Hai Ông Anh - Chương 6
Chap 6
Nó lững thững bước đi trên con đường quen thuộc đã lượn lờ không dưới một lần. Cảnh phố xá nhộn nhịp làm nó lạc lõng giữa cái tất bật của cuộc sống. Không có anh ở bên, không có anh đưa đón chuyện trò, sao nó thấy hụt hẫng vô cùng. Vẫn là cuộc sống trước đây của nó mà sao lạ lẫm thế. Nó đã quen với sự túc trực của anh mỗi khi nó không ở nhà hay trên xe buýt. Nó đã quen cái cách anh xoa đầu nó mỗi khi nó chạy ra phía anh. Anh bận. Nó cũng bất ngờ chuyện anh là giám đốc của công ty nó vẫn mơ ước một ngày nào đó được mặc bộ đồng phục lịch lãm. Anh gọi điện cho nó, bảo nó mấy hôm nữa anh không đón nó được, anh dặn dò nó ăn mặc ấm áp và ti tỉ thứ nó cũng không dám chắc là mình còn nhớ được. Nó thẫn thờ nghe từng lời anh nói. Giọng anh trầm, vội vã. Nó không hỏi gì thêm. Rồi nó bắt đầu lại chuỗi ngày trước đây của mình, không anh. Nó không gọi cho anh. Nó sợ anh bận. Nó sợ làm phiền anh. Nó biết công việc một giám đốc là bận rộn. Nhưng anh trước vẫn ở bên nó làm nó không hề nhận ra. Nó không hề nghĩ một con người lãng tử như anh lại quản lý cả công ti lớn. Anh lại luôn có mặt bất cứ lúc nào nó muốn. Nó nghĩ là anh rảnh rỗi. Rồi giờ anh cuốn mình theo công việc. Để nó bất chợt nhận ra, nó nhớ anh…
Tiếng xe đỗ phía sau. Nó giật mình quay lại những tưởng anh, rồi lại hững hờ khi thấy người xa lạ. Không phải anh. Người con gái trên xe bước lại phía nó. Nó không ghét những người như thế này, nhưng nó không thiện cảm với cô ta, từ cách ăn mặc đến dáng điệu. Cô ta, với bộ đầm da báo bó sát mỏng manh, tiến lại phía nó õng ẹo. Giọng nói chua ngoa cất lên làm nó thấy rợn người. Ít ra, nó tự an ủi phần nào khi em nó không có lấy chút liễu lượt thế này.
– Cậu là Cường đúng không?
Mắt chớp chớp, Linh khinh khỉnh nhìn thằng nhóc trước mặt. Nó đúng là giống con bé kia y hệt. Dễ thương hơn cả cô. Mái tóc bông mềm trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Làn da trắng hồng tự nhiên không vương chút mĩ phẩm. Cô thấy chướng mắt vô cùng. Nỗi bực tức ghen ghét trào lên trong con người vị tiểu thư ích kỉ chỉ muốn mình là trên hết.
– Vâng. Chị là…
– Tôi là vợ chưa cưới của anh Sơn. Vợ chưa cưới. Cậu hiểu chứ?
Có cái gì đó tràn vào trong nó khi nghe người con gái kia nói. Nó sững sờ. Trái tim nhói lên một cơn đau. Nó thấy mình khó thở.
– Cậu không thấy cậu làm phiền anh Sơn quá nhiều à? Anh Sơn chỉ là quan tâm cậu một chút. Chỉ là muốn chơi đùa với cậu. Thế mà cậu lại lúc nào cũng bám diết lấy ảnh.. Cậu làm ảnh mệt lắm rồi đấy. Tốt nhất, tôi nghĩ cậu nên rời xa anh Sơn ra! Hay cậu muốn câu tiền ảnh? Nếu thế thì cậu coi chừng tôi đấy! Cậu nghe rõ rồi chứ? Tránh xa anh Sơn ra!
