Good boys gone bad... - Chương 4
Huy thở dài. Nó chán chờ đợi rồi. Nó muốn được ai đó đánh thức nó dậy lúc sớm mai, ôm nó vào lòng trong những đêm lạnh giá, hôn nó thật nhẹ nhàng khi bình minh thức giấc và là nơi nó giấu mình thổn thức lúc hoàn hôn về nhà. Nó cần sự bảo bọc, cần một ai đó ân cần, một sự chở che … một sự an toàn, vỗ về mang lại hơi ấm sau rất nhiều đêm dài.
Đối với nó …
Nếu tâm hồn là một vùng đất, thì con tim nó đã hóa thành sa mạc …Không có nguồn nước của sự yêu thương và không còn bóng dáng của bất cứ một loài cây mang tên hạnh phúc. Quanh năm chỉ còn ngày nắng, đêm âm u lạnh giá … một nơi tan hoang và quạnh hiu … hoàn toàn trống trơn.
Điều an ủi đối với Huy là ba con sâu luôn động viên nó. Nhưng mỗi khi một mình là nó lại thấy tê tái. Buồn, không biết làm gì cả. Chỉ nằm một chỗ suy nghĩ, miên man về một vấn đề vốn không tồn tại …
– Cuộc sống này … tình yêu dành cho ai ?
Huy lại suy nghĩ, nghĩ rất nhiều thứ, linh tinh và xa xôi đến kì quặc. Có lẽ là nó nên về, hôm nay như thế là đủ. Môi nó mấp máy …
– Xin .. cho … dừng …
Nhưng một cái gì đó đổ lên vai nó.
Nguyên đã ngủ. Không biết từ lúc nào. Đầu hắn gục vào vai nó, những lọn tóc rũ xuống khuôn mặt xanh xao, dưới khóe mắt ẩn hiên nét thâm quầng do thiếu ngủ. Trông hắn bây giờ ít có vẻ nguy hiểm hơn. Đôi mối vốn dĩ luôn tạo ra một sự đểu cáng rất … gian trá nay lại trề ra mũn mịn như đang giận dỗi, cực kì đáng yêu. Làn gió nhẹ rung rung những sợi mi mảnh mai mềm mại và cả mái tóc đen đem theo một vị ngọt ngào…
Gió hiu hiu … hai khóe mắt nặng nề kéo nó chìm vào bóng đêm… một giấc ngủ.
Đêm phù phiếm .
…
Huy mở mắt. Khung cảnh đập vào mắt nó là một màu đen. Một cái trần nhà cao, với các đường viền màu trắng. Một chữ gatifi to đùng giữa không gian cái trần.
Why Not ?
Tại sao không ? Con chữ rất lạ. Rất đăm chiu. Có chút đứt rời nào đó, như đắn đo, nửa như lo lắng, mông lung.
Huy đang nằm trên một cái giường màu đen và các cái gối màu trắng. Căn phòng này chỉ hoàn toàn dung hợp hai màu đó lại với nhau. Mọi đồ vật đều mang trong hai sắc thái trên. Hừ ! chủ nhân của nó thật là một con người kì lạ.
Nó nằm lăn quay trên chiếc giường, vùi đầu vào những cái gối bông mềm mại.
Tại sao nó lại ở đây ?
Một mùi thơm thoang thoảng trong cái đám gối bông đó làm nó thích thú. Nó cứ vùi đầu vào đấy. Rất dễ chịu, như thể nó đã thích cái mùi này lâu lắm rồi, nghe rất quen.
Nguyên bước từ phòng tắm ra, nó đoán vậy. Đơn giản vì hắn ướt. Mái tóc rối xù lên, không được mượt mà như lúc nãy, nhưng điều đó không quan trọng, những giọt nước còn sót trên tóc và cái cách mà nó rối xù cũng mang một vẻ đẹp khó tả. Hắn không mặc gì trừ độc mỗi cái quần lót xám. Nước từ mái tóc chạy dài xuống tấm lưng và body chuẩn …
Hắn nhìn nó …
Nó nhìn hắn …
Có cái gì đó ngọ quậy trong người nó ?
