HAI MẢNH ĐỜI OAN NGHIỆT - Chương 9
– Cậu bé, cảm ơn cậu đã thức tỉnh chúng tôi. Chúng tôi biết mình đã sai, sai rồi. Chúng tôi hứa với cậu bắt đầu từ đêm nay chúng tôi sẽ không báo thù nữa. Duy chỉ có một điều vẫn còn canh cánh trong lòng làm chúng tôi không thể thanh thản ra đi. Nếu cậu giúp được chúng tôi thì chúng tôi sẽ mang ơn cậu nhiều lắm.
Thấy mình đã thuyết phục được Hải Đăng, Trung Kiên , Thiên Hành không để đâu cho hết mừng vui. Cậu nói:
– Chỉ cần hai huynh từ bỏ oán thù thì đệ hứa với hai huynh sẽ hoàn thành tốt việc hai huynh nhờ cậy. Hai huynh nói đi!
– Cha mẹ, chú thím chúng tôi vẫn bị nhốt trong lao không biết bao giờ mới được thả. Cậu có thể xin người dân trong làng thả tự do cho họ được không?
Thiên Hành mỉm cười:
– Tưởng gì, chuyện đó đệ làm được. Đệ đảm bảo với hai huynh ngay sáng ngày mai họ sẽ được về nhà.
Hải Đăng Trung Kiên nhìn Thiên Hành, mỉm cười trìu mến. Hai cậu định quay lưng bay đi thì bỗng một luồng ánh sáng xanh ập tới tới tấp đánh vào người hai cậu. Hai cậu ngả nghiêng chao đảo, cảm thấy toàn thân như bị đánh vụn ra từng mảnh. Rồi chỉ trong nháy mắt, hai cậu đã thấy mình bị hút vào trong một chiếc lọ màu xanh.
Thiên Hành ngỡ ngàng không hiểu có chuyện gì xảy ra. Cậu quay mặt lại sau lưng thì phát hiện ra hai tên quỷ sứ là Ngưu Đầu ( Đầu Trâu ) và Mã Diện ( Mặt Ngựa ) đang cầm chiếc bình Âm Dương trên tay. Thì ra chúng vâng lệnh Diêm Vương mang bình Âm Dương đến để thu hồn Hải Đăng Trung Kiên, bắt hai hồn ma đang nhiễu loạn dương thế này về Âm Ty trị tội.
– Hai người là ai? Tại sao lại thu hồn Hải Đăng Trung Kiên vào bình như thế? – Thiên Hành nhìn Ngưu Đầu, Mã Diện, hỏi.
– Bọn ta là Ngưu Đầu và Mã Diện – Ngưu Đầu nói – Bọn ta vâng lệnh Diêm Vương đến đây để thu hồn Hải Đăng, Trung Kiên vào chiếc bình Âm Dương này để mang về Âm Phủ trị tội.
– Tại sao? Tại sao phải trị tội hai huynh ấy?
– Tại vì chúng chết mà không chịu quay về Âm Phủ, dám tự ý nương náu trên dương thế, lại còn nổi loạn nhũng nhiễu người trần. Tội tày đình này của chúng chắc chắn sẽ bị Diêm Vương nghiêm trị.
– Nghiêm trị như thế nào ạ?
– Thì đày xuống mười tám tầng địa ngục, đêm ngày phải chịu đòn roi hành hạ, kiếp kiếp không được siêu sinh.
Thiên Hành nghe Mã Diện nói vậy thì giật mình kinh hãi. Cậu vội vã phân bua:
– Ngưu Đầu, Mã Diện, xin hai huynh hãy hiểu và thông cảm cho Hải Đăng và Trung Kiên. Khi còn sống hai huynh ấy đã phải chịu muôn vàn khổ đau và tủi cực, bây giờ hai huynh lại bắt hai huynh ấy đày xuống mười tám tầng địa ngục kiếp kiếp không được siêu sinh thì thật là oan khuất cho hai huynh ấy quá. Huống hồ hai huynh ấy đã nhận ra sai lầm và hứa sẽ không bao giờ nhiễu loạn dương thế nữa. Xin hai huynh hãy rủ lòng thương mà thả hai huynh ấy ra. Đệ cầu xin hai huynh đấy!
Ngưu Đầu cười:
– Nhóc con có biết nếu bon ta thả chúng ra thì khi trở về Âm Phủ bọn ta sẽ bị Diêm Vương trách tội như thế nào không? Có khi người bị đày xuống mười tám tầng địa ngục kiếp kiếp không được siêu sinh lại chính là bọn ta đó. Huống hồ bị hút vào chiếc bình Âm Dương này, hồn phách của Hải Đăng, Trung Kiên cũng không còn nguyên khí nữa, nếu ta mở nắp lọ ra thì chúng sẽ nhanh chóng tan thành cát bụi. Thôi, tốt nhất là để bọn ta mang chúng về nộp cho Diêm Vương, mặc Diêm Vương xử lý. Cậu bé cũng không nên quan tâm vào chuyện này làm gì cả.
