Hắn là con chú tôi - Chương 53
Chúng tôi về nhà và mang theo chậu mai lớn và đẹp lắm …AI cũng hỏi thãm là mua bao nhiêu thế ,và hỏi là mua ở đâu …Tết mà …Ai cũng cần hỏi cho biết giá …Vì Hoa và quả ngày tết …luôn là hàng vô giá .
Buổi tối khi vừa ãn cơm xong ,đang xem chương trình ti vi nói về thời sự trong nước …Bỗng có tiếng vỡ loảng xoảng ở dưới phòng bán hàng của má Tuấn …Linh cảm chẳng lành …Anh và tôi vội vàng chạy Xuống …
Tết mà …Bọn ãn cướp chúng cũng thèm khát tiền lắm .và chúng thường nhằm vào cơ hội giáp tết để khoắng của .
Tuấn chạy nhanh xuống thấy má anh bị bọn chúng đánh ngất nằm ở dưới chân quầy .Chúng không thấy chìa khóa nên vội đập tủ kính để vơ vét số trang sức mà má anh bày làm hàng mẫu …
Một thằng to béo đáng vội vã ôm số vàng hắn vừa vơ vét để ….chạy ra ngoài cửa .anh Tuấn đuổi kịp …Một tay anh bóp mạnh vai thằng béo đau điếng nrồi để rơi túi vàng xuống đất …
Tay Tuấn túm cánh tay hắn giật ngược lại thật mạnh …Rồi anh nhảy cao người tung một cước hiểm vào đùi của tên béo ,Hắn như bị gãy xương đùi nên ngã gục trước cửa ra vào …
Một tên cướp khác đang chờ đồng bọn trên chiếc xe máy nổ sẵn …Nó muốn tẩu thoát cùng đồng bọn …Nên đã rút súng bắn xả vào Tuấn …
đoàng …đoàng ..
Hai tiếng nổ vang lên làm cả khu phố nhốn nháo .Tên cướp bắn Tuấn thấy tình hình không thể cứu nổi đồng bọn của nó .Nó liền lao đi một mình trốn chạy ,trong dòng xe và người hối hả …
Bà con xung quanh đã kịp tới bắt gọn và trói tên béo đang nằm như con lợn trước cửa …
Tiếng nổ oan nghiệt đã gãm vào cơ thể của người yêu tôi .Tôi chạy tới nơi thì anh đã ngã gục ..Tôi luống cuống xé ngay chiếc áo lót của mình để bãng vào dòng máu đang chảy trên ngực anh …Trời ơi …Máu chảy ra nhiều quá …Tôi không thể ngãn dòng máu tươi loang lổ kia được …Tôi gọi to thảm thiết và rối rít :
-Anh Tuấn …Tuấn ơi …đừng làm em sợ nhé …Em nè …Quang đây …Tuấn ơi …
Giọng tôi lạc loài trong sầu đau ,tôi la lên :
-Má ơi…ba ơi …Gọi cấp cứu nhanh lên …Anh Tuấn chết mất nè….anh chảy máu nhiều quá ..
Tôi cuống quít gọi tên anh …Một lát sau ….Khi má và ba anh tới nơi kêu la khóc lóc cùng tôi …Trời ơi …Tết đến nơi rồi mà sao nỗi buồn lại xảy ra đau đớn quá .
Má anh Khóc tức tưởi …
Tuấn bỗng nhiên từ từ mở mắt ,tất cả chúng tôi mừng vui reo lên :
-Ô tỉnh lại rồi …Tuấn ơi …
Chỉ có mỗi ba anh thì nức nở kêu lên :
-Con trai ơi …hức …hức…con đừng phụ ba phụ má mà bỏ đi nhé con ơi …ơi trời ơi …
Ông rống lên như tiếng voi cha tìm con giữa khu rừng rậm rạp.