Những lời nói rít lên trong gió như đánh thẳng vào trái tim yếu đuối vốn trong sáng không chút ý đồ. Nó lặng lẽ nhìn người con gái đi khuất, trong cổ nghẹn đắng lại. Nó không hiểu. Nó nghi ngờ, mà lại không hiểu vì lí do gì. Nếu bảo nó lợi dụng anh, chắc nó đã hét vào mặt cô gái kia rằng nó không bao giờ làm cái trò đó. Nhưng nó lại chỉ đứng im mà nghe từng lời cô ta nói không phản kháng, không phủ nhận. Bởi, nó chưa thể tin.
Nó vùi mình trong chăn, tự chất vấn. Phải chăng, đúng là nó làm phiền anh? Anh bận rộn đến thế nhưng lại luôn làm bên nó. Nó đòi hỏi anh và anh vẫn làm theo. Nhưng, nó không lợi dụng anh. Không hề!!! Nó muốn hét lên như thế. Dù ngàn lần, dù cổ họng nó khô đắng. Nó chỉ là muốn ở bên anh, muốn đươc nghe giọng nói ân cần của anh. Có thế thôi. Khóe mắt nó cay cay khi nghĩ lại từng lời cô gái kia. Nó thấy trống rỗng. “ Chỉ là muốn chơi đùa với cậu mà thôi” Nó thấy sợ hãi. Chơi đùa. Có ý nghĩa gì? Tại sao lại như thế? Nó muốn hiểu! Nhưng nó không hiểu!! Không hiểu một chút nào hết! Nó cần câu trả lời. Phải! Một câu trả lời! Chỉ có anh! Nhưng rồi nó lại sợ một câu trả lời. Nó mím môi, lục tìm trong di động số của anh. Nó sợ, nhưng chín năm tự lập cho nó biết chỉ có đối mặt với sợ hãi mới có thể làm cho nỗi sợ hãi qua đi. Nó nhấn nút gọi. Nó muốn nghe giọng nói của anh.
– Anh Sơn đúng không?
– À… ừ…
“ Anh Sơn. Sao hôm nay anh không đi đón em? “
Nó điếng người nhận ra giọng cô gái ban chiều. Rồi nó cúp máy, tắt hẳn trước khi tháo sim ra. Nó đi lên sân thượng, một mình trong căn nhà lạnh lẽo. Mẹ nó đã đi trực đêm mang theo Phương. Nó không có ai để quên đi nỗi sợ bóng đêm kể từ khi bố nó không còn tỉnh táo. Giọng nói vẫn gọi cho nó mỗi đêm nó một mình trong yên lặng, nó không muốn nghe nữa. Giọng nói khiến nó không còn cô đơn, không thật chút nào hết. Trời mưa phùn. Từng giọt mưa li ti lăn trên đôi má lạnh buốt, hay những giọt nước mắt nó tan trong đêm. Nó chẳng biết. Mưa cũng được. Nước mắt cũng được. Thì có sao? Nó đau khổ. Chẳng lẽ nó không có quyền khóc? Hay nó phải cứng rắn đến không được khóc như trước kia, trước khi quen anh? Nó cười, nụ cười còn lạnh hơn mưa giá băng. Thân thể nó, trong bộ quần áo ngủ mong manh, để cho mưa ôm trọn.
Nó cần một câu trả lời.
Nó đã có câu trả lời.
Nó và anh, là những người không liên quan. Nó là con trai, Anh cũng là một người đàn ông. Giữa nó và anh không có một mối ràng buộc nào hết. Nó quen anh cũng không chút cố ý, chỉ là mơ hồ, chóng vánh. Nó đang mong muốn gì chứ?. Bên anh ư? Nó quên rồi sao? Anh là ai mà nó có cái quyền ấy? Và nó là ai? Có chăng, chỉ là anh muồn chơi đùa với nó. Đúng, chơi đùa.
Nó thức giấc nhận ra mình ướt đẫm nước mưa. Cái lạnh cùng với làn gió buốt bao quanh thân thể nhỏ nhắn. Nó lấy bàn tay cứng đơ quệt dòng nước mắt bỏng rát còn lưu trên má. Rời khỏi bức tường lạnh lẽo trên sân thượng. Nó bước xuống cầu thang, loạng choạng bám vào lan can băng giá. Nó đi học, không áo ấm, không khăn quàng như anh dặn. Nó không thấy lạnh.
