Hắn là con chú tôi - Chương 52
-Nếu như trong nhật kư của em miêu tả ,Thì anh cũng đang cần một bàn tay yêu chiều và tình cảm đấy Quang à…Chỉ lo …Người ta chê anh thui à …
-Hiiii..Anh yên tâm đi …Em đã biết trước là anh Vũ sẽ ok …Về kỳ này…Anh ấy đang chông chênh tình cảm lắm …Anh cố giúp chúng em nha Sơn ….
…………….
Vũ đã ra ngoài với chúng tôi …Trời ơi …Đi Mỹ ..mà ốm vậy hay sao …Da anh hơi tái xanh ,thân người thì mỏng manh quá …Có lẽ anh đã đau khổ và khóc rất nhiều…
Khi gặp má anh …Anh đã ôm chầm và nức nở như một đứa trẻ …Tôi biết …Anh đang trách người mẹ của mình bằng những giọt lệ uất ức …Giá như anh can đảm nói ngay giới tính của mình cho ba má anh hay …Thì đâu có để cho tình đời dang dở chứ ?
Má anh ôm con khóc nức nở :
-Con của má đây Sao …? Trời ơi ..Sao con tôi ốm quá vậy …? Cũng tại má mà ra Vũ ơi …Má xin lỗi con…
Anh Tuấn đỡ má anh rồi nói :
-Bác à…Có gì về nhà hãy nói …Bác làm anh Vũ Khổ thêm đó …
Ba anh nói nhỏ :
-Tuấn nói phải lắm đó …Bà thì vẫn vậy …Thương con không đúng lúc rồi …Bây giờ con nó về nhà ,nguyện vẹn như thế là hạnh phúc rồi …Thôi ta ra xe đi…
Ông nói xong cùng chúng tôi ra ngoài .Anh Vũ đi bên chúng tôi .Sơn đẩy xe cho anh…
Vũ vỗ vai Tuấn rồi bảo :
-Hai người vui vẻ chứ Tuấn ?
-Dạ…Vui lắm anh Vũ ơi …Sống Bên Quang ..Thì buồn làm sao được chứ ?
Vũ gật đầu ,và chợt hỏi Sơn ;
-Bạn đây là …
Tuấn bảo với Vũ :
-Đây là Sơn …Bạn của tụi em đó …Còn đây là anh Vũ đó …Sơn ơi …Hai người bắt tay làm quen chút nha ?
Sơn dừng xe đẩy lại .Vũ đưa cho tôi ôm hộ anh hai bó hoa của chúng tôi và ba má anh mới tặng .
Bắt tay Sơn anh nói :
-Mình rất vui làm quen với Sơn ?
Sơn bắt tay anh ,Rồi hắn tự tin khoác cánh tay dài qua vai anh Vũ …Hắn cao lớn hơn anh mà …Hắn nói nhỏ giọng tình cảm :
-Em mong anh Vũ Không chê Sơn nhé ?
Cả hai người nhìn nhau và hơi đỏ mặt .Chúng tôi đã làm tư tưởng trước cho cả Vũ và Sơn rồi mà …
Tình trai quả thật rất khó gần để mà yêu nhau … khi mà con người ta cứ phủ che quanh mình những bộ áo quần gợi cảm và phong cách nam tính …
Nhưng khi đã tìm và hiểu nhau thì lại dễ dàng và thật nhanh chóng thân thiết …Cái vỏ bọc kia …lại là bức tường để che chắn các con mắt soi mói của xã hội ….
Tôi bảo :
-Hai người vui thì chúng tôi cũng vui rồi đó …Bây giờ Tuấn và Quang lên xe với hai bác nhé …Hai người đi chung một xe …
Anh Vũ thấy tôi bố trí đúng quá …Nhưng anh không muốn là kẻ vồ vập ,anh bảo chúng tôi :
-Làm như thế có ngại cho hai người không hả Tuấn ? Hả Quang ? Chúng mình chưa nói được với nhau mà ?
Tuấn cười tủm tỉm anh bảo Vũ :
-Làm theo Quang đi anh Vũ à…Anh mà để cho Sơn của chúng em buồn …Thì chúng em không chơi với anh nữa đó …
Anh Vũ và cả Sơn đều đỏ mặt Vũ liền nói giọng thật quan tâm với Sơn :
-Anh hy vọng Sơn đồng ư đi chung với anh chứ ?
Sơn cười thật thích thú ..Hắn buông câu nói đầy nam tính và tự tin :
-Rất hân hạnh …Xin mời anh lên xe .
Chúng tôi về tới nhà thì trời đã chiều .Má anh Vũ bảo tôi xuống phụ má làm cơm ..Tuấn vui vẻ dọn dẹp bàn ăn và xếp đặt bàn ghế …
Thi thoảng xuống bê thức ăn lên ,anh lại nháy mắt với tôi ,và huưt những điệu sáo môi quen thuộc .
