Hai kẻ cô đơn - Chương 1
Hai kẻ cô đơn
Tác giả: ruarua (N.T.H)
Nó lặng lẽ dạo bước trong sân trường vắng. Hôm nào cũng vậy, nó cố tình ngồi lại để làm thêm vài bài tập nữa và cho đến khi những tiếng ồn ào dứt hẳn thì nó lại dọn tập sách vào cặp, nhưng nó không đi về mà đi ra sân sau trường nó. Và bây giờ nó đang nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Chiều nay trời đẹp quá. Từng gợn mây hồng vắt ngang bầu trời vàng rực. Từng cơn gió đua nhau làm khuấy động những tán lá phát ra những âm thanh rì rào êm ả. Một lại chiếc xích đu gỗ quen thuộc. Trong trường học cấp 3 lại có một chiếc xích đu thì thật là lạ. Nó ngồi đấy ngắm nhìn không gian vắng lặng. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm nó hạnh phúc. Nó nhìn bâng quơ và trên từng tán cây, phượng đã bắt đầu nở. Mùa hè sắp đến rồi ư. Lại một năm học nữa sắp qua. Ấy thế mà nó chẳng có cảm giác gì cả, bởi nó vào lớp, học và ra về. Nó chẳng nói chuyện với ai và nó cũng chẳng có bạn. Không phải lớp của nó có cái kiểu mạnh ai nấy sống, lớp của nó sôi nổi và xôn xao lắm. Nhưng nó chẳng thích làm gì hơn là ra ngoài sân sau trường mỗi giờ ra chơi và ra về. Thế giới của nó thật tẻ nhạt và trong mắt nó dường như điều gì cũng tẻ nhạt.
– Sao mà xui quá vậy nè?
Nó khẽ nhìn ra đằng xa. Sao lại là cái tên mắc dịch đó. Hắn đang tìm kiếm cái gì đó, vừa tìm kiếm vừa kêu ca. Rồi nó lại tiếp tục nhìn về quãng trời kia. Biết bao lần nó nhìn về đấy mà vẫn không thấy chán. Cuối cùng, nó cũng đứng dậy và bước ra về thì cái tên ôn thần đó đã gần sát bên cạnh nó và nhìn nó chăm chú. Nó bất ngờ và đơ ra. Nhìn hắn thì cũng đẹp trai lắm, hắn có đôi mắt hút hồn người và hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó làm nó không cách nào thoát khỏi. Nhưng rồi trái tim nó đập mạnh kéo nó thoát ra khỏi đôi mắt hắn.
– Cậu làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? – Nó chau mày và hỏi
– À không có gì …… – Hắn ngại ngùng vừa xoa đầu vừa nói. Nhìn hắn bây giờ trông đáng ngố, đáng yêu lắm.
– Vậy tôi đi về đây. – Nó định vùng chạy nhưng hắn nhanh chóng gọi nó lại.
– Này. Nảy giờ cậu ngồi đây, cậu có thấy xâu chìa khóa nào không?
Ra là hắn tìm chìa khóa, nhưng sao lúc nảy hắn nhìn nó dữ vậy? Nó dừng lại trả lời hắn.
– Tôi không thấy. – Rồi nó cất bước đi tiếp. Nhưng chỉ mới bước chân thứ ba thì hắn lại hỏi.
– Cậu có thể tìm giúp tôi không? Nếu không tìm được thì chắc tối nay tui ngủ ngoài đường luôn đó.
Nó định bụng nói không được nhưng khi quay mặt lại nhìn hắn, không hiểu sao, nó đã gật đầu. Nó giúp hắn đi tìm xâu chìa khóa. Không biết hôm nay tại sao nó lại tốt với hắn thế không biết. Lần nào đi ngang lớp hắn nó cũng đều bị hắn chọc ghẹo hết. Nhiều lần nó cũng điên lên vì bực tức hắn nhưng trong lòng nó lại thấy vui vui. Chẳng hiểu sao nhiều lúc nó thấy lạ lạ khi bị hắn chọc.