Nó không đi xe buýt. Chiếc xe máy vốn chỉ làm vật trang trí từ ngày có anh đưa đón làm nó thấy thoải mái hơn. Nó để gió lạnh quất vào mặt, như để xóa hết mọi nghi vấn trong lòng. Như để quên.
Nó gửi xe vào bãi. Con đường vào trường. Trống rỗng.
Bên cổng trường, bóng dáng con người quen thuộc bên chiếc xe quen thuộc mà nó khắc ghi trong tâm trí. Có lẽ, nó nhìn nhầm. Màn sương trắng bao phủ trên màu nâu thủy tinh.
Nó không vào học.
************
Ngày thứ hai. Nó vẫn thấy hình ảnh ấy, quen thuộc mà đau. Trái tim nó nhói lên. Nhưng nó biết, nó đang nhìn nhầm mà thôi.
Một lần nữa, nó không vào học.
***********
Noel.
Đường phố nhộn nhịp, ồn ào. Đó là điều duy nhất nó còn cảm thấy. Nó không quan tâm. Nó không có bất cứ lý do gì cho một ngày không quan trọng, với nó. Nó vẫn đi đến trường, rồi lại không vào học.Đã một tuần, nó trốn học, lần đầu tiên trong suốt mười bốn năm cuộc đời học sinh, và giờ là sinh viên. Nó không muốn đến gần cổng trường, cũng không muốn xác nhận lại hình ảnh trong đầu.
Thật cũng được, mà không thật cũng được.
Trò đùa cũng được, chẳng sao hết.
Nó thấy không còn chút sức lực. Nó nhìn lên bầu trời xanh ngắt, trong và rộng như màu mắt. Nó nhìn, cho đến khi nó cảm nhận rõ từng giọt nước trên má.
Mưa.
Lạnh lẽo.
Cô đơn.
Noel không ấm áp, không dành cho nó.
**********
25/12.
Nó ốm. Nó không cảm nhận rõ xung quanh. Nó cũng không biết rõ mình làm sao, chỉ thấy nóng và khó thở. Mồ hôi lăn trên má, cũng rát như nước mắt. Nhưng nó không nghĩ gì hết. Tốt. Nó không đủ tỉnh táo để đau, và để khóc. Nó muốn thế.
Mẹ nó nhìn nó lo lắng. Còn Phương nhìn nó với ánh mắt tức giận, nó cảm thấy vậy, nhưng không phải với nó. Nó dậy. Nó còn phải đi học. Một tuần rồi. Nếu nó không đến trường nó sẽ bị đuổi học. Mẹ không biết điều này. Nó không thể để bị đuổi học. Nó không thể để mẹ nó buồn. Nó mặc quần áo, chuẩn bị đi, bất chấp lời mẹ nó, và những cái kéo tay giữ lại của Phương. Nếu nó ở nhà, nó sẽ làm cho Phương thấy nó đau khổ. Nó càng sợ điều đó.
Cổng trường lờ mờ. Nó đã không còn nhìn thấy hình ảnh đó nữa. Nó vào lớp, gục mặt xuống mặt bàn lạnh như đá. Lạnh giúp nó hạ sốt. Bạn bè đến đông dần. Nó nghe những lời chúc nhau, những câu cảm ơn, những món quà. Nó vẩn làm như đang say ngủ.
************
Phương im lặng nhìn bóng anh mình loạng choạng ra ngoài cổng. Ánh mắt nó tràn ngập giận dữ. Bất lực! Nó lấy di động. Không, nó không thể để yên cho kẻ làm anh nó khóc. Không ai được phép khiến cho người thân của nó đau khổ. Kẻ nào làm điều đó, kẻ đó phải nhận lại sự trả thù khủng khiếp nhất. Chính nó, chính nó sẽ làm điều đó.
