HAI MẢNH ĐỜI OAN NGHIỆT - Chương 3
Từ ấy, ngày nào Trung Kiên cũng đến nhà Hải Đăng ôn luyện. Có Trung Kiên cùng học, cùng bè bạn, Hải Đăng cảm thấy mình như là một người hạnh phúc nhất thế gian. Điều đáng nói là ngày xưa, mười năm về trước, tính tình Hải Đăng và Trung Kiên hầu như trái ngược nhau, hai cậu chỉ nói chuyện một lúc là đã bất đồng ý kiến nên chẳng mấy khi tránh được lời to tiếng nhỏ. Còn bây giờ, chẳng hiểu sao hai cậu lại tương đồng nhau đến thế. Tính Trung Kiên cũng rất giống tính Hải Đăng, cũng lãng mạn, trầm buồn, đa cảm. Trung Kiên cũng rất thích ăn những món ăn giống Hải Đăng, cũng thích mặc quần áo như kiểu Hải Đăng thích mặc, cũng thích hội họa và đam mê thư pháp. Hải Đăng hay cười bảo với Trung Kiên rằng : có lẽ hai chúng mình có duyên nợ với nhau cũng nên. Trung Kiên cũng mỉm cười và khe khẽ gật đầu.
Hải Đăng vẫn thường nhìn trộm khuôn mặt Trung Kiên, lấy hết lí do này đến lí do khác để được cầm tay cậu ta hoặc được ôm cậu ta trong lòng. Nhưng lạ chưa, lắm lúc nhìn trộm Trung Kiên, Hải Đăng phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn trộm cậu. Thế rồi cả hai cứ ngây ra với nhau như bị thôi miên vậy. Hải Đăng ngờ ngợ, chẳng lẽ Trung Kiên cũng… Nhưng cậu chưa một lần dám hỏi vì sợ làm mất lòng Trung Kiên.
Kể cũng lạ, cả một ngày dài Hải Đăng học ôn với Trung Kiên, hai bên đã có những giây phút đầy lạc quan và vui vẻ. Vậy mà mới chỉ tối đến, khi Trung Kiên phải trở về nhà, Hải Đăng đã cảm thấy nhớ Trung Kiên đến mê mẩn, trong lòng chỉ mong sao trời chóng sáng để cậu lại được gặp Trung Kiên. Cậu không biết tình cảm Trung Kiên dành cho cậu như thế nào nhưng cậu phũ phàng nhận ra Trung Kiên đã làm trái tim cậu đắm say mê mệt. Nhiều lúc cậu hoảng sợ đến nỗi không muốn tin chuyện cậu mến yêu Trung Kiên là sự thật. Đã không ít lần cậu tự nhủ với chính bản thân mình phải cách xa Trung Kiên một chút, phải cố gắng quên dần cái vẻ ngoài điển trai cùng tấm lòng đáng mến của Trung Kiên. Nhưng chẳng hiểu sao, Trung Kiên cứ như một thanh nam châm, nó cứ cuốn hút lấy trái tim cậu làm cậu càng có ý định rời xa thì càng không thể nào rời xa nổi. Cậu chỉ biết ngày ngày được ở bên Trung Kiên, được cầm tay cậu ấy, được nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú khôi ngô cùng nụ cười đầy thân thương mà cậu ấy dành cho cậu là cậu cuồng quay trong hạnh phúc. Cuối cùng cậu buông xuôi, bất chấp mọi lí lẽ của đời thường để được say đắm bên Trung Kiên. Đối với cậu, niềm hạnh phúc khi được ở bên Trung Kiên là quan trọng nhất, nó lớn lao hơn tất cả những thứ gì cậu đang có và sẽ có. Nó có đủ sức mạnh để cậu không sợ hãi bất cứ một chuyện gì có thể xảy ra. Đã từ lâu trong thâm tâm cậu xuất hiện ý nghĩ cho dù phải chết mà được chết cùng Trung Kiên cậu cũng cam lòng. Bởi vậy chẳng có gì có thể làm cậu trùng bước, chẳng có gì có thể ngăn cản trái tim cậu tìm đến với Trung Kiên.
Hải Đăng với Trung Kiên vẫn ôn luyện cùng nhau, vẫn trao cho nhau những tình cảm hết sức nồng nàn bỏng cháy. Hải Đăng biết thế là sai, là không phải, là đi ngược lại với luân thường đạo lí. Nhưng sự trêu đùa của Tạo hóa, sức mạnh vô cùng của tình yêu cứ hút chặt cậu với Trung Kiên lại bên nhau không sao rời ra được. Bây giờ thì cậu đã hoàn toàn khẳng định Trung Kiên cũng là người giống cậu, bởi cậu ta cũng hết mực mến yêu và say đắm cậu. Hơn thế nữa, đã mấy lần do không kìm nén nổi cảm xúc, cậu với Trung Kiên đã đi quá giới hạn bạn bè.
– Hải Đăng, cậu hãy nhìn mặt trời đang khuất dần sau núi. Nó đỏ hồng như một đĩa lửa, trông thật đẹp phải không?
– Phải. Rất đẹp.
– Tình cảm của mình và cậu như ánh mặt trời vậy, có thể nói là thiêng liêng, là sâu đậm đến mức chói lóa. Nhưng liệu có một ngày nó sẽ đỏ dần, đỏ dần và lụi tàn như vầng mặt trời kia không?
– Trung Kiên, cậu không tin tình yêu của mình dành cho cậu?
– Mình tin chứ Hải Đăng!
– Vậy là cậu không tin vào tình cảm của chính mình?
– Không phải. Mình yêu cậu. Yêu rất nhiều. Yêu cậu dù cậu có trở lên xấu xí đến thế nào đi chăng nữa thì mình cũng vẫn yêu. Nhưng tình yêu giữa mình và cậu là một tình yêu khác thường, mình lo sợ số phận này, cuộc đời này không cho phép chúng ta ở bên nhau mãi mãi.
– Trung Kiên, cậu đừng nói vậy, mình sợ lắm. Nếu như cuộc sống này mà không có cậu thì mình thà chết còn hơn. Trung Kiên, hãy hứa với mình đi, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì chúng ta cũng không bao giờ ly biệt!
– Ừ. Mình hứa!
– Vậy là mình hạnh phúc rồi. Mà Trung Kiên này, cậu đã nghĩ ra sau này mình sẽ làm gì để mãi mãi được ở bên nhau chưa?
– Mình chưa.
– Cậu ngốc lắm. Mình thì nghĩ chuyện này từ lâu lắm rồi cơ. mình nghĩ cả hai chúng ta nhất định phải có người có tên trên bảng vàng. lúc ấy nếu cậu có tên trên bảng vàng thì cậu sẽ làm quan, mình sẽ làm gia sư bên cạnh cậu. Và ngược lại nếu mình đỗ thì cậu sẽ làm gia sư cho mình. Thế là suốt đời cậu và mình sẽ không bao giờ xa nhau cả.
– Vậy nếu cả hai chúng ta cùng đỗ thì sao?
– Không được cả hai cùng đỗ. Nếu cả hai cũng đỗ thì triều đình sẽ phân công hai chúng ta bổ nhiệm hai vị trí ở hai nơi khác biệt nhau. Chúng ta sao mà sớm tối ở bên nhau được?
– Hải Đăng, cậu tính toán hay quá ha!
– Chứ còn gì nữa. Tất cả cũng vì hạnh phúc của chúng mình mà.
– Vậy nếu cả hai chúng ta cùng không đỗ thì sao?
– Thì cũng tốt. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, không phải vướng bận bất cứ chuyện gì phiền phức của nhân gian. Chúng ta sẽ sống một cuộc sống chỉ riêng hai ta có.
– Vậy còn gia đình thì sao?
– Thì thỉnh thoảng mình quay về chăm nom cha mẹ cũng được mà. Cần thiết thì mình dựng một mái nhà sớm tối cùng nhau phụng dưỡng cha mẹ luôn. Thế nào? Thấy mình suy nghĩ ổn thỏa chứ?
– Vâng. Ổn thỏa! Ông tướng của tôi ạ!
– Hi hi. Cuộc đời này thật là đẹp. Trung Kiên à, mình muốn nói điều này với cậu. Cậu ghé tai lại đây!
– Điều gì vậy?
– Mình yêu cậu! Trung Kiên!
– Tưởng gì? Nghe cậu nói hoài à!
– Cậu không thích nghe à?
– Dĩ nhiên là thích.
– Vậy cậu có gì muốn nói với mình không?