Nghe Ngưu Đầu nói, Thiên Hành bối rối không biết phải làm gì. Hải Đăng, Trung Kiên đã phải chịu quá nhiều đắng cay và đau khổ, cậu không muốn hai người ấy chịu thêm bất cứ một đắng cay nào nữa. Nhưng phải làm gì để cứu hai người ấy thì quả thật là cậu không có cách.
Một sợi tơ màu hồng bỗng dưng xuất hiện trước mặt Thiên Hành. Nó dài dần, dài dần rồi bay về phía Ngưu Đầu, Mã Diện, cuốn chặt lấy chiếc bình Âm Dương và giật mạnh khỏi tay chúng. Thì ra là Nguyệt Lão. Ông đã kịp thời xuất hiện. Có lẽ ông muốn cứu Hải Đăng và Trung Kiên khỏi con đường tận.
– Nguyệt Lão, ông làm gì vậy? Hãy mau trả lại chiếc bình Âm Dương cho tôi! – Ngưu Đầu vồn vã.
– Hai hồn ma này không đáng bị trừng trị một cách phũ phàng như hai ngươi vừa nói. Hãy giao nó cho ta để ta xử lí.
– Không được! – Mã Diện kêu lên – Ông làm thế thì chúng tôi sẽ phải ăn nói thế nào với Diêm Vương? Diêm Vương sẽ trách tội và trừng trị chúng tôi. Không! Chúng tôi tuyệt đối không thể để ông cướp chiếc bình Âm Dương đi được.
Nguyệt Lão mỉm cười:
– Hai ngươi cứ yên tâm. Nguyệt Lão ta với Diêm Vương từ trước đến nay vẫn là bạn bè tốt. Khi thấy ta cứu hai hồn ma này chắc chắn ông ta sẽ không suy tính đâu. Song để hai ngươi yên tâm trở về, ta sẽ gửi lại cho Diêm Vương một lá thư. Hai ngươi chuyển lá thư này cho Diêm Vương thì hai ngươi sẽ bình an vô sự.
Nói rồi Nguyệt Lão vẫy tay một cái, một lá thư xuất hiện. Nó bay đi và đậu trên tay Ngưu Đầu. Nhìn lá thư, Ngưu Đầu thực sự chưa mấy an tâm nên hỏi lại:
– Ông chắc chắn với lá thư này, Diêm Vương sẽ không trách tội chúng tôi chứ?
– Ta xin dùng tính mạng ta để đảm bảo với hai ngươi.
Nghe Nguyệt Lão nói, Ngưu Đầu, Mã Diện gật đầu tin tưởng. Chúng biến thân thành một làn khói mỏng và bay về Âm Ty.
Nguyệt Lão bước lại gần Thiên Hành, đưa cho cậu chiếc bình Âm Dương và nói:
– Bị hút trong chiếc bình Âm Dương này, hồn phách Hải Đăng, Trung Kiên đã không còn nguyên khí nữa nên chỉ cần cậu mở nắp lọ ra chúng sẽ tan thành mây khói. Bây giờ để cho hồn phách chúng được hồi sinh, cậu hãy lấy một hạt đào đặt trong một nơi không có ánh sáng và kín gió sau đó hãy mở nắp lọ để hồn phách chúng bay ra và trú ngụ trong hạt đào ấy. Ba ngày sau cậu hãy mang hạt đào ấy trồng trên phần mộ của họ. Hạt đào nảy mầm, mọc thành cây rồi nở hoa, khi đó linh hồn họ sẽ hóa vào những cánh đào. Họ sẽ mãi mãi ở bên nhau và không bao giờ còn có thể bị hồn siêu phách tán.
Nghe Nguyệt Lão nói, Thiên Hành mừng vui nói lời cảm tạ. Mặc cho đêm tối tăm, cậu chạy thẳng ra vườn đào. Tìm hết cây đào này đến cây đào khác, cuối cùng cậu cũng tìn được một quả đào lớn duy nhất còn sót lại trên cành cây khẳng khiu trụi lá. Cậu cẩn thận hái xuống và đưa lên miệng ăn. Cầm hạt đào trên tay, cậu chọn một nơi thật tối và kín gió rồi mở nắp chiếc bình Âm Dương. Một luồng ánh sáng xanh bay ra khỏi bình chui luôn vào hạt đào đó. Ba ngày sau, cậu đến bên phần mộ Hải Đăng, Trung Kiên, bới một lớp đất mỏng rồi vùi hạt đào xuống. Lạ chưa? Đất vừa được vùi kín hạt, cậu đã cảm thấy lớp đất động đậy rồi mầm hạt mọc lên. Mầm ấy lớn dần, lớn dần, trở thành một cây đào xanh tốt. Rồi từ trong những kẽ lá, nhũng nụ hồng nhú ra và tung cánh nở. Nhìn những cánh hoa đào hồng thắm rung rinh trong gió đông lạnh buốt, Thiên Hành mừng vui khôn xiết. Cậu mỉm cười. Và kìa, hình như Hải Đăng, Trung Kiên cũng đang cười với cậu. Cậu nhìn thấy rồi. Nụ cười của hai huynh ấy vừa dịu hiền, trìu mến lại phảng phất một niềm hạnh phúc riêng tư.
HẾT