– Quang! Mày qua đây! Qua nhà tao ngay bây giờ! Tao cần mượn xe mày! Nhanh lên. Gọi thêm bọn thằng Duy. Tao có việc!
Phương khoác vội cái áo, phóng ra đường.
Quang đứng trước mặt nó, nhíu mày nhìn. Đã bao lâu rồi, Quang không thấy Phương có biểu hiện như thế này. Từ khi Phương có thêm một ông anh, Phương đã trở nên yêu đời và vui tươi.
– Tao mượn xe. Bọn thằng Duy đâu?
– Đang đến! Có chuyện gì? Mày không được đi xe máy. Đã bao lâu mày không đi rồi?
– Nhiều lời! Tránh ra. Mày thừa biết là có chuyện gì!
Phương đẩy thằng bạn ra xa khỏi xe, leo lên định lao đi thì bị cánh tay Quang chặn lại.
– Mày điên à? Mày định tìm bà Linh đúng không? Đứng lại đó.
– Bỏ ra! Kẻ nào làm Cường đau, tao phải giết kẻ đó!
” Bốp”
Quang tát Phương. Quang biết Phương thương anh, nhưng lại càng hiểu tính con bạn. Phương không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.Cái cách con bé phá phách mọi người, chỉ là để làm cho người khác vui, và để che giấu một Phương không biết cách biểu lộ tình cảm. Phương nhìn nó, ánh mắt bất ngờ, và ngập nước. Quang quàng tay ôm lấy đầu bạn mình, úp mặt con bé vào vai. Lần thứ hai, nó phải làm việc này.
– Mày bình tĩnh đi! Nghe tao nói! Bây giờ mày tìm Linh để làm gì? Mày xác định rõ chưa? Trả thù thì còn thời gian. Việc cần làm là lo cho anh Cường. Mày muốn nhìn anh mày như thế sao? Tao hiểu mày đau. Cũng đừng có tự trách mình nữa. Mày không xấu, hiểu không? Nghỉ kĩ đi! Cường quan trọng hơn hay trả thù quan trọng hơn?
– Cho tao… một phút.
Giọng Phương nghẹn ngào từ vai Quang. Quang để im. Nó biết con bạn yêu anh mình lắm, và cũng nóng vội lắm. Nó ở đây, là để đưa Phương trở lại là chính Phương, thông minh, nhanh nhẹn, biết mình phải làm gì.
– Xong rồi.
Phương đứng thẳng dậy, nhìn Quang với ánh mắt sắc sảo, vẫn còn đọng chút nước.
– Mày muốn sao?
– Đi gặp ông Sơn! Tao cần nói chuyện!
– Tốt! Lên xe đi, tao đưa mày đi.
Phương ngồi sau, úp mặt vào lưng thằng bạn. Nó lại suýt lặp lại sai lầm. Nếu nó không nóng vội như thế, không vì muốn trả đũa lại người mình ghét đến thế, Cường đã không đau khổ đến thế! Nếu không có Quang, Phương đã không nhận ra. Bất lực? Không! Phương sẽ làm được! Anh phải được vui cười vì anh đáng được thế!
*************
Tiếng ồn xung quanh nó im dần. Tiếng vị giảng viên quen thuộc không đưa được nó vào bài giảng. Nó vẫn gục mặt xuống bàn mệt mỏi.
“Rầm!”
Nó không ngẩng lên, chẳng muốn quan tâm chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi một cánh tay kéo nó lên thô bạo. Hình ảnh vẫn đó, lờ mờ. Nó vụt thấy thằng Thành và thằng Sĩ định lao ra phía nó trước khi nó bị lôi đi. Đầu nó đau nhức. Cánh tay cũng vậy. Còn trái tim nó, nó không cảm nhận nhịp đập.
