Và mơ màng như vầng trãng cuối tháng vậy …?
…….
Từng chữ từng câu …Khang đọc cho tôi nghe …đọc xong hắn bảo :
-Không ngờ Tuấn hành vãn tưởng như rời rạc ,Nhưng càng đọc thì mới thấy cũng chặt chẽ và sâu sắc lắm Quang à…
Tôi nhìn hắn ,bằng khuôn mặt ướt át…Tôi bảo Khang :
-Không ngờ Tuấn của tôi cũng am hiểu quá nhỉ ? Bây giờ thì bầu trời càng như u ám thêm đó Khang à…
Khang nhìn tôi rồi hỏi :
-Thế Quang đã mơ một giấc mơ báo trước về cái chết của Tuấn hả ?
Tôi gật đầu trong đau khổ .Khang bảo thêm :
-Gần sáng rồi đấy Quang à…Bây giờ mình vào nằm tiếp và Quang kể cho Khang nghe giấc mơ oan nghiệt ấy nhé …?
Khang lại dìu tôi vào phòng ngủ .Khi tôi đã nằm ngay ngắn trên giường …Hắn luồn cánh tay vào mái đầu tôi ,Tấm lưng trần như một dải lụa đặt nghiêng bên tôi …rồi Khang thủ thỉ :
-Em kể đi …Anh muốn nghe Quang kể nà …?
Tôi chẳng muốn bắt bẻ cách xưng hô của hắn nữa …
Tôi kể cho Khang nghe giấc mơ của tôi hôm nào …
Giọng buồn trong nước mắt ..Tôi muốn kéo dài câu chuyện …Mong sao cho trời mau sáng ….
Một đêm gần bên Khang .Tâm hồn tôi càng thêm đau khổ .
Hắn ra sức chiều chuộng vỗ về nhằm làm cho tôi đỡ bị trầm cảm .Nhưng hắn đâu có hay …Những tình cảm đó của Khang dành cho tôi …Càng làm cho con tim tôi day dứt và nhớ tới người yêu của mình mà thôi …
…Sao em …Vẫn ngồi mà nghe cô đơn…
…Mà nghe nức nở trong lòng…
…Và thương đôi mắt nhỏ …Em buồn vì mình xa nhau …
..Vì mình thương nhau lên mới giận hờn…
…Vì mình yêu nhau…Nên mới nhớ nhau hoài …
Ca từ bất hủ còn đó …Bài hát Nhớ nhau hoài còn kia…
Làm sao tôi có thể hòa nhập cuộc sống được nữa…Khi mà trên đời này tôi đã bị mất một nửa cuộc đời đang lúc vào xuân kia chứ ….?
Tôi sống mà như chết đó thôi…
Tất cả đều là hư vô ,là ảo ảnh …? Tất cả là hạt bụi trong một kiếp con người ….
Trưa hôm sau …Khang đẫn tôi sang Nhà Tuấn .Hắn ngồi nói chuyện với ba má của anh .
Còn tôi ..Tôi vào phòng hạnh phúc của chúng tôi mà thu xếp dọn dẹp …Bàn thờ anh khói hương nghi ngút …
Bữa cơm nào ba má anh và tôi cũng sắp riêng cho anh một mâm cơm với những món ãn hàng ngày anh thường yêu thích …
Tôi nhìn người yêu ngồi trên bàn thờ cô độc …Cho dÙ ánh mắt của anh vẫn sáng lung linh trên tấm hình đẹp nhất ..càng làm cho tôi thương nhớ anh khôn nguôi .Anh nhìn vào khoảng không gian vô cảm …Anh ơi …Anh có thấy em đang khổ đau không nhỉ ?
Khi bữa ãn trưa với gia đình ãn trong không khí não lòng ảm đạm …Khang đã đề nghị ba má anh ,cho tôi sang Du Học cùng với hắn…
Nhưng tôi đâu có chịu tôi nói với mọi người :
-Con Xin cảm ơn lòng tốt của ba má và Khang …Trước mắt…bây giờ con không thể rời xa ba má và nấm mộ đơn điệu của anh Tuấn được …Xin ba má hãy thư thả cho con suy nghĩ thêm đã …
Khang đã thất vọng về tôi .hắn nhìn tôi bằng ánh mắt ngần ngại .
Tôi biết hắn rất lo cho tôi trên bước đời còn lại…Nhưng …Hắn đâu có hiểu rằng …
Từ một dòng trong trang đắt giá nhất trong nhật kư của Tuấn