– Cậu có chắc là nó rớt ở đây không? – Sau một hồi lâu tìm kiếm trong vô vọng, nó hỏi hắn.
– Lúc ra chơi tui đánh nhau ở ngoài đây. Chắc là nó rớt khi ấy. – Nó nhìn hắn chăm chăm. Trời đất, đánh lộn mà hắn nói một cách nhẹ nhàng cứ như chuyện đó là chuyện bình thường hàng ngày của hắn.
– Tại sao lại đánh nhau? – Chẳng hiểu sao nó lại hỏi vậy. Nhưng hắn lại mỉm cười, nụ cười của hắn đẹp quá và trái tim nó lại đập mạnh lần thứ 2.
– Chẳng sao cả. – Rồi hắn vờ như tiếp tục tìm xâu chìa khóa. Thấy vậy nó cũng chẳng hỏi thêm gì.
Trời đã bắt đầu tối, nó và hắn đã tìm hết một tiếng đồng hồ rồi.
– Cậu ở một mình à? – Bất chợt nó hỏi hắn.
– À không …. Tôi ở với mẹ …. Nhưng hôm nay mẹ đi công tác rồi… Tuần sau mới về lận … – Nhìn mặt hắn có vẻ không vui. Nó cũng vậy, nó cũng không vui. Nó thì ở với ba nhưng ba nó dường như chẳng bao giờ thấy về nhà. Mẹ nó thì đã mất lâu rồi. Chính vì vậy mà nó không muốn về nhà ngay khi vừa tan học. Vì nó biết, khi về đến nhà thì cũng chỉ có mình nó trong căn nhà vắng lặng đó thôi.
– Thế cậu không sống với ba à?
– Ba mẹ tui đã li dị lâu rồi. Giờ ba tui đã định cư ở nước ngoài rồi. – Vẻ mặt hắn buồn lắm. Từng lời hắn nói chứa đầy nổi đau.
– Xin lỗi. – Nó nhìn hắn đầy ái ngại.
– Chuyện cũng qua lâu rồi. Không có gì đâu. – Rồi hắn mỉm cười nhìn nó, nụ cười buồn nhưng trong đó là cả một sự cố gắng để người bên cạnh cảm thấy an lòng hơn.
– Vậy cậu có nhà người quen nào ở gần đây không?
– Không có. Từ khi ba mẹ tui li dị thì mẹ tui đã dọn về đây để sống, cho nên không có nhà người quen nào ở đây cả. Haizzzz …… Chẳng biết tối nay phải làm sao nữa …..Mà mấy hôm nữa cũng không biết tính sao luôn …..
– Thế cậu có biết nhà người bạn nào không?
– Trong lớp tui không chơi với ai.
Tự nhiên nó thấy hắn giống nó quá. Nó cũng không có người bạn nào cả. Nó có vẻ trầm tư khi nghe hắn nói. Nó đang phân vân điều gì đó lắm. Hắn khẽ nhìn sang nó. Nó đang đăm chiêu suy nghĩ, nhìn thật dễ thương. Đúng! Phải nói là rất dễ thương. Dễ thương hơn cả lúc nó ngồi trên xích đu, nhìn xa xăm một cách mơ màng. Hắn khẽ đưa tay vào túi quần, tay hắn mân mê xâu chìa khóa. Hắn mỉm cười một mình. Hắn nghĩ lại sự việc lúc chiều. Hắn bỏ quên xâu chìa khóa trong ngăn bàn nên vội vã trở lại lớp. Hắn nhìn thấy nó đang đi vô thức trong sân trường. Gương mặt nó lạnh lùng lắm. Nhưng khi từng cơn gió thoảng qua, nó ngẩng mặt lên đón nhận. Những làn gió khẽ vuốt mái tóc nó ngang qua một bên và trên môi nó một nụ cười xuất hiện, từ trên cao, trái tim hắn đập liên hồi. Nó học ở lớp bên cạnh lớp của hắn, ngày nào hắn cũng gặp nó, cũng chọc nó điên lên, cũng chẳng biết vì sao hắn lại thích chọc mỗi mình nó như vậy; nhưng nhìn nó chiều nay, lần đầu tiên hắn thấy nó đẹp đến vậy. Và hắn đã giả vờ đi tìm xâu chìa khóa bị rơi. Bây giờ nhớ lại, đúng là hắn thật xấu xa. Tự nhiên bắt nó đi tìm giúp hắn một thứ không cần tìm cũng thấy. Mà nó bị ghẹo quen rồi nên hôm nay chọc nó như vậy chắc cũng không sao đâu. Không hiểu nảy giờ nó đang đăm chiêu suy nghĩ về việc gì. Mãi một lúc nó mới nói.
