HAI MẢNH ĐỜI OAN NGHIỆT - Chương 6
Nói rồi người đàn bà tàn nhẫn kéo cậu bé bước đi. Trung Kiên quay sang nói với Hải Đăng:
– Thôi, chúng ta không xin ăn nữa! Dù có phải chết đói mình với cậu cũng quyết không bao giờ thèm ăn đồ ăn của lũ người ác độc này!
Thế là suốt cả ngày hôm ấy, Hải Đăng và Trung Kiên, hai kẻ ăn mày tội nghiệp không có một chút gì cho vào bụng. Cái đói khủng khiếp như bào gan cắt ruột làm hai cậu không còn nổi một chút sức lực nào nữa. Trời đã về khuya, khắp phố chợ vắng tanh vắng ngắt không một bóng người chỉ có mấy hàng liễu xào xạc trong gió đông rét buốt. Hải Đăng quàng tay ra sau lưng ôm lấy Trung Kiên, cậu gượng đứng dậy định bụng cõng Trung Kiên vào một nơi nào đó để tránh sương tránh gió. Nhưng chẳng còn lấy một chút sức lực, cậu cứ gượng đứng lên được thì lại nhanh chóng ngã nhào ra đất. Không còn cách nào để chống lại những trận gió cắt da cắt thịt đang từng hồi ùa đến xuyên qua manh áo mỏng, Hải Đăng và Trung Kiên chỉ còn biết ôm chặt lấy nhau, truyền cho nhau những làn hơi ấm mong manh ít ỏi.
Gió mỗi lúc một to. Trên bầu trời mây đen tự dưng từ đâu kéo tới nhanh chóng che khuất nền trời vốn đương trắng xóa. Những tia chớp sáng xanh nối tiếp nhau loang loáng rạch ngang bầu trời. Tiếng sấm rồn rã nổi lên rồi đoàng đoàng tiếng sét. Mưa! Mưa như trút nước làm cả phố chợ nhạt nhòa một màu trắng xóa.
– Mưa! Mưa rồi! – Trung Kiên run rẩy nói – Sao giữa đông trời lại đổ mưa và sấm sét? Có lẽ ông trời đang khóc thương chúng ta đấy phải không Hải Đăng?
Hải Đăng mím môi gật đầu. Dưới trời mưa tầm tã, hai kẻ ăn mày tội nghiệp ôm chặt lấy nhau, chở che cho nhau trong cái lạnh cắt da cắt thịt.
Sáng hôm sau nền trời quang đãng hẳn. Những ánh mặt trời hồng rực ấm áp buông xuống phố chợ làm người ta khoan khoái và dễ chịu. Bên một góc tường cũ kĩ, họ phát hiện ra thi thể hai người ăn xin đang ôm lấy nhau trong giá rét. ” Có lẽ chúng bị chết cóng từ đêm qua dưới trận mưa rào trái vụ.” Người nọ bàn tán với người kia như thế. Rồi họ tiến tới cố gỡ thân xác Hải Đăng và Trung Kiên ra khỏi nhau, nhưng có lẽ vì bị ướp trong giá lạnh thâu đêm nên thân xác Hải Đăng và Trung Kiên đã hoàn toàn đông cứng lại khiến họ không sao tách rời hai người ra được. Cuối cùng họ quyết định mang thi hài hai người chôn chung một huyệt dưới một bãi đất hoang.
************************************************************************************************************
Thoát khỏi vòng trần thế đắng cay và đầy đau khổ, linh hồn Trung Kiên và Hải Đăng muốn tìm xuống Địa Phủ để sớm được siêu sinh, đầu thai kiếp khác nhưng do oan tình quá nặng lại cộng thêm việc mắt mù, chân cụt nên hai cậu không thể nào tìm xuống Âm gian được. Đêm lại qua đêm, linh hồn hai cậu vẫn phải lang bạt, lê lết trên phố chợ xin ăn, cơ cực không khác gì khi còn sống. Chỉ có chút may mắn hơn là những hồn ma dưới Âm Phủ không hề cay nghiệt, vô tâm như lũ người trên dương thế. Thấy Trung Kiên và Hải Đăng xin ăn tội nghiệp là họ lại động lòng cho hai cậu chút hương hoa. Thấy quần áo hai cậu rách rưới là họ lại cho hai cậu một hai bộ quần áo giấy. Chính vì thế nên chẳng mấy khi Trung Kiên và Hải Đăng đói rét.