Tim … Tim nó đập loạn xạ, người như muốn vật ra sốt.
Nguyên đến gần bên Huy. Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi đôi mắt nâu. Bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng chiếc cằm bé xinh của nó. Hai đôi mắt chạm nhau, như đan vào nhau.
Rối nó nhắm mắt lại. Đôi môi nó chạm nhẹ vào một vật mềm và ấm. Đôi tay nó ôm lấy bờ vai rộng lớn. Người nó sát vào một vật mềm mại và dịu dàng.
Nguyên đặt Huy nhẹ nhàng xuống nệm, đôi môi tham lam của hắn múp nhẹ làn môi mỏng manh của nó. Từ từ và chậm rãi, như thể thật lâu cho một sự khám phá. Nó không có phản ứng gì, đúng là nụ hôn thật tuyệt, không cần phải biết hôn, đến khi cần thiết ta có thể học chúng nó tức là gì. Đôi tay Huy siết chặt bờ vai kia, như thế nếu buông ra thì tất cả sẽ tan biến. Nụ hôn thật ngọt ngào và nồng nàn đến cháy bỏng. Nó đang lướt trên con thuyển của sự hạnh phúc và phiêu lưu cùng cảm giác mê li. Đôi môi nó cuồng nhiệt tham gia một vũ điệu cầu kì, mới mẻ nhưng cũng như đã quen rất lâu .
Hắn tách khóe miệng nó ra. Lưỡi hắn tiến sâu vào bên trong. Sự đê mê, làm nó gần như lịm đi tức thì. Hai cái lưỡi quấn vào nhau, cái cảm giác ngọt ngào vươn tận những sớ thịt xa xôi nhất, làm nóng tới tận cùng những tế bào lạnh lẽo nhất, mang đến cái vương vấn … cái mông lung …
Huy dứt ra khỏi nụ hôn. Hơi tiếc nuối, nhưng nó hết hơi rồi. Thở hổn hển, mắt nó chạm vào hắn, trong đôi mắt hắn là bóng hình nó cháy bỏng, như tung tăng và khiêu khích. Hắn siết chặt nó trong vòng tay, lần mò xuống cái cổ của nó, bàn tay hắn trượt dài xuống bắp đùi và xoa bóp nhẹ nhàng.
Hắn là một con quỷ xấu xa đáng yêu. Cứ mỗi lần hắn hôn lên cổ nó, hít lấy làn hơi nơi đấy và cắn nhẹ nhàng vào đó là nó muốn bật lên, những tiếng rên nho nhỏ của nó làm hắn thích thú. Bàn tay hắn không còn vút ve những chỗ bình thường. Nay nó đã len lên chỗ thật đặc biệt. Ngay từ cái va chạm đầu tiên, toàn thân nó như bị giật một cú va chạm mạnh, các cơ căng đều ra và hoàn toàn không chủ ý, nó bật ra một tiếng rên lớn …
– Đừng mà …
Như đã nói, Nguyên là một con quỷ xấu xa. Hắn cứ tiếp túc vuốt ve, bàn tay hắn linh động mở cái cúc quần và lột phăng nó đi. Trước khi Huy thật sự có phản ứng gì, nụ hôn của hắn đã ngấu nghiến từng tiếng rên của nó. Tay hắn luồn sâu vào lớp vải quần mỏng manh còn sót lại. Xoa xoa một cách từ từ, chính hắn cũng như lịm đi với cái cảm giác này.
Rồi hắn vùng dậy, ngồi hẳn lên người nó. Cuốn đi những gì vướng víu trên người nó và hắn. Nguyên nâng người nó lên, rồi sau đó … nó cảm thấy. Hắn đang cố xâm nhập nó.