Vai nó bị đập mạnh vào tường, cả người nó nữa. Tường cũng lạnh. Từ khi bị kéo đi, nó đã cố giằng tay khỏi cánh tay ấy nhưng không thể. Cơn sốt đã lấy hết sức lực của nó. Nó lả đi, chỉ nhìn thấy bóng anh mờ mờ. Và anh lôi nó đi một cách thô bạo. Tại sao lại như thế? Tại sao vẻ mặt anh lại tức giận đến thế? Chính anh là người trêu đùa nó cơ mà? Nó mới phải quát lại anh đúng không? Anh có quyền gì khiến nó đau như vậy? Đau! Không phải buồn!
Anh gằn từng tiếng. Một tuần, một tuần anh chờ nó, hết ở bến xe rồi đến cổng trường. Suốt một tuần anh đã bỏ hết công việc chỉ để chờ. Mỗi sáng, anh vòng qua chỗ nó vẫn đợi bus. Không thấy nó, anh lại sang trường nó. Cứ như vậy, anh không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu con phố, qua bao nhiêu lần. Điện thoại, không có tín hiệu. Đêm noel, nó không đến nơi hẹn. Anh đứng trong mưa chỉ để tìm bóng dáng nhỏ bé, và trở về với tấm thân ướt sũng. Anh tuyệt vọng, không hiểu tại sao nó lại như vậy. Anh không biết mình làm gì khiến nó quên anh thế. Anh xa nó, mười ngày. Lâu, đủ để anh thấy nó không chỉ là một người mà anh quen. Anh chỉ muốn thấy mặt nó cười, chỉ muốn thấy nó nũng nịu với anh, cho anh giây phút vui vẻ anh mong đợi. Nhưng nó thì biến mất như thế. Anh tức giận vô cùng. Anh chỉ muốn nó nói cho anh biết tại sao. Anh đã không giữ nổi bình tĩnh, lao khỏi phòng họp khi nhận được tin nhắn của Phương: “Cường đang trong lớp. Em cần nói chuyện với anh zai ngay bây giờ. Em cũng nghĩ anh zai cần nói chuyện với Cường.”
– Tại sao cậu lại trốn tôi? Tôi đã làm gì cậu?
Từng tiếng nói của anh vang lên trong tai nó. Nó cảm thấy ngươi mình run lên. Không giống giọng anh vẫn dịu dàng trước kia. Lạnh lùng, và giả tạo. Nó nhìn thẳng vào anh, nhưng không nói gì. Nó không sợ.
– Tại sao lại như vậy? Nói đi! Nếu không đừng hòng rời khỏi đây!
Anh thấy cách nó đang nhìn anh. Ánh mắt nó xa lạ như chưa bao giờ quen. Nỗi tức giận một lần nữa làm anh quên đi sự bình tĩnh mà anh chưa từng đánh mất. Mười ngày là quá đủ rồi, anh không muốn chờ thêm giây nào nữa. Mặc kệ nó nghĩ gì về anh. Anh chỉ muốn nó là của riêng mình. Anh không cho phép nó rời xa anh. Mặt anh áp sát vào mặt nó. Anh đặt lên nó nụ hôn cuồng nhiệt, chỉ cảm thấy môi nó lạnh và đang run.
Nó vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra. Anh giữ nó chặt quá. Môi anh chà trên môi nó, xót. Nó đã hiểu thế nào là hôn. Nó sợ hãi. Nó không muốn đáp lại nụ hôn ấy, nó chỉ muốn rời ra mà thôi.
Anh vẫn tiếp tục nụ hôn dài, cho đến lúc anh thấy trên má mình ướt. Nó đang khóc. Anh vội thả nó ra.
Nó thở dốc. Khuôn mặt đẫm mồ hôi, đẫm nước mắt.
– Tại sao em lại tránh mặt anh? Nói cho anh biết đi! Anh đã làm gì sai? Em có biết anh đau lắm không?
– Anh cút đi! Anh có quyền gì mà trách tôi? Chính anh chơi đùa với tôi trước! Anh đau ư? Tôi không tin! Anh có hiểu thế nào là đau không? Hay chỉ là vì không còn một món đồ chơi?
Nó vùng khỏi tay anh, toan chạy đi, chạy thật xa. Nhưng tại sao nó không thể thoát khỏi anh? Nó đau dớn thế chưa đủ sao?
Anh ôm chặt nó lại. Anh sợ nó sẽ lại rời xa anh. Từng lời của nó cứa vào tim anh. Anh không biết nó đau khổ đến thế. Tại anh, tại anh rời xa nó trước. Nếu anh mặc kệ công việc anh vốn chẳng ham muốn để ở bên nó, nó đã không phải khóc như vậy.
– Không đúng! Anh không coi em là đồ chơi. Không bao giờ! Anh yêu em! Nghe anh nói đi. Anh yêu em!
Nó nằm trong lòng anh, vẫn thổn thức khóc. Anh yêu nó? Sẽ lại là một trò đùa nữa ư? Nó không tin anh. Nhưng vòng tay anh ấm quá, ấm đủ để nó thấy mình lạnh vô cùng. Nó cần hơi ấm ấy. Nó ôm chặt lấy anh, cho đến khi chìm vào giấc ngủ yên bình.
Anh lặng lẽ nhìn nó ngủ, tay vẫn ôm nó. Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi dài. Khuôn mặt nó thanh thản hơn. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc nó. Nó nóng quá. Nó đang sốt! Anh thương nó quá! Người nó gầy, chì vừa nửa vòng tay anh.
– Anh ơi…em yêu anh… Nhưng em sợ… anh không yêu em…Em sợ lắm…
Nó đang mơ. Trán nó nhíu lại, tay bấu chặt vào vai anh. Anh biết vậy. Nhưng điều nó vừa nói, anh đã muốn nghe biết bao nhiêu. Anh nâng đầu nó dựa vào vai mình, thì thầm vào tai nó dù biết nó không nghe được, vòng tay vẫn quanh thân thể nó.
– Anh cũng yêu em lắm. Đừng rời xa anh nhé!
Anh gọi một chiếc taxi. Nó yếu quá, anh không thể chở nó trên xe máy. Anh nhẹ nhàng bế nó dậy. Còn nó, tay vẫn nắm chặt áo anh.
Anh đưa nó về nhà, tất nhiên, nhà anh. Anh sẽ không bao giờ để nó rời xa anh nữa, không bao giờ để nó khóc nữa. Anh yêu nó thật nhiều. Chỉ một nụ hôn thôi, rất nhẹ thôi, lúc đôi mi kia chưa mở ra. Anh bình yên vô cùng.
***********
Nó tỉnh dậy, không còn thấy lạnh nữa. Xung quanh nó màu lam bao phủ. Ấm áp quá! Căn phòng màu lam thanh thản quá! Nó nhìn sang bên cạnh: Anh đang ôm nó như khi nó vừa yên giấc sau bao ngày mệt mỏi.
Nhìn thấy nó mở mắt, anh mới yên tâm. Nó đã sốt li bì suốt nửa ngày. Anh áp tay lên trán nó, chỉ để biết nó đã hạ cơn sốt.
– Em tỉnh rồi. Mệt lắm không em? Anh pha sữa nhé?
Nó lắc đầu. Sốt, đúng là mệt thật.
– Em… đang ở đâu?
– Nhà anh. Nghỉ đến bao giờ khỏe anh đưa em về.
– …
– Còn nữa, đền bù anh vụ hôm qua!
– Chuyện gì? _Nó ngơ ngác nhìn anh.
– Giáng sinh! Em đã không đến.
– Nhưng đã qua rồi mà!
– Thế anh chưa nói à?
– Anh nói gì?
– 26/12 là sinh nhật anh.
– Hả?
– Anh không chấp nhận không có quà đâu nhé!
– Kệ anh!
Nó vùng dậy chui khỏi chăn. Nhưng tay anh kéo nó lại, làm nó ngã lên người anh. Mặt anh kề sát làm nó nóng bừng. Đôi má đỏ lên nhanh như đang sốt.
– Sao mà kệ được? Anh muốn em phải làm quà của anh. Không thì em không được đi đâu hết cả!
End chap 6