Good boys gone bad... - Chương 17
– Mày không làm rõ à? – Thơ hơi thất vọng. Con nhỏ rít lên.
– Cũng tốt mà …
– Mày có điên không? Gã cũng không nhận ra đó là mày. Dù bịt mắt, đến xác thịt, mùi hương, cả tiếng rên và giọng nói – Tú thảnh thốt – hãy thôi ngay đi !
– Nhưng… đã là sao ? Tao thấy cũng không nghiêm trọng như thế – Bảo cười.
– Mày… Gã đã ngoại tình – Thơ thở dài, nó không hiểu. Cuộc sống buồn thật …
– Nhưng … anh ấy đã ngoại tình với tao. Vậy thì không phải tốt hay sao – Nó tiếp tục phì cười.
– Phải, mày chấp nhận vậy sao – Tú nheo mày.
– Phải, gã thấy tao chán nản nên tìm của lạ nhưng tao đã ngoại tình và gã đã tìm được của lạ: đó là tao, tốt quá phải không ? – nó toe toét.
– Nếu mày muốn … – Thơ cùng Tú nhìn ra ngoài.
– …
– Mày không kể cho tụi nó nghe à ?
– Như thế buồn thật ! Không phải mình tao có chuyện …
– … – Thơ thở dài, rồi nó bước ra về. Tú nối theo sau.
Nó cười. Cười ra nước mắt.
Màu trời thật nhạt. Gió lạnh, chân trời rộng. Thế là Bảo thấy mình đơn độc.
— o0o —
Ngày hôm đó cũng nhạt nhoà như thế. Sáng, hắn cũng như thế, vẫn vui vẻ chăm lo cho nó. Có phần nồng nhiệt hơn. Như thể tình cảm – năng lượng tình cảm tràn đầy thì con người ta sẽ sống hối hả hơn. Nó mông lung hỏi …
– Tối nay ta ăn tối chứ …
– Không, tối nay anh bận, anh phải làm thêm.
– Vậy à, thật không đấy.
– Thật, xong anh sẽ gọi cho em.
– … – Nó nhìn hắn. Một thứ thật xa xăm.
– Anh đi đây.
– Anh có yêu em không ?
– Ngốc, nói gì thế ? Anh phải đi đây. Nhóc này ! Tối anh sẽ gọi …
– …
Bóng hắn xa dần. Dáng điệu gấp gáp.
– Anh làm thêm với “chuột” phải không ? Anh có hẹn phải không ?
Gió trả lời nó.
– Nhưng anh yêu em phải không?
— o0o —-
Bảo ngồi trên cái giường màu trắng. Ánh mắt tràn ra khung cửa kính. Hôm nay Bảo không dùng nước hoa. Nó cũng không tắm. Nó để cho mùi cơ thể tràn ra xung quanh.
Cộc, cộc …
Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên. Bảo cười.
Hùng vẫn cứ cột một dải băng. Hắn thích thú với kiểu mờ ảo như thế. Hùng cũng không cần hỏi làm sao nó biết hắn, chỉ vẩn vơ tin “chuột” là một học sinh năm dưới.
Hắn càng ngày càng cuồng hơn. Có lẽ vì nó hưởng ứng rất nồng.
Khi Bảo không còn là Bảo – mà khi Bảo là “chuột” – thì hình bóng của một Bảo không còn tồn tại – chỉ có “chuột” – một con chuột dài thèm thuồng đàn ông – “chuột” khác Bảo – Bảo yếu đuối còn chuột “yêu” cuồng điên.
Hùng đang nâng người Bảo lên. Hắn tiến sâu vào người nó. Nhịp điệu thật mãnh liệt. Bảo đang tan, nó chưa bao giờ tan như thế. Hùng cũng tan, nó cũng chưa bao giờ thấy hắn cuồng nhiệt như thế.
Hùng rất vội vã. Nó làm hắn phát điên, hắn rên lên đầy sung sướng…
– Anh yêu em … “chuột” …
– …
– Anh yêu … em …
– … còn người yêu của anh, em biết anh có người yêu, đừng gạt em … – Nó thì thầm, một giọng thật nhẹ.. tựa như gió trời … đôi mắt to lên đột ngột.
– Đừng, đừng nghĩ nhầm … anh … không còn yêu … nó nữa …
Tách.
Tim ai đang vỡ. Chỉ một câu nói thôi, tim ai đang vỡ.
Nó cười, cười thật gượng gạo.
Bảo giơ tay lên gỡ băng che mắt màu đen ra.
– Anh đã không còn yêu tôi ?
– … – Hùng nhìn nó. Nét hãi hùng co giật. Gương mặt xanh lại như tàu lá chuối.
– Không phải lỗi của anh – Nó cười.
Bảo mặc vội đồ rồi bước ra ngoài. Hắn vẫn bất động trên giường.
* End flashback *
— o0o —
…
…
…
Bảo dậm chân trong biển nước. Nó nhìn lên trời, mưa cứ rơi.
Từ ngày đó trong tim nó vẫn buồn. Hùng gởi rất nhiều tin nhắn nhưng nó không còn tin nữa. Mọi thứ thật hỗn loạn.
Bảo đi bộ trong mưa. Đột nhiên mọi thứ trong nó không còn quan trọng nữa. Vì nó là một kẻ tội đồ, vì nó mà ra hết cả.
Nếu như nó không quen Long, chỉ là vơ phải hắn, thì sẽ không có chuyện Nhật bị …
Nếu như nó không quen Long, thì những chuyện cãi nhau vừa qua sẽ không bao giờ xảy ra ra …
Và nếu như nó không đụng Long – tên khốn nạn ấy – thì Tuấn cũng không điên cuồng thế này.
Và hàng trăm cái nhưng. Nