Summary
Nhỏ quay mặt bước đi. Thật sự nhỏ không hiểu được tại sao hai người con trai lại có thể yêu nhau. Nhưng có thể chết vì người mình yêu thì đó là tình yêu thật sự rồi. Hắn không biết bơi, nhỏ cũng không biết bơi. Nhưng hắn dám nhảy xuống sông cùng Đông còn nhỏ thì không chứng tỏ hắn rất yêu Đông. Có lẽ nhỏ đã sai rồi. Từng giọt nước mắt nhỏ rơi, thấm ướt buổi chiều buồn hôm đó. Rồi khi hai đứa nhìn lại thì nhỏ đã về mất. Từng cơn gió nhẹ đưa cuốn những cánh bồ công anh bay thật xa.
!!!!!!!!!
– Vợ à! Vợ cho chồng mượn chìa khóa nhà vợ đi. Chồng mệt quá, chắc chồng bệnh rồi.
– Trời. Thôi để vợ đưa chồng về. – Nó lo lắng nhìn gương mặt tái mét của hắn.
– Thôi vợ học đi. Chồng tự đi về được mà.
– Chồng có về được không đó. Vợ không yên tâm. – Nó lo lắng lắm.
– Không sao đâu vợ. Chồng đi taxi về được chưa.
– Vậy cũng được. chìa khóa nè chồng.
Hắn nhanh chóng đi về để lại mình nó trong sự lo lắng. Nó ngồi học mà trong đầu chỉ nghĩ đến hắn. Nó lo cho hắn quá, không biết hắn có sao không? Nó thở dài rồi lại nghĩ ngợi, lại thở dài và cô giáo đã đứng bên cạnh nó tự bao giờ mà nó vẫn chưa hay biết.
– Em Đông! – Cô vừa gọi vừa khẽ nhẹ cây thước lên bàn nó. Nó giật mình đứng dậy và hỏi cô giáo.
– Dạ, ai là Đông vậy cô? – thế là cả lớp bật cười vì câu hỏi ngu ngơ của nó. Còn cô giáo thì giận đỏ cả mặt. Nó thì sau một lúc trấn tỉnh nó mới biết mình vừa làm chuyện gì. Thế là nó bị phạt đứng hành lang. Mà cũng tốt, dù sao đứng đây nó có thể ngắm cảnh, ngồi trong lớp nó cũng có học hành gì được đâu. Nó đang lo cho hắn mà.
Cuối cùng thì nó cũng được ra về. Hôm nay là ngày đầu tiên nó ra về sớm nhất trước bao sự ngỡ ngàng của cả lớp và kết quả là nó lại ôm gốc cây bàng. Mà em ấy đâu dừng lại ở việc đấy. Em ấy có chịu dừng lại để mang cái cặp vào đâu và thế là khi em ấy chạy ra cổng trường, cái quai cặp mắc vào cổ xe đạp của thằng lớp 10A2, và em ấy kéo cả chiếc xe và thằng kia cùng chạy theo. Khi em ấy phát hiện ra điều kì lạ là mọi người đang nhìn mình thì em ấy mới dừng lại và phát hiện, em đã kéo cả người cùng xe mà chạy.