Một đêm, sau khi đã được những hồn ma tốt bụng cho đồ ăn và nước uống, theo sự chỉ đường của Trung kiên, Hải Đăng cõng Trung Kiên vào một ngôi miếu bên đường với ý định dựa vào nó để nghỉ ngơi lấy lại sức. Hai cậu đâu có thể nhớ được rằng ngôi miếu mà hai cậu đang trú ngụ lúc này chính là ngôi miếu thờ Nguyệt Lão, nơi mà mười năm về trước hai cậu đã ngủ lại đây, nơi làm phát sinh bi kịch khủng khiếp trong cuộc đời hai cậu.
Từ trên ban thờ, thấy hai hồn ma phiêu bạt, kẻ thì mù, người thì cụt đang dựa mình vào thành miếu thiêm thiếp ngủ, Nguyệt Lão hiện ra và bước lại gần. Hình ảnh ấy làm ông bần thần nhớ lại chuyện hai đứa trẻ đã ngủ trong miếu ông trong mười năm về trước. Mười năm rồi, có lẽ hai đứa trẻ ngày ấy nay cũng đã lớn khôn. Hy vọng rằng sức mạnh sợi tơ hồng của ông không đủ để đẩy chúng đến bi kịch trong đường tình ái. Ông đưa tay ra bấm độn để xem kết cục của hai cậu bé ngày ấy thế nào. Trời ơi! Thật khủng khiếp! Ông thật không dám tin vào kết quả bấm độn của mình nữa. Hai cậu bé ngày ấy chỉ vì sợi tơ hồng của ông mà tan cửa nát nhà, kẻ thì mù, người thì cụt, phải xin ăn nơi đầu đường xó chợ, đến chết vẫn không được siêu sinh. Ông nhìn Hải Đăng và Trung Kiên, lắc đầu đau đớn.
– Ông…Ông là ai? – Trung Kiên bất chợt tỉnh giấc nhìn Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng:
– Ta là Nguyệt Lão, là người chuyên xe duyên cho những đôi trai gái. Thành thật xin lỗi hai cậu, tất cả mọi tội lỗi đều là do ta. Nếu năm xưa ta kịp thời ngăn Thổ Công không cho hắn buộc sợi tơ hồng của ta vào chân hai cậu thì hai cậu đã không mến yêu nhau mà mắc phải bi kịch như ngày hôm nay.
– Thì ra là ông ư? – Trung Kiên bàng hoàng nhìn Nguyệt Lão – Thì ra ông đã để người khác lấy tơ hồng của mình buộc chân tôi với Hải Đăng lại, để chúng tôi phải chịu bi kịch khủng khiếp như ngày hôm nay. Tại sao ông lại làm thế? Tôi với Hải Đăng đều là nam nhi, ông không biết điều đó hay sao? Bây giờ hậu quả của chúng tôi như thế nào ông biết rồi đấy. Kẻ thì mù, người thì cụt, đến chết vẫn phải làm ma bơ vơ trên dương thế, mãi mãi không được siêu sinh. Tất cả mọi tội lỗi là do ông! Ông đã hại chết chúng tôi! Ông là Nguyệt Lão được người người mến yêu và nhờ cậy tại sao ông lại buộc quàng buộc xiên như thế? Hãy trả lại mạng sống cho chúng tôi! Hãy trả lại mạng sống cho chúng tôi!
Không kìm nén nổi cơn u uất, Trung Kiên đưa hai tay tún lấy ngực áo Nguyệt Lão giậu mạnh.
– Bình tĩnh lại đi chàng trai trẻ! – Nguyệt Lão buồn đau nói – Ta biết tất cả mọi tội lỗi đều do ta. Là ta đã hại hai cậu. Nhìn hai cậu khốn khổ thế này lòng ta cũng vô cùng đau đớn. Ta không có phép cải tử hoàn sinh để trả lại mạng sống cho hai cậu nhưng ta có thể hòa chung linh hồn hai cậu làm một. Cậu sẽ đứng trên đôi chân của Hải Đăng còn Hải Đăng sẽ nhìn đường bằng đôi mắt của cậu. Khi hai cậu hòa linh hồn làm một rồi thì hai cậu sẽ dễ dàng xuống được Âm Phủ để đầu thai chuyển kiếp. Ta biết ta làm như vậy chẳng thấm thía gì so với sai lầm mà ta gây ra cho hai cậu nhưng ta chỉ có thể giúp hai cậu được như vậy thôi.