– Hay là cậu lại nhà tui ở vài hôm …. – Mặt nó đỏ cả lên. Còn hắn thì ngạc nhiên lắm.
– Có làm phiền nhà cậu không? – Hắn ái ngại hỏi
– Chỉ có mình tôi ở nhà. Nhưng nhà tôi cũng không được đẹp cho lắm.
– Tui không có ý chê khen. Chỉ sợ làm phiền thôi. – Hắn vội vàng giải thích.
– Không có gì đâu.
Trong lòng hắn có một niềm vui bất chợt. Hắn cùng nó bước trên con đường lộng gió, từng tán cây xào xạc đung đưa theo làn gió nhưng reo vui. Hắn cười thầm khi nghĩ tới việc nó đăm chiêu suy nghĩ có nên mời hắn về nhà hay không. Hắn khẽ nhìn về phía nó. Từng cơn gió hất mái tóc của nó qua một bên để gương mặt dễ thương của nó hiện rõ lên. Trái tim hắn lại đập lần nữa. Hắn không biết cảm giác này là gì nhưng hắn thấy lo mà lại cảm thấy vui. Điều gì đó gọi là …… HẠNH PHÚC ………
– Mời cậu vào nhà.
Hắn ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy nhà nó. Đó là một ngôi nhà có kiểu thiết kế rất đẹp, rất lạ. Nhà được xây bằng gạch nhưng ngoại thất lại là gỗ chứ không phải là gạch men. Toàn bộ không gian bên ngoài được sơn trắng. Mới nhìn thì tưởng là nhà gỗ, nhưng khi bước vào bên trong thì mới biết là không phải. Căn nhà nằm giữa một khu vườn trồng đủ loại hoa và một thảm cỏ xanh mơn trải khắp khu vườn trừ lối đi được làm từ xi măng có dạng những miếng gỗ ghép sát. Điều hắn đặc biệt chú ý là chiếc xích đu trắng. Nhà nó cũng có một chiếc xích đu. Vậy tại sao nó lại không về nhà để ngồi mà lại ngồi ở trường. Bên trong căn nhà cũng được thiết kế rất lạ. Nhà nó không rộng lắm nhưng lại làm cho hắn có cảm giác rất thoải mái.
– Nhà cậu đẹp thật đấy. – Hắn nói với nó.
– Là mẹ tôi thiết kế cả đấy. Mẹ tôi là một kiến trúc sư. – Nó nhìn về phía bức ảnh người phụ nữa rất đẹp được đặt ở nơi trang trọng nhất trong căn nhà.
– Chắc cậu thương mẹ lắm. – Hắn nhìn vào đôi mắt đã ươn ướt của nó. Nó vội tránh mặt đi.
– Cậu theo tôi lên lầu tắm rửa đi. – Rồi nó bước lên cầu thang. Hắn cũng bước theo nó. Nó mở cửa căn phòng bên trái. Trên lầu chỉ có hai phòng. Hắn đoán chắc phòng bên phải là của ba mẹ nó. Nó lại phía cửa sổ và đẩy cái vách xuống. Và hắn không tin vào những gì hắn nhìn thấy. Kiến trúc của phòng này thật khác thường.
– Sao? Sao? – Hắn ấp úng không nói nên lời. Nó cười thành tiếng. Và hắn lại đơ tập 2.
