Hai Ông Anh - Chương 7
Chap 7
Chủ tịch hội đồng quản trị G.I.L ngồi trong văn phòng, mắt ông đăm chiêu nhìn bản báo cáo. Cuộc họp sáng nay thành công như ông bắt nó phải thế. Nhưng ông không cảm thấy bằng lòng. Một sự khó hiểu chưa bao giờ tồn tại xen vào tâm trí ông. Thằng con trai ông, vốn luôn bình thản chấp nhận sự sắp đặt của ông trong học tâp và công việc đã rời bỏ cuộc họp, ngay khi ông muốn nó sẽ thông báo phần quan trọng nhất. Chưa bao giờ ông thấy con trai ông như thế: vội vàng và mất bình tĩnh. Lí do thì ông đã lờ mờ đoán ra. Ông lại càng thấy không hiểu được trước điều mà ông đang nghĩ tới. Không lẽ con ông lại yêu một người con trai khác? Chẳng lẽ phương thức giáo dục của ông có gì sai sao? Chỉ có thể là con ông đã bị dụ dỗ. Ông nhấn máy gọi người trợ lý bảo chuẩn bị xe. Ông cần đi gặp cậu ta. Ông không cho phép ai làm hư hỏng con trai ông. Nó sẽ là người kế nghiệp ông, và sẽ lấy một người vợ hoàn hảo đúng mực như vợ ông.
Cửa phòng chủ tịch bật mở. Ông ngẩng lên định trỉ trích hành vi bất lịch sự của bất kì nhân viên nào trong công ty, nhưng ông cũng kịp nhận ra ngay : chỉ một người dám mở cửa phòng ông mà không xin phép như vậy. Có lẽ hai tháng công tác làm ông quên mất hành động quen thuộc này.
– Con chào bác!
Ông nhìn cô bé hé đầu vào tinh nghịch mà thấy thoải mái. Em kết nghĩa con trai ông, đứa bé rắc rối nhưng cũng đáng yêu đã giúp ông nhiều việc, cũng như phá phách không ít. Đã bao lần ông muốn nhận con bé làm con nuôi nhưng nó không chịu.
– Bác chào con. Con ở nhà vui không con? Lâu lắm rồi bác mới thấy con đó nhé!
– Dạ. Con chúc mừng bác! Bác ơi! Anh Sơn đâu bác?
– Sơn không đến công ty con ạ. Con đến quán nó xem.
– Nhưng anh Sơn không có ở quán mà bác. Con gọi về nhà cũng không có luôn.
Ông nhíu mày. Con trai ông liệu có đang ở bên cậu trai kia?
– Vậy bác không biết rồi.
– Dạ, vậy con về.
Con bé quay lưng định ra khỏi phòng, ngúng nguẩy như giận dỗi.
– À, Phương này, con có biết dạo này thằng Sơn hay đi với ai không con?
Phương quay mặt lại, hớn hở nhìn ông.
– Anh trai con bác ạ.
Vị chủ tịch chợt thấy thót tim. Rồi ông nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản lúc nãy. Ông đâu có quên cách đây không đầy một năm ông đã khốn khổ thế nào. Như đã nói ở trên, con bé này gây cho ông đâu ít khó khăn. Ông nhớ lại lần ông đã nói con bé hư đốn, suốt ngày lêu lổng ngoài đường và không có ý tốt đẹp gì với con trai ông. Đó là khi ông mới biết nó. Ông không bằng lòng chuyện con ông nhận em gái một cách tùy tiện như vậy. Ngay hôm sau, ông đến tổng công ty, nhận ngay tin nửa tòa cao ốc của tập đoàn ông ngập trong nước. Còn thủ phạm thì ung dung ngồi chơi game bằng chiếc di động. Ông đã vô cùng tức giận định đưa ngay con bé lên phòng an ninh. Và đúng lúc đó thì tin đồ án quảng cáo của con trai ông thành công rực rỡ, mang lại cho tập đoàn một khoản tiền lợi nhuận lớn. Tất nhiên, hầu hết đồ án là do em gái giám đốc điều hành thiết kế. Lúc đó, ông không biết phải xử lý con bé kia thế nào. Rồi dần dần, ông thấy con bé đúng thật vô cùng quấy phá nhưng cũng là một thiên tài. Sự có mặt của nó khiến tổng công ty luôn sôi nổi, nhiệt tình. Ông chấp nhận con bé như đứa con gái của mình.
Vẻ thảng thốt cúa vị chủ tịch không thoát khỏi ánh mắt của Phương. Con nhóc cười tí tởn trước khi quay đi, sau đó, quay lại, chắc chắn lá cố ý:
– À bác ơi. Bác xem cái này đi bác nhé!