Anh bảo nhỏ :
-Anh Vũ đang vui lắm đó …Quang à …
Má anh cười bảo tôi :
-Quang à…Má thấy hình như anh Vũ cũng quí thằng Sơn …Như con hôm nào vậy đó …?
-Dạ …Tôi đáp với má :
-Sơn nhìn thế thôi ,nhưng quí anh Vũ lắm má à … Cũng may cho ảnh ?Con sắp này bận học ,Không tới nhà thường xuyên được …Hai bác cứ coi Sơn như con héng …? Có được không ạ…?
-Ồ…Thì má của Sơn đang lo cho Vũ việc làm đó con à …Ba má cứ nhận tất cả tụi bay làm con luôn cho rồi ..Cả Tuấn ,cả Khang nữa …Chúng bay chơi với nhau tình cảm hơn cả ruột thịt mà ..Có được không hả Tuấn …?
Tuấn cười vui vẻ ,Anh lại gần ôm nhẹ đôi vai của má anh Vũ …Anh hôn vội bà vào một bên má ,chả khác gì ở nhà anh thường hôn má của mình vậy ?
Tuấn bảo :
-Má nhận tất tụi con…Không nuôi nổi đâu má ơi …?
Bà chân thật mắng yêu anh :
-Ba má anh …Tuấn ơi …Tụi bay cứ ừ đi…Ba má nào để cho Đói chứ …?
Vũ và Sơn đã vào phòng ăn từ lúc nào …Anh thấy Tuấn đang làm nũng má của mình anh bảo :
-Mấy người lại định tranh cướp tình cảm của má tui hả ?Tui không nhường đâu đó NHA ?.
Chúng tôi cùng cười ..Anh Vũ bảo với chúng tôi :
-Nếu được như vậy thì năm nay má phải mua nhiều bánh trưng ăn tết lắm đó .
Má anh cười rồi bảo :
-Có bây nhiêu đây thôi …mà con trai tui cứ lo đói hoài …hả Vũ ?
-Ồ…Má và mọi người chưa biết đó thôi Vì Tết năm nay cả Khang cũng về đó má ?
-Vậy hả con …? Bao giờ thì Khang về thế ?
Vũ cười vui vẻ ,anh ném niềm vui và câu nói vào đôi mắt mở rộng của tôi đang chăm chú lắng nghe và chờ đợi …
-Đúng ngày 25 âm lịch thì Khang xuống máy bay …Hắn về nghỉ đông …Chừng 20 ngày thôi má à …Tuấn và Quang biết chưa vậy …?
Tôi hơi chững lại ? Sao Khang không cho tôi biết nhỉ ? Hay hắn mới quyết định về nghỉ đón tết ở quê nhà ?
Tôi bảo với Vũ :
-Em không hay biết gì cả anh Vũ à ..? Có khi nào anh nói xạo không vậy ?
-Haaa…Anh cười tươi như thuở nào …
Anh nhìn tôi và nói :
-Hôm kia anh mới biết đó Quang à…Chắc là hắn mới có chương trình của nhà trường …Mai anh bảo nó điện thoại cho em héng ?
Bữa cơm đón Vũ thật chan hòa tình cảm .Nhìn thấy người xưa trở lại vui như thế …Tôi cũng yên tâm .
Tôi nhìn Sơn ,Khi thấy hắn cứ bước một bước hai chung lối với Vũ ,trong căn nhà chật hẹp .Tôi thoáng thấy lòng mình nhẹ nhàng và buồn cười lắm …
Khi Ba anh nâng ly chúc sức khỏe rồi cười bảo với má anh :
-Bà thấy không …?Thằng con trai bà cứ như trẻ con vậy đó …?về chưa được một ngày mà tôi thấy nó đâu có khác gì ngày xưa …
Tôi thoáng đỏ mặt và đoán già đoán non ..Khi Sơn mang đồ của Vũ lên Phòng …Không biết hai người đã hôn nhau để mở màn cho thủ tục chào hỏi chưa nhỉ …?
Hi…Mình tệ quá …Cứ nghĩ chuyện của thiện hạ …
Ngồi bên Tuấn ,tôi thấy anh cũng rất vui ,anh bảo tôi :
-Năm nay anh Khang về quê ăn tết …Chúng mình phải đi chơi cho thật đã Quang à…
-Vâng ..Em nghĩ chắc vui lắm đó …?
Tôi tự hỏi lòng mình ?
Không biết Khang của tôi có thay đổi nhiều không ?
Khang có cao lớn nữa không ?
Khang đã có cô nào vừa ư với tình yêu của hắn không ?
Và Khang có còn lãng mạn như thưở nào không nhỉ ..?