Má anh bảo :
-Tuấn ơi …hức hức…Ba má nè con …hu….Con mệt lắm không ? xe bác sĩ sắp tới rồi đó …Cố ráng lên con à …hu..hu…
Anh mở mắt to ,nhìn khắp lượt ,hình như anh đã dồn hết công lực của mình để gặp gỡ lần cuối với người thân …Tuấn bảo tôi :
-Quang ơi….Anh thấy mệt mỏi lắm …hình như không xong rồi …em tha lỗi cho anh nhé …Dù anh không còn nữa …Thì xin em hãy sống theo lời dặn của cơn mơ hôm nào …Nhớ đó …Chớ có hủy hoại tấm thân em à …Còn ba ,còn má của anh ….anh nhờ cậy ở nơi em đó Quang ơi ….hức hức …Anh nức nở và quằn quại …
Tôi khóc và đau đớn theo anh …bao nhiêu nước mắt chảy theo lời trãng trối của anh …
Tôi nói :
-Tuấn ơi …đừng bỏ em và ba má mà ra đi như thế …,Ngày mai mình còn đi chợ tết mua sắm nữa mà ….Trời ơi …hu hu…
Anh mở mắt lần nữa rồi thều thào :
-Ba ơi …Má ơi…Con thấy tâm can con lạnh quá …Rét quá….Nếu con chết rồi …Ba má hãy coi Quang như con hồi còn sống nhé…
Nước mắt của Tuấn chảy theo từng lời trãng trối …cuối cùng anh bảo :
-Ba má và Quang hãy tha lỗi cho con…Con không muốn chết đâu …Nhưng bây giờ con đành phải chịu mang tội là đứa con bất hiếu ….cướp công ba má nè…
anh chãng trối trong khổ đau tức tưởi …Rồi anh nghẹo đầu từ từ và chết đi để lại khuôn mặt thanh thản ….
Ba anh gầm lên :
-Tuấn ơi….sao lại cướp công cướp của của ba má như vậy hả con ơi …
Má anh thì ngất sỉu …Còn tôi thì đau lòng quá …tôi gục đầu vào ngực anh mà oán trách trời cao …sao nỡ bày chuyện đời cay nghiệt …
Khi công an đến khám nghiệm hiện trường ,thì cũng lại là lúc tất cả bạn bè của chúng tôi đến đông đủ …
Cao xanh… ngập đầy tiếng khóc, lời than …
Vũ đến và mếu máo khổ quá ,Hắn nấc trong khổ đau :
-Tuấn ơi …Mày không dậy ngáng chân tao nữa đi nè …hay mày lại đây búng tai tao nữa đi …Tao không đuổi mày để búng lại đâu…Hu..Hu…
Tôi đau lòng quá …Nước mắt chảy hoài mà không cạn …Rồi tới má anh Vũ …Bà khuỵu xuống bên tôi mà gào lên đau đớn :
-Tuấn ơi …Con vừa nhận lời làm con của má đấy thôi …Sao chưa báo hiếu chút gì cho má, mà con đã vội bỏ đi mãi mãi rồi con ơi …Hu…Trời ơi ….Sao nỡ giết con tôi …
Anh Vũ phải dìu mẹ mình vào bàn ngồi …Trời ơi Tôi khổ quá …Khi thấy cả bầu trời tiếc thương cho cuộc đời ngắn ngủi của Tuấn .
Khi má tôi và anh hai tôi tới …Bà ôm chặt tôi mà nức nở :
-Hu…Hu…Khổ thân con tôi quá Tuấn ơi …Sao con vội bỏ ba bỏ má và chúng bạn mà đi như vậy …con ơi …hu…Trời cao ơi …sao không bắt mấy mạng già này thay thế cho con chúng tôi …Nó còn trẻ như vậy …Sao đã lìa trần …Hu…ới trới cao đất dày ơi …
Anh hai tôi dìu má ,anh nói với tôi giọng thật nhỏ :
-Em phải bình tĩnh đó Quang à…Số phận đành chịu thôi …Nhưng công việc lo toan cho Tuấn ,Em phải nhờ bạn bè và mọi người giúp đỡ đó..Anh đặt tay và vỗ nhẹ vào lưng tôi nói thêm :
-Cứng rắn lên em à …
Khi pháp y tới khám nghiệm tử thi …Là lúc mà tôi thấy đau lòng nhất …
Khang đã ở bên cạnh và sắn sóc cho tôi …Họ đòi mang anh đi viện để mổ tử thi …Nhưng gia đình không muốn vậy .Và cuối cùng họ cùng phải mổ và khám nghiệm ngay tại nhà của Tuấn ….