– Đau … Không … Dừng lại … Đau …
Khóe mắt nó chảy nước. Nó khóc, thật sự là rất đau. Hắn dừng lại, nhìn nó, nở một nụ cười trìu mến. Tại sao sự đểu giả có thể biến mất thế này, hay nó nằm mơ. Mơ một giấc mơ kì lạ, hắn đang rất dịu dàng …
Rồi nó khép mắt lại … mộng mị kéo nó vào giấc ngủ …
– Này … nhóc … ngủ là sao …
Nguyên đánh vào đầu mình. Ngủ là sao, chưa tới đâu hết mà. Thật là khiến người ta bực mình. Hắn đứng lên nhìn nó một cách tiếc nuối. Mà hắng đang làm gì thế này ?
Đã lâu rồi … hắn không hạnh phúc đến thế …
Đoạn hắn … bước vào phòng tắm. Cũng phải tự giải quyết thôi, không thì suốt đêm khỏi ngủ … [ đọc giả tự tưởng tượng … hắn giải quyết cái gì và ra làm sao ] …
Chú cừu con đã có chủ …
Sáng. Mặt trời nắm chính giữa đỉnh đầu đang ngạo nghễ ban phát ánh nắng gay gắt xuống nhân gian. Giữa một không gian đan xen hai màu đen trắng. Huy nắm đó, ôm lấy cả mái tóc và khuôn mặt Nguyên đang cố vùi vào ngực nó làm nũng. Khung cảnh im lặng, nên thơ và ấm đến lạ lùng …
Well I wonder could it be When I was dreaming ’bout you baby You were dreaming of me Call me crazy, call me blind To still be suffering is stupid after all of this time … …
Như một bản năng Huy với cánh tay về nguồn của tiếng động. Điện thoại nó reng. Mới sáng sớm tinh mơ mà ai gọi thế này.
– Alo ? [ Nó ngao ngáng trả lới ]
– ÁAAAAAA … ghê nhá, Huy nhà ta đã thành người lớn rồi … Sao, vui vẻ không ? cảm tưởng như thế nào ? [ 3 con sâu hét lên trong cái fone ]
– Vui vẻ gì ? Tụi mày rảnh quá. Mà ” người lớn ” là sao ? Tao không hiểu ?
– Mày … đi đâu suốt đêm qua mà có vẻ mệt mỏi quá ? [ 3 con sâu cười hí hí ]
– Đi chơi. Mà ở nhà thì xuống đây nói chuyện, tụi bây gọi điện thoại thoại làm gì? Ra đây nói chuyện nè.
– Ở nhà nào ? Mày có đang ở nhà đâu ? [ Lại cười khí thế, giọng điệu có vẻ phấn khích lắm ]
Ý … mà khoan ? Nó đang ở đâu thế này ?
Huy nhìn lại. Tên Nguyên vẫn đang dụi đầu vào ngực nó, mà vẫn xoa xoa một cách nũng nịu.
…
…
Dây thần kinh của nó bắt đầu suy nghĩ …
…
…
Với cái trình độ đại học của mình … thì có nhắm mắt cũng biết ” cái quái gì đã diễn ra bên cạnh một thằng cha như thế này ” …
…
…
Máu nóng bốc lên nào từng chút một … và bùng phát như một trái tên lửa …
– Anh đi xê tui ra.
Nó đạp hắn một cái. Không hiểu có phải tại vì ngủ đủ giấc hay không mà hôm nay nó đạp mạnh thật , có thể đá chết một con voi chứ huống chi là người . Kết cuộc là cái tên đó rơi cái bịch xuống sàn, lăn lóc một hồi để đâm vào cái chân bàn nào đó và đầu cũng đập vào cái còn lại.