Nghe Nguyệt Lão nói vậy, Trung Kiên biết Nguyệt Lão cũng không có chủ ý làm hại cậu với Hải Đăng. Cậu đau đớn buông tay ra khỏi áo Nguyệt Lão. Nguyệt Lão đứng dậy, chắp tay ra trước ngực, nhắm mắt lẩm nhẩm đọc thần chú. Tức thì ngay sau đó, linh hồn Trung Kiên vớI Hải Đăng hợp lại làm một.
– Hai cậu hãy đi khỏi đây đi – Nguyệt Lão nói – Hãy tìm xuống Âm Phủ rồi đầu thai kiếp khác.
Hải Đăng Trung Kiên không nói gì, cậu nhìn Nguyệt Lão một hồi rồi lặng lẽ bước ra ngoài ngôi miếu.
– Không! Chúng ta tuyệt đối không thể xuống Âm Phủ được! – Hải Đăng nói – Chúng ta tuyệt đối không được quay lưng đi như không hề có chuyện gì như thế. Lũ người tàn ác kia đã phũ phàng chọc mù mắt mình, chặt đứt chân cậu khiến chúng ta sống không bằng chết. Chúng ta phải trả thù! Phải bắt họ trả giá với những hành động tàn ác mà họ đã gây ra cho chúng ta.
Trung Kiên gật đầu:
– Cậu nói đúng! Chúng ta phải báo thù! Bây giờ chúng ta đã hòa linh hồn làm một, có thể đi lại và quan sát mọi việc một cách dễ dàng thì việc báo thù của chúng ta là không khó.
Bàn bạc với nhau như thế nào là hành động y như thế. Hải Đăng Trung Kiên quyết định không trở về Âm Phủ vội, mà ở lại dương gian, báo thù, báo oán.
************************************************************************************************************
Đối tượng đầu tiên mà Hải Đăng Trung Kiên tìm đến báo thù chính là tên hào trưởng cường quyền độc ác.
– Hú…hú…hú…h..ú…ú!!!
– Ha ha ha ha…Ha ha ha ha…
– Gừ…gừ..gừ..gừ..ừ!!!
– Trả lại mạng sống cho ta! Trả lại mạng sống cho ta!!!
– Hú…hú…hú…h…ú…ú!!!
– Tướng công, chàng có nghe thấy tiếng gì không? Hình như là…hình như là…là tiếng ma…ma kêu đấy. – Bị những âm thanh lạ quái rợn lọt vào tai, vợ tên hào trưởng bất chợt giật mình tỉnh giấc, ôm chặt lấy chồng, hỏi trong run sợ.
– Bậy nào! Đêm hôm khuya khoắt đừng có nói linh tinh!
– Trả lại mạng sống cho ta! Trả lại mạng sống cho ta!
– Đấy! Tướng công không nghe thấy gì sao? Thiếp…thiếp sợ lắm!
– Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!
– Tướng công! Đúng là tiếng ma kêu thật đó!
Tên hào trưởng nằm im đưa tai nghe ngóng. Đúng là giữa tiếng xào xạc của gió đông thì đâu đó vang lên những tiếng hú dài kinh dị, những tiếng cười lạnh lẽo, những tiếng gừ ghê rợn và những câu nói trả lại mạng sống cho ta thật não nề bi thảm. Trống ngực tên hào trưởng bắt đầu đập rộn lên. Mồ hôi lạnh ngay lập tức toát ra, gai buốt tận xương sống.
– Đúng…đúng là có tiếng kêu lạ. – Hắn lắp bắp trong run rẩy.
– Hình như thiếp nghe đó là tiếng của tên Vũ Hải Đăng và Nguyễn Trung Kiên đấy. Tướng công, tiếng kêu đó ngày càng vọng đến nhà chúng ta kìa!
– Phu nhân, phu nhân nằm ngoài…hay là…hay là phu nhân dậy xem có chuyện gì đi!
– Không được, thiếp sợ lắm! Tướng công là đàn ông, tướng công phải dậy chứ?
– Hay là…hay là cả ta với nàng cùng dậy?
– Nhưng…nhưng chàng phải đi trước thiếp cơ!
– Được rồi! Có ta ở bên nàng không phải sợ!