Tôi thương xót ,anh đã chết trong đau đớn bằng đạn độc …Bây giờ lại nát thân trong dao mổ …Tuấn ơi …em khổ quá …Nhìn thấy anh bỏ đi trong tình cảnh thương tâm như vậy …Em như đứt đi từng khúc ruột trong lòng …
hu…hu…Giá như …Anh chết như trong cơn mơ thuở nào để rồi hai chúng mình cùng thả xác thân nổi trôi trên mặt sông êm ái…Hu..hu…bây giờ ….làm sao mà em chết theo anh được đây ….Tôi nức nở bật lên thành lời :
-Tuấn …ơi ..Em đau lòng quá …
Một bác sĩ bảo :
-Tội nghiệp …thằng em nó thương anh quá …Khóc sầu não quá nhỉ ?
Tất cả các bác sĩ khám nghiệm và công an .họ đều nghĩ tôi là em trai của Tuấn .Nên họ nói như vậy ….
Má anh thì đâu còn tỉnh táo nữa …Ba anh thì cũng đã phải vươn lên và cố gắng giải quyết công việc để nhanh chóng thực hiện chuyện đưa người yêu tôi nhanh chóng trở về miền đất lạnh …
Tất cả những công việc lễ nghi an táng …ba anh Vũ và Chú tôi lo lắng …
Còn công việc nội trợ thì có má anh Vũ và má tôi …
Mọi người phân công nhau cố lo cho đám tang của Tuấn thật trọn vẹn …
Buổi sáng hôm sau ,Thầy Kiên và Dũng cũng từ xa mới đến …Cùng một lũ sinh viên của trường …Họ đến chia tay Tuấn của Tôi .
Ai cũng nhìn khuôn mặt anh lần cuối , qua mặt kính của chiếc quan tài …Anh nằm đó mắt nhắm như đang mải mê trong giấc ngủ vĩnh cửu …Bao nhiêu tiếng gọi ,Bao nhiêu tiếng khóc …chả thể làm cho anh tỉnh giấc trở lại được nữa …
Tên Dũng mếu máo bảo tôi :
-Nghe anh nhắn tin ,em cứ tưởng anh Tuấn lại đùa trêu trong dịp tết …Hích …khi em hỏi lại anh Bằng ..Thì mới hay…đất dưới chân em đang sụt lở…hu…Quang ơi …Em thấy thương Tuấn quá …
Anh Kiên động viên Dũng :
-Xem em kìa…Khóc mà không chịu nhìn Quang đây …Ốm quá rồi …sao em còn xúc động nữa làm chi…Dũng …ơi …hự ..
Anh cũng không giữ được giọt lệ của mình khi rơi vào vai Dũng …
Khang của tôi , thì luôn ở bên tôi ,Hắn thật sự vững tâm như cục đá …Mọi công việc trong nhà .hắn cũng với ba anh Tuấn thu xếp nhanh nhẹn …Vậy mà hắn vẫn luôn không để rời ánh mắt trông chừng tôi …Hắn luôn nói với tôi giọng tưởng chừng như vô cảm :
-Quang bây giờ …Làm cái gì phải suy nghĩ cho chín chắn nhé …Người chết thì không muốn chết …Cái số đã vận vào rồi ….Thì đành chịu thôi ?…Nhưng người sống thì phải …cố mà lo nốt những ước mơ của người chết chưa làm được …Nhớ không Quang …
-Hu…Nhưng tôi khổ quá Khang ơi…Chả thiết sống nữa …
khang bóp nhẹ vào vai tôi bảo tiếp :
-Muốn chết thì đợi ông trời đến mang đi …Quang à …Khờ quá …Vậy còn ba má của Tuấn và ba má của Quang đó thôi …Con người sinh ra đâu có phải từ kẽ nứt kẽ nẻ của trái đất như tôn ngộ không ?…cho nên cuộc sống của con người đầy vai trách nhiệm đó …Chớ có tự mình hủy hoại thân thể …mà thiên hạ họ cười chê …
—————–
đám tang của Anh chở đầy hoa trắng …Tình yêu của tôi lẻ loi đi về nơi miền hoang đất lạnh …Tôi chẳng biết làm sao…Khi mà ông trời đã cố tình không trao cho tôi một vòng tay vĩnh cửu …
đã bao lần tôi nghĩ ,là sẽ sống bên anh cho tới ngày đầu bạc …Cả anh cũng vậy ?AI ngờ ….đâu …cánh cửa tuổi 20 chưa kịp mở …mà anh đã vội phụ tình tôi …
…Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi ….