Phương để chiếc đĩa CD lên bàn làm việc của ông rồi quay đi, vô cùng phởn.
Chủ tịch cầm chiếc đĩa rồi nhét vào máy tính. Mặt ông đanh lại khi nhìn thấy những cảnh đầu tiên. Hai người con trai, trong cuộc hẹn hò.
– Thưa chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong.
Trợ lý Kiên bước vào, rồi sững lại khi thấy cái ông đang xem. Anh đứng kế bên ông, lo lắng.
– Cậu biết chuyện này rồi đúng không?
– Vâng, tôi tình cờ nhìn thấy giám đốc Sơn bên cậu ấy.
Căn phòng trở lại im lặng, chỉ còn tiếng lẹt xẹt.
– Đã bao giờ cậu thấy thằng Sơn như vậy chưa?
Kiên lắc đầu, không biết nói gì. Thật sự anh cũng không hiểu được và không tin, nhưng vẻ mặt của Sơn đã nói lên tất cả.
– Chưa bao giờ tôi thấy Sơn nó vui như thế này. Nó vẫn luôn lạnh lùng, kể cả ở công ty và ở nhà. Tôi đã tưởng nó không bao giờ cười. Có lẽ, tôi đã sai khi khi bắt thằng bé làm theo những gì tôi muốn.
Im lặng.
– Hôn ước của Sơn với cô Zanie…
– Thưa chủ tịch…
– Cậu hủy đi cho tôi.
– Dạ.
Kiên thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng.
Chủ tịch, dù sao cũng là một người cha.
**************
Cuối cùng, thì tối đó anh cũng không cho nó về. Anh bảo nó yếu, bắt nó nghỉ cho khỏe. Và thì đúng là, nghỉ thật. Anh không để nó chạm chân xuống đất. Đi đâu thì anh cũng bế. Ngoài cái giường và lòng anh ra thì nói chung là nó chẳng chạm vào đâu hết. Nó ngượng ngùng không chịu thì anh ôm chặt nó lại. Và nó chỉ có thể từ trong vòng tay anh mà đấm loạn xạ vô vọng. Thì ốm mà lại. Bình thường đã yếu rồi, giờ thì thoát ra sao nổi? Ngậm ngùi mà dựa anh toàn tập thôi. Còn anh thì, tất nhiên là sướng vô cùng rồi. Chứ nó mà khỏe thì nó có mà chịu cho anh ôm ấp một tý, đừng nói đến giữ nó bên mình cả ngày thế này. Cái mặt, gian không để đâu cho hết.
Sáng hôm sau, nó đã hết sốt hẳn. Anh đèo nó về nhà, lại tiếp tục màn dặn dò mà biết rằng có chán nó cũng không thèm nghe.
– Nếu không nghe lời, thì anh bắt cóc em về luôn. Khỏi cho đi đâu hết! Và tối nay nhớ qua nhà anh đó. Không đến thì…
Anh kéo nó sát lại, đủ để nó tái mặt mà biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nó luống cuống đẩy anh ra.
– Em biết rồi! Em đến, em đến mà!!!
Anh cười, thả nó ra rồi phóng xe đi, để lại nó nóng bừng ngó theo.
*****************
Phương, sau màn chào hỏi đầy mưu mô thì thản nhiên bá vai thằng bạn mà bàn kế hoạch trả thù, có thể nói, đáng để cho nó tự hào về mức độ kinh khủng. Chiếc máy quay, quà tặng của anh zai thì đúng là mồ chôn cho nhiều cảnh hay ho. Và người tặng cái máy đó cho nó, hình như thích tự đào huyệt cho mình. Chiếc đĩa CD thì hiển nhiên là không chỉ có một. Nó còn phải thỏa mãn cho lương tâm mình chứ? Yêu người, thì phải yêu mình trước mà. Mà đã yêu mình, thì phải để cho mình thoải mái chứ.
– Giờ đi luôn nghe mày? Gọi bọn thằng Duy đi! Mụ đó chắc giờ đang chuẩn bị quà cho anh zai tao, không mở quán đâu. Bảo tụi nó, chuẩn bị càng nhiều sơn càng tốt. Còn mắm tôm thì tý tao với mày mua.
– Thế vụ hai ông kia sao rồi? Mày vào đó thế nào?
– Anh Kiên vừa bảo bác cho hủy hôn ước rồi!
– Thế hả? Vậy thì cười đi còn gì? Mày đang nhịn lắm cơ mà!
– Yeah! Tất nhiên!!! Coi như quà cho anh zai! Đỡ tốn tiền!
