Summary
Ngồi phùng má một hồi rồi thằng Hùng cũng cầm chén cơm lên, hai gò má đỏ như trái bồ quân. Cái cảnh này anh Lúa quen lắm, cái nết thằng cháu của anh là hay hờn hay giận, tội nghiệp, anh không chịu khó dỗ dành thì có ai đâu dỗ nó? Anh sợ nếu anh không đến dỗ thì nó sẽ không bao giờ giận nữa, ai sống mà không biết giận, kẻ đó đáng thương vô cùng. Anh nhớ lúc chị dâu đẻ ra thằng Hùng cũng là lúc chị giận hờn anh hai của anh, chắc vậy nên giờ thằng Hùng có tính hay giận, con cái phải giống người đẻ ra nó chớ. Nhưng vốn là đứa con trai quen chịu đựng sớm, Hùng chỉ giận một chút là hết. Anh Lúa nhớ ngày đầu tiên anh hai gởi thằng cháu này cho anh, nó nhìn anh hỏi “sao chú ba chưa lấy vợ?”, sang đến ngày thứ hai nó lại hỏi “bóng với pê đê có gì khác nhau?” nhưng sau đó không nghe thấy nó hỏi những câu như vậy nữa, mà nó bắt đầu ngồi yên tư lự. Kể từ lúc phải qua bên kia sông đi học, nó hay lý luận với anh, còn anh thì càng ngày càng đuối lý với nó, ngày trước anh đâu có được học hết lớp năm nên làm sao anh biết cách ăn nói cho lưu loát.