Vĩnh biệt anh…Tôi hứa sẽ cố gắng trong cuộc sống để sau này thay anh mà chãm sóc cho ba má anh khi tuổi già …
Cái tết đầu tiên tôi đón xuân một mình ở nhà Tuấn …Buồn dãng khắp bầu trời …Sầu vương đầy màu khói …Nước mắt thì cạn dòng mất rồi ..tâm lực tưởng chừng như thoi thóp …
Chúa ơi ….May cho tôi quá .lúc này Khang luôn ở bên cạnh tôi …Hắn lo đèn nhang cho anh Tuấn và lo lắng cơm nước cho gia đình …Cả Vinh Và anh Vũ nữa …Vinh thì chiều nào cũng mua đồ ãn mang sang cho má anh Tuấn …Lúc nào mắt hắn cũng đẫm lệ …
Cái tết sao đắng ngắt làn môi và xám lạnh ánh mắt ….
Sau cái tang của anh được một Tuần …Thì ba má anh nói với tôi và Khang :
-Quang à …Ba Tuấn bảo với tôi :
-Tuấn mất đi vội vã quá ,Ba nghĩ từ nay con cứ ở với ba má nhé …Con ở luôn cắn phòng của Tuấn …Còn đây …
Ba anh lấy ra môt cuốn nhật kư của Tuấn đưa cho tôi :
-Của Tuấn viết đó con à ,Khi nào rảnh con đọc nhé …đọc để hiểu được chân tình của nó dành cho con đó ..
Nói với tôi xong ông bảo với Khang :
-Con về tết mà lại không được nghỉ …?Thôi đã vậy thì cứ ở đây với hai bác cho vui cửa vui nhà …
Khang cảm ơn rồi nói với ba má Tuấn :
-Thưa hai bác …Cháu muốn đưa Quang sang nhà vài hôm cho tiện ạ…Vì từ ngày về anh em cháu chưa có nói chuyện gì …Qua bên nhà cháu .cháu cần dặn dò Quang một số công việc mà cuộc sống cần phải vậy ạ ? buổi trưa hàng ngày chúng cháu lại sang đây với hai bác …thưa hai bác như vậy có được không ạ ?
-được đó Khang …Nhưng khi nào cháu đi sang bên kia rồi …Thì bác sẽ nói chuyện với ba cháu …cho quang sang đây luôn héng…
-Dạ được ạ…bấy giờ chúng cháu xin phép về nhà …hai bác nghỉ thôi …
Tôi chào ba má anh rồi bước theo Khang .
Tay tôi ôm cuốn nhật kư của Tuấn …Không biết anh viết những gì trong đó nhỉ ?
Tôi có thấy anh viết hồi nào đâu ?
Và anh viết vãn có hay không vậy ?
Chúa ơi …Tôi đã từng tự hào vì Tuấn của tôi hào hoa và đa tài …Vậy mà hôm nay tôi mới được biết cái tài cuối cùng của đời anh …mà tai anh chưa được nghe con tim tôi đánh giá …
Về tới nhà …khang dắt xe vào rồi đóng cửa xong .
Ngôi nhà trước đây đối với tôi rất thân quen ….Hôm nay,khi bước quay trở lại đi bên hắn …
Tự nhiên tôi như người xa lạ .Hắn nhìn tôi tình tứ .
Bàn tay phải Khang bẹo vào má tôi ,hắn nói nhỏ :
-đã lạ nhà rồi hả ? Trông kìa…Nhà của người ta mà cứ như con gái đi lấy chồng …về thãm nhà cũ ấy …
Khang vừa nói vừa tình tứ trêu tôi ..