Hai đứa phi xe đi. Không biết tụi nó làm cái gì mà thấy Linh phờ phạc cả tháng sau đó với khuôn mặt trắng nhợt nhạt xơ xác hơn bôi phấn. Còn Zanie thính chính thức đeo bảng “Đóng cửa” sau khi trở thành cái bảng màu nhem nhuốc, và đống quần áo hàng hiệu thì lẫn mùi khăm khẳm không bột giặt nào tẩy sạch. Đấy có phải là hành vi phá hoại tài sản không nhỉ?
***************
Tối 26/12.
Nó bàng hoàng nhìn ngôi biệt thự trước mặt. Trời ơi! Nó thấy lạnh cả xương sống! Sao ở đây cả ngày rồi mà sao giờ mới nhận ra nhà anh to khủng khiếp cơ chứ? Hàng ô tô đổ ngay bên bờ tường kéo dài cả trăm mét. Khuôn viên rực rỡ trong ánh đèn lấp lánh. Khách khứa nườm nượp với nhũng bộ đồ đắt tiền thong thả bước vào tiền sảnh lung linh sắc màu. Nó nuốt nước bọt, định quay lại thì một cánh tay kéo lấy nó.
– Cậu là cậu Cường đúng không?
– Anh là…_ Nó ngơ ngác nhìn anh chàng trước mặt trong bộ vest lịch sự.
– Tôi là Kiên, bạn Sơn.
Nó thở phào nhẹ nhõm trong khi anh chàng Kiên nhìn nó. “Dễ thương thế này thảo nào Sơn thích mê”
– Sơn bảo cậu đến thì đưa cậu đến chỗ cậu ấy.
Kiên nói, rồi kéo tay nó đi, mặc kệ nó đang chết trân không biết làm thế nào.
Anh đang đứng giữa một đám những nàng mặt hoa mày phấn mà chịu hành hạ bởi mùi nước hoa tạp nham, ngó quanh tìm anh chàng trợ lý. Rồi mắt anh dừng lại phía sân, sáng lên. Anh nhanh chóng rời khỏi vị trí đau khổ đó tiến về phía nó hào hứng, giằng tay nó ra khỏi tay Kiên.
– Đáng yêu quá!
– Đừng có mà trêu em!
– Quà của anh đâu?
– A!
Nó ớ ra. Chết rồi! Nó quên mất nó đi dự sinh nhật mà. Nhưng…có nhớ thì nó cũng làm sao đủ tiền mà mua cho anh món quà nào chứ?
– Thế em định làm quà của anh thật đấy à?
– Không có! Em…uhm…
Trước bao người đang sửng sốt, anh kéo nó lại, ôm chặt nó. Mặc kệ nó đang lo lắng vô cùng, anh đặt lên môi nó nụ hôn dài. Nó thấy tim mình đập liên hồi trong lồng ngực, nhưng tay thì bám chặt vào anh. Rồi nó cũng quên hết xung quanh, đáp lại nụ hôn ấy. Đâu đó, vang lên tiếng một vài chiếc ly trên tay những tiểu thư rơi vỡ choang. Cả ngôi biệt thự im bặt, chỉ còn tiếng chụp hình tanh tách của một cô thợ ảnh nghiệp dư. Cả anh và nó, hạnh phúc vô cùng.
*************
Tiệc tàn mang theo nước mắt của bao người, và sự thỏa mãn của một số người khác. Anh chạy lên phòng không biết làm gì, để nó chờ dưới sảnh. Hạnh phúc đến không bất ngờ, nhưng lại dầy ngạc nhiên. Nó nhìn thấy Phương trong buổi tiệc, lòng tràn ngập lo lắng. Nhưng trái với sự hoảng sợ của nó, em gái nó hào hứng tươi cười và vui vẻ gọi anh là ” anh zai”. Chuyện này, nó nhất định phải làm rõ!
– Lạnh không em? _Anh khoác lên cổ nó chiếc khăn to xụ trắng đen, chiếc khăn đã mang nó đến với anh. Anh ôm nó vào lòng, hôn nhẹ lên đôi má đỏ bừng.
– Không. Mà em tưởng anh chỉ muốn mình anh có chiếc khăn này thôi chứ?
– Ơ… thế em không phải là của anh à?
-Anh….uhm…
Thế nào thì mọi người tự hiểu nhá! Tui chỉ biết một tháng sau có người xách vali sang nhà người yêu sống, để cho một tòa biệt thự thỉnh thoảng (thường xuyên) lại vang lên tiếng thét kinh hoàng giữa đêm khuya thôi!
End.