– Thật ra từ bên ngoài đó chỉ là hình vẽ lên vách gỗ của cửa sổ. Và cái vách đó có thể đẩy xuống được. Và vô tình chổ cửa sổ khớp với cửa sổ của dưới lầu, thiết kế của vách cũng khớp với thiết kế dưới lầu.
Ra là vậy, và khi cái vách đó được hạ xuống thì cả một vùng trời rộng lớn sẽ được phô bày trước mắt hắn và cửa sổ thật xuất hiện, nó lớn gần bằng 2/3 tấm vách được nâng lên. Phía trước cửa sổ có một cái cây cao, tán rộng che mát cho cửa sổ lớn. Ở giữa khoảng không gian cửa sổ có một chiếc bàn nhỏ và hai tấm thảm dày để hai bên. Nó lại ngồi ở một phía của tấm thảm và đưa chân ra ngoài. Nó chỉ hắn ngồi phía tấm thảm còn lại, bên kia của chiếc bàn nhỏ. Hắn cũng làm giống như nó. Gió mát ơi là mát.
– Chổ này là nơi tôi dùng để ngắm cảnh và uống trà đó. – Nó dang rộng tay, chân và hét lớn. Rồi nó mỉm cười nhìn hắn. Tim hắn lại đập nữa rồi. – Chắc cậu đang cười tôi phải không? Nhưng cậu làm thử đi. Cậu sẽ thấy rất thoải mái. – Và như được ra lệnh. Hắn làm theo nó và hắn vô cùng thoải mái. Rồi hắn nhìn vào phía trong. Sát vách bên phải là chiếc bàn học của nó. Trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, chính giữa bàn là một tấm ảnh khác của mẹ nó. Bà đang ngồi làm việc, chắc có lẽ tấm ảnh này dùng để khuyến khích nó làm việc chăm chỉ như bà. Cạnh đó là một tủ quần áo. Phía bên trái gần cửa ra vào phòng là cửa nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh có bề rộng bằng phân nửa khu vực hắn đang ngồi nhưng chiều dài lại bằng chiều dài phòng. Cũng phía bên trái này mà gần cửa sổ lớn hắn đang ngồi là một chiếc bàn quay mặt về phía cửa sổ, trên bàn là chiếc laptop và những món đồ điện tử. Cuối cùng chỉ còn lại khoảng giữa khá rộng.
– Cậu đang tìm cái gì à? – Nó đưa vẻ mặt thích thú nhìn hắn.
– Thế cậu ngủ ở đâu? Cậu trải chăn ở đây mà ngủ à? – Hắn ngu ngơ hỏi hắn. Rồi nó bật cười.
– Cậu không thấy bên ngoài này rộng mà lọt lòng lại nhỏ sao?
– Đúng rồi ha. Sao ngộ quá vậy? – Điều hắn bâng khuâng chính là điều này.
– Căn phòng này là căn phòng vuông. Nó được chia ra làm bốn. Phía bên phải chiếm ¼ là nhà vệ sinh, ở giữa chiếm ½ để sinh hoạt, còn ¼ bên trái để ngủ. – Lúc này hắn tròn xoe mắt. còn nó thì lại cười.
– Vậy sao để đi vào chổ ngủ?
– Theo tôi.
Nó lại gần chổ giữa của bàn học và tủ quần áo. Nó lòn tay vào bên trong. Và hắn một tiếng rắc. Và nó nhẹ nhàng kéo cái tủ quần áo che kín cửa ra vào phòng để lộ ra một cửa để đi vào ¼ còn lại của phòng. Hắn nhìn xuống chân tủ thì thấy có bánh xe. Thật tình là hắn rất phục mẹ nó vì có ý tưởng xây nhà một cách kì lạ. Hắn từ từ bước vào trong theo nó. Trong này chỉ đặt một chiếc giường, ngoài ra không có gì cả.
– Thôi cậu đi tắm đi.
– Nhưng tui không có quần áo.
– À quên. Cậu mặc quần áo của tôi đỡ nha. Chắc là hơi chật. – Rồi nó lại tủ quần áo lấy cho hắn một bộ quần áo. – Cậu tắm đi rồi xuống nhà ăn tối.