Tôi và Tuấn được chú tôi Cử ra Sân bay đón Khang .Trong lòng tôi thấy mừng vui khôn kể ..Chúng tôi xa nhau đã gần một nãm rồi .
Không biết Khang có nhớ tôi không nhỉ ?Còn đối với Hắn ,Tôi thấy rất nhớ và thương hắn vô cùng .
Trong tất cả những người tôi quen ở trên thành phố .Có lẽ em tôi là người có cuộc sống tình cảm gia đình thê thảm nhất .Má mất sớm…Tuy ba cố gắng dành tất cả tình cảm cho con .Nhưng cũng đâu thể bằng mọi người có gia đình vuông tròn trong cuộc sống được .
Tôi nhớ ngày xưa khi mỗi lần hỏi về thím tôi .Khang là đứa rất lì nó không bao giờ cho tôi biết …Lần nào tôi hỏi thì nó đều chỉ tay lên bầu trời rồi bảo :
-Quang lên trên trời mà hỏi …?
Rồi ánh mắt của nó chững lại và niềm vui trên khuôn mặt thì lụi tắt …
Bây giờ khi xa nhau một thời gian dài như vậy ?Mong sao chó cái tính hồn nhiên của em tôi vẫn như thuở sinh viên tràn đầy mơ mộng …
Tôi ôm một bó hoa nhỏ ,và cùng Tuấn đứng ở cửa ngoài phòng xuất cảnh .Sân bay ầm ĩ tiếng cười tiếng nói và chen chúc bước chân và rối mù ánh mắt, bởi các sắc màu của áo quần chen nhau nhộn nhịp .
Anh Tuấn bảo tôi :
-Khang sắp ra rồi đấy em à .đúng chuyến máy bay từ f rãng fưộc này đó …Chắc hắn đang chờ xin dấu nhập cảnh hay tìm hành lư để ra ngoài …
Tôi gật đầu rồi nói với Tuấn :
-Họ về ãn tết đông quá anh nhỉ ? Không biết Khang có nhớ nhà lắm không ?
Tuấn thấy tôi hỏi vừa bâng quơ ,vừa tản mạn .anh biết tôi đang hồi hộp gặp người em họ thân yêu của mình .
Anh cười bảo :
-Cái đó phải hỏi người ta …Chứ anh đâu có phải là Khang nè….
Tôi đỏ mặt quá ,như một kẻ ãn vụng bị người ta bắt gặp …Tôi mỉm cười gượng gạo :
-Thì anh hiểu rơ đến từng giờ hạ cánh của máy bay mà …Vậy em mới hỏi chứ…
Tuấn cười hì hì ,Rồi anh nói như reo :
-Khang ra kìa…Em …?
Tôi nhìn theo anh …đúng rồi …Khang đã trở lại …Hắn đó ….Chà ….biết nói sao nhỉ ?
Tuấn cầm tay tôi rồi Giơ hai cánh tay chúng tôi lên cho Khang nhìn thấy .Hắn đã nhìn thấy chúng tôi và giơ tay chào lại .
Hắn mặc bộ đồ mới lạ .và mô đen lắm .Chắc là bộ đồ của sinh viên bên đó .Chiếc quần may loại vải dày dặn màu xám nhạt ,có dán mấy kiểu túi may trên bắp vế ,lầm cho đôi chân như cột trụ khỏe mạnh .Còn thân hình Khang ,bên trong ,hắn mặc một chiếc áo xuân thu cổ tròn dài tay và có những dòng kẻ ngang hơi đậm rất đẹp ,còn bên ngoài vẫn khoác một chiếc ghi lê để giữ cho thân hình khỏi bị lộ liễu cái vẻ cường tráng của cơ thể …
Gần một nãm .hắn không cao lên là mấy ,Nhưng màu da của Khang …Thì chỉ có dân bên Tây âu mới được mịm màng và trắng như vậy ….
Tiến đến bên chúng tôi Khang rộn ràng :
-Hê lô Quang…Lớn ghia vậy nè…
Hắn chào rồi bước lại bên tôi ,giữ nhẹ mái đầu tôi và hôn vào một bên má của tôi .Hắn giữ đầu tôi chắc hắn muốn nụ hôn của hắn khỏi bị thất lạc hay sao nhỉ ?Tôi thầm mỉm cười và nghĩ …Tên này vẫn hồn nhiên như trước .
Hôn tôi nhẹ nhàng xong .hắn tới bên Tuấn hắn chào :
-2222…Tuấn ….Thế nào …? Cuộc sống tốt đẹp chứ ? Hắn nói xong ôm Tuấn vào lòng .mái đầu Khang áp vào má của Tuấn .
Tuấn hơi bất ngờ ,anh đỏ mặt và nói :
-Thanks Khang nhé …? Vẫn như ngày xưa anh à ….?