– Ôi da … đau quá …
Nguyên la lên. Không có gì hoàn hảo để đánh thức một ai đó dậy bằng cách đạp người đó văng xuống giường và lăn long lóc để đập đầu. Mặt hắn nhăn tít lại – một bình mình sau khi được ôm người đẹp suốt đêm là ăn ngay một cái chân bàn đau đến nổ đom đóm con mắt. Hai tay bấu chặt cái chỗ đập đầu, hắn nhăn nhó trông thảm thương đến tội nghiệp. Dám cá là ít nhiều thì cũng tổn hại phần nào đến cái sọ khỉ nho nhỏ của hắn. Nguyên không nói được thành lời, có lẽ là do đau lắm đây.
Nó thấy hơi lo lắng. Nguyên cứ nằm đó, ôm chặt cái đầu bị thương và nét mặt có vẻ như thể bị ai đó hành hạ ghê lắm. Đoạn hắn bắt đầu lăn lộn và kêu gào như heo bị thọc tiết.
– Huy, mày đang hành hạ anh nào mà ghê thế … [ nãy giờ nó vẫn mở điện thoại ]
– Mạnh tay vào …
– Tao ủng hộ mày bạo hành … Yeah …
Cúp máy. Nó lật đật xuống chỗ hắn.
– Sao, có sao không ? Có chảy máu không ? [ Lay lay … ]
Và đột nhiên. Nguyên chồm dậy, vòng tay qua, ôm chầm lấy nó. Dán cho nó một cái hôn dài và sâu và không quên kèm theo một cái cắn yêu nhẹ nhàng vào môi dưới. Nó hoàn toàn bất ngờ và không kháng cự một cái hôn ngọt ngào cho một bình minh bắt đầu ngày mới. Huy cảm thấy âm ấm ở môi mình . Đáng lẽ ra thì phải đẩy ra hay cố sống cố chết vùng vẫy kháng cự thì mới là … trai ngoan. Nhưng nó thì chẳng có vẻ gì là ngoan cả, cái môi của tên này chắc được tẩm hêrôin hay sao ấy. Lúc đầu còn có ý thức kháng cự được nhưng càng lâu càng đắm chìm vào nó, càng bay bổng với cảm giác ngọt ngào, ấm ấm và ẩm ướt. Bàn tay Nguyên lại lần sâu xuống bên dưới, chạm vào một vật vốn đang mềm nay muốn tỉnh giấc và bắt đầu lên xuống đều đặn.
Đối với hắn, không hiểu sao nó lại cố một sức quyến rũ kì lạ như vậy. Nó làm hắn luôn trong tình trạng muốn và muốn nhiều hơn nữa. Có lẽ tuýp người của hắn là vậy. Một kiểu người đáng sợ với cái kiểu thích cuồng nhiệt và tình dục chưa có bao giờ là đủ. Nếu cho đó [ tức là cái ham muốn của hắn đối với nó ngay bây giờ ] là kiểu cách của một cậu công tử đang thèm thuồng một mòn đồ quý thì cũng không phải. Vì sẽ chán. Hắn đã có nó, ờ gần như vậy, ít nhất là 60% đi, nhưng chưa có dấu hiệu gì cho thấy đây là cái kiểu ” ăn bánh trả tiền, mưa xong thì đi tắm “.
– Này … khoan đã …
Huy đặt đôi tay lên khuôn mặt Nguyên, kéo anh ta ra xa bằng một nỗ lức phi thường để trở về thực tại. Cái thực tại ở đây là dễ có một cuộc mây mưa thực sự chứ không nữa vời như hồi hôm qua [ Dù say nhưng nó vẫn nhớ mang máng cái kết thúc vui vẻ của hôm trước] và cái tem quy báu mang trong mình 19 năm qua sẽ trực chỉ thùng rác. Và nó có kết quả, Huy đã kéo hắn ra xa được một tí. Một tí tức là khoảng cách từ môi này [ vị trí đầu ] tới vị trí cuối [ tức là môi dưới ] chỉ sên sên một sợi tóc hoặc bé hơn một chút. Nó chung là dứt ra nhưng không ra hẳn. 2 làn môi như hai đầu âm dương của một cục nam châm vậy. Cứ nhích ra rồi khẽ chạm vào nhau trong một phần ngàn giây rồi lại thèm thuồng muốn đâm bổ vào nhau. Một trò mèo vờn chuột dai dẳng kích thích những giác quan của 2 con người. Nhịp nhàng và đầy mem say. Hơi thở của nó và hắn như hoà vào nhau, bám viếu lấy nhau. Đôi môi như muốn vụt bay ra để chạm vào nhau, ngấu nghiến những làn hơi nóng và cái âm ẩm đầy mê li của một loại kẹo ngon nhất thế gian.