Hắn làm tôi tự nhiên thấy tủi phận quá …Tôi đâu thể hồn nhiên như ngày nào được nữa…
Ai đã cướp mất linh hồn của tôi ?
Tôi đứng như trời trồng giữa phòng khách ,Nước mắt ở đâu lại tuôn về xối xả …Tôi khóc lóc như cơn mưa chiều hạ ;
-Hu…Hức…hức ..Tôi khổ quá Khang ơi….hức…
Hắn bước lại ôm tôi vào lòng …hắn nói như nựng tôi :
-Tôi xin lỗi …Tôi ngu ngốc …đã gợi lại cảm xúc ngày xưa của đôi ta…Quang ơi …Khóc nữa đi …Khóc cho vợi bớt nỗi niềm của bước chân khi ngã quị…
được thể …Tôi gục đầu vào Ngực của hắn mà nức nở ..Còn đôi bán tay Khang thì bóp nhẹ khắp vai và lưng của tôi ,hắn nói thì thầm …Giọng nghẹn ngào :
-Có Khang về rồi đây …Quang ơi …Xin đừng buồn …
Tôi khóc nức nở trong vòng tay của hắn .Còn hắn ,thì nhẹ nhàng vỗ về tôi hết sức tình cảm .
Hắn dìu tôi ngồi vào ghế ở phòng ăn …Hắn ngồi cạnh bên và hát nức nở bằng một khúC ca bất hủ :
…Bao nhiêu năm rồi …Còn mãi ra đi …
…Đi đâu loanh quanh… Cho đời mỏi mệt…
…Trên đôi vai ta …Hai vầng Nhật …Nguyệt…
…Rọi mãi trăm năm…Một cơi đi về….
Trời ơi …Từng câu ,từng lời của bài hát từ khuôn miệng hồng nhạt của hắn …Đang bóp nghẹt trái tim tôi …Tôi nhòa lệ mà không tuôn chảy …Trước mắt tôi …Là bóng hình người xưa …Như ảo như mơ ….Mờ nhạt thân thiết …
Khang hát không đệm đàn …Từng câu hắn tuôn ra ,nhấn trong tiếng nấc …Khuôn mặt của hắn cũng nhạt nhòa tái tê…Đôi mắt đàn ông tưởng như vô tình kia..Bỗng dưng mờ đục…Vì dòng lệ lòng đang rưng rưng quằn quại …
Hắn rót hai ly nước lọc hắn uống vội một ly…Và hắn đưa cho tôi một ly…Khi tôi uống cạn ly nước lọc…trong im lặng …Vì Chúng tôi không thể nào nói với nhau bằng lời được nữa .
Hắn nói :
-Quang ơi…Hôm nay Khang mới bắt đầu khóc thương cho cuộc đời bạc phận của Tuấn …hức..hức…Hắn lau vội giọt lệ vừa lăn vội xuống má của hắn ..
Hắn đứng lên …Và lấy cây đàn ghi ta của Tuấn tặng tôi hôm sinh nhật …
Đôi bàn tay hắn so lại cung đàn …Rồi hắn ngồi dạo đàn ….Miệng thì nhả những ca từ …Làm đớn đau trần thế :
…Em ở nơi nào…? Có còn mùa xuân không em …?
…Rừng ngàn lá gió…Từng đêm nhắc nhở thì thầm…
..Nắng ở trên đầu…Nắng trong lòng phố….
…Gió ở trên non…Gió cuốn mây về…
Trời ơi….Hắn làm cho dòng lệ của tôi tuôn rơi nhanh quá …
Tuấn ơi …Anh đang ở đâu …? Hãy về đây với lời ca tiếng nhạc đang sát muối vào lòng Quang …
Tôi khổ quá ….Không biết Hắn đang hát cho tôi …Hát cho Tuấn …Hay cho bản thân cuộc đời Hắn nhỉ …?
Vì đứa em tôi cũng bị rơi mất mối tình đầu tiên nhiệt ngã đó thôi …Tôi hức hức trong lòng theo những lời ca chua xót ….
…Sao em …Vẫn ngồi mà nghe cô đơn ….
…Mà nghe …Nức nở trong lòng …
…Và thương đôi mắt nhỏ …