Nói xong Tuấn cầm bó hoa từ tay tôi đưa cho Khang ,anh bảo :
-Chúc mừng anh đã bay về an toàn nhé …Bây giờ chúng mình chụp vài kiểu ảnh ở sân bay nghe Khang ?
-Ok …hai người cùng tôi ra ngoài cửa chụp vài cảnh cho thoáng nhé …
Khang nói như vậy .
Anh Tuấn đẩy xe hành lư ,để cho tôi đi bên hắn và trò chuyện cho thoải mái .
Hắn hỏi tôi :
-Nhanh quá ,đã gần một nãm rồi ..Tôi cứ nghĩ gặp Quang hôm nay phải cao lớn hơn tôi đó ….haaa…
Biết hắn đang trêu mình tôi nói :
-Tôi mà cao nhanh như vậy ?chắc là xấu hổ lắm đó …Thôi đành ôm phận …Bất mãn với chiều cao Khang à …
Hắn bẹo má tôi rồi bảo :
-Biết Là Quang hay chấp nhận rủi ro mọi điều mà ….Thôi thấp một tư …Nhưng chui rào ở quê ,vào bẻ trộm trái cây mới lẹ héng….
-Hi…Tôi cười vì giọng têu tếu thân quen …Tôi bảo Khang :
-Mình chụp ảnh xong về nhà luôn nhé …Chắc chú mong Khang lắm đó …
…………..
Chú tôi phấn khởi nhìn thấy Khang trở về trắng trẻo và hồng hào hơn trước ,Ông hỏi thãm ba má và gia đình của Huyền bên đó và tình hình cuộc sống của Khang .
Chúng tôi ãn cơm vội vàng ở nhà chú tôi rồi chúng tôi xin phép về luôn .
Tôi nói :
-Thưa chú ….Khang vừa đi máy bay hơn chục giờ còn mệt .Chúng con xin phép qua nhà Tuấn để cho Khang và chú trò chuyện rồi Khang đi nghỉ sớm đi …Mai mốt chúng con lại sang chơi ạ.
Khang cười vui bảo với chúng tôi :
-Sáng mai ,hai người sang đây cùng với Khang đi chơi chợ …và mua hoa nhé ?
Tuấn cười vui lắm anh nhìn hắn bảo :
-đúng đó .ngày mai 26 tết rồi ,em đang tính mình phải đi chợ sớm ,nếu gặp cây mai nào ưng ư thì mua luôn anh Khang à …Sáng mai chúng em sang đón anh nhé .
Khang nở nụ cười trắng hồng của khuôn mặt ,để chào tiễn chúng tôi ,ánh mắt của hắn sáng long lanh muôn ngàn tia nhấp nháy .
Hắn nói với tôi :
-Ngày mai sang nhé …Anh nhỏ …? Mai sang khang có quà cho hai người …Toàn socôla hảo hạng …Ãn vào mau lớn lém đóa à…
Tôi lặng lặng xấu hổ anh Tuấn nói thêm :
-Quang đang mong ãn kẹo socôla của đức lắm …haaa…đành phải chờ tới mai vậy …? Thôi chúng em về héng …?
Tôi véo tai anh rồi bảo :
-Trời ạ ….cả người nhà cũng chơi lại tùi nà…
Anh cười ha hả rồi nổ máy ,đưa tôi về nhà …
Hôm sau ,chúng tôi đi chơi chợ Hoa…Bao nhiêu là cây cảnh đẹp và lạ mắt .Nhưng điều đầu tiên là cả ba chúng tôi phải chọn cho gia đình một cành Mai Thật đẹp về dáng ,tươi về Sắc ,và lắm nụ ít hoa …để làm sao cho tới ngày tết thì hoa nở càng nhiều càng đẹp .
Loanh quanh mãi thì Tuấn cùng Khang quyết định mua hai cây mai có thế trồng trong chậu rất đẹp ,Bông và nụ rất nhiều ,dáng cây như có tán khỏe mạnh và đúng như mong muốn của những người yêu hoa.
Tuấn phấn khởi lắm .chúng tôi thuê xích lô chở về nhà …Vừa đi Khang vừa nói :
-Không ngờ Tuấn tinh thông về loại hoa mai này quá vậy ?
Tuấn cười rồi bảo :
-Tết sắp đến rồi mà anh ,Cây mai này anh trang trí ở phòng ngoài gần bàn uống nước là đẹp nhất ,vì nó tiện và gần gũi cho ánh mắt thưởng thức ….của mọi người ,Khang à …Ngày mai chúng ta đi mua thêm mấy loại khác nhé …Như mua thêm hoa cúng bày trên bàn thờ tổ tiên ,và mua thêm mấy một bình bông đặt trên bàn uống nước…