Mà cũng phải công nhận, Huy phải có thần kinh thép lắm mới giữ cho tay mình yên vị trên khuôn mặt vốn đểu của hắn. Tức là không cho hắn có thể sát vào cắt đứt khoảng cách ” sêm sêm một sợi tóc ” mà chuốc nó mê mệt bằng nụ hôn tẩm bạch phiến, và cũng ngăn không cho mình vươn người ra nếm thử cái thứ mềm mềm đỏ đỏ kia. Để say vào một tiên cảnh, chốn bồng lai vốn nhiều mưa và bão.
– Tại sao lại khoan ?
Hắn thở hổn hển, trán hắn chạm vào trán nó, tóc hắn rủ xuống mặt nó và đôi môi kia lại khẽ chạm vào môi nó theo từng con chữ. Hai mắt Nguyên lừ đừ như một tên say, và ánh mắt hắn không rời khỏi đôi môi nó. Những cái chạm nhẹ khiến cơ thể hắn khẽ co giật và nóng lên từng phút một. Đương nhiên, điều đó chứng tỏ hắn cũng đang rất bình tĩnh để không cắt đứt cuộc trò chuyện này bằng một hành động ” nồng nàn ” nào đó.
– Tại sao anh … lại làm thế này … với … tôi ? [ Nó thều thào ]
– …
Hai mắt chạm nhau. Đang rừng rực lửa lại say mem tình. Đôi môi hắn rướm ra hết cỡ để chạm vào môi nó, chỉ còn tí nữa thôi, chỉ còn tí nữa … là thuốc dập chết nó. Vậy mà …
– What … [ Hắn há hốc mồm ]
– …
Nó thấy hai mắt hắn bỗng biến mất cái thứ lửa ham và muốn đó, nhanh như thể người ta lấy thùng nước đá đổ ập vào. Và bất thình lình, hắn nhảy ra xa nó như thể nó một vật vốn không tồn tại trên trái đất này từ kỉ băng hà nào đó đó rồi.
– What are you TALKING ABOUT ?
– Là sao ? tôi nói gì sai à ?
– Chính cậu … chính cậu quyến rũ tôi mà … ?
– Tôi ? Tôi quyến rũ anh ? Hồi nào ? Anh nghĩ sao vậy ?
– Chứ cậu nhảy trong bar ? Nhảy với tôi ? Lại lên giường ? Là cậu muốn mà ?
– WHAT MEN ! Anh là người mời tôi nhảy mà ? Mà tôi theo anh hồi nào ? Chính anh lôi tôi theo … Oh MEN, tôi đang nói CHÍNH ANH lôi tôi theo đấy nhá ! Chính anh bị sắc đẹp tôi mê hoặc rồi quyến rũ tôi … CHÍNH ANH … [ nó nói như hét vào mắt hắn ]
– Ơ … ơ … vậy là tôi bị sắc đẹp của cậu mê hoặc …
– Đúng …
– Thôi, cho xin đi …
Tên Nguyên trở lại cái vẻ đểu đểu vốn có của mình. Hắn đi xung quanh Huy như xem và đánh giá một món hàng đang được trưng bày trong một showroom với con mắt của các nhà phê bình nghệ thuật.
– Hấp dẫn à ? … đâu có ?
– …
– Mắt nhỏ nhè … [ To hơn mắt hắn ]
– …