– Có.
– Cậu nói gì nào?
– HẢI ĐĂNG! MÌNH YÊU CẬU!
– Ối trời ơi, sao cậu lại hét toáng lên như thế?
– Hét toáng lên vậy trời xanh mới thấu hiểu tình cảm sâu nặng của mình dành cho cậu!
– Hú hồn. May mà chúng ta đang ngồi trên núi và giờ này chỉ có mỗi hai chúng ta.
– Hải Đăng, mình muốn!
– Muốn gì?
– Hôn cậu.
– Được thôi, cho hôn luôn đó. Hôn đi!
– Mình sẽ hôn rất lâu đó.
– Biết rồi. Hôn đi. Phiền phức mất thời gian!
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi. Tình yêu của Hải Đăng và Trung Kiên ngày càng thêm nồng cháy. Nhưng sự đời đâu phải cứ lặng lẽ và êm đềm như những gì ta mong đợi? Đến một ngày sóng gió đã thực sự xảy ra…
Buổi chiều hôm ấy, trong lúc tình yêu thương dâng trào mãnh liệt, trong nhà lại vắng vẻ không có ai, Hải Đăng và Trung Kiên lại cùng đưa nhau lên mây gió. Như mọi lần thì chẳng có chuyện gì xảy ra vì Vũ lão gia bận đi thu mua thực phẩm đến tối mịt mới về, còn Vũ phu nhân cũng mải mê với ghánh hàng trên phố chợ. Nhưng hôm ấy thật không may cho hai cậu, Vũ phu nhân lại được một thương gia mua liền lúc trọn gói cả ghánh hàng. Mừng vui vì hàng bán chạy, bà hồ hởi ghé vào tiệm quần áo mua cho Hải Đăng một chiếc áo dài màu xanh, trong lòng tự nhủ thầm con trai bà mà mặc chiếc áo này chắc là đẹp lắm. Về đến nhà, vì muốn tạo sự bất ngờ cho con trai nên bà không gọi mà cứ thế mang chiếc áo lên tận thư phòng của Hải Đăng. Đến cửa phòng, bà đột nhiên nghe thấy những âm thanh là lạ. Không nén nổi sự tò mò, bà đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ nhìn vào trong. Trước mắt bà, một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp đang xảy ra. Qúa khiếp đảm, bà chỉ kịp gào lên một tiếng rồi ngã lăn ra thềm cửa, ngất lịm. Hải Đăng và Trung Kiên mặt tái mét như cắt không còn giọt máu vội vàng mặc quần áo rồi đưa Vũ phu nhân đến đại phu cấp cứu.
Sau lần ấy, Hải Đăng liên tục bị Vũ lão gia đánh những trận đòn nhừ tử vì tội làm ô uế gia phong, còn Vũ phu nhân thì ngã bệnh nằm liệt giường do bao nhiêu hy vọng dồn cả về Hải Đăng, đứa con trai độc nhất của gia đình phút chốc tan tành theo mây khói. Căn nhà bé nhỏ của Hải Đăng, xưa kia ngập tràn ấm cúng và tiếng nói cười thì nay nặng nề, ngột ngạt, thấm đẫm biết bao nhiêu nước mắt.
Với Trung Kiên, cũng giống như Hải Đăng, cậu cũng bị người chú ruột đánh những trận đòn thừa sống thiếu chết. Ông chú cậu đã thẳng thừng quẳng toàn bộ quần áo với sách bút của cậu ra sân, mắng chửi cậu bằng những lời đoạn tình đoạn nghĩa:
– Mày cút ngay ra khỏi nhà tao! Tao không có đứa cháu mất dậy như mày! Thằng súc sinh! Tao thay cha mẹ mày nuôi mày gần chục năm nay, tốn biết bao cơm canh và tiền bạc, những tưởng sẽ có một ngày mày vinh quy bái tổ cho rạng rỡ tổ tông, nào ngờ mày trả ơn tao bằng hành động ô uế, vô liêm sỉ đó à? Mày là người đọc sách Thánh Hiền mà mày bôi tro trát trấu vào mặt tao thử hỏi từ bây giờ tao còn dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa? Sớm biết thế này tao để cho mày chết nơi đầu đường xó chợ thì hơn. Bây giờ thì mày xéo đi, muốn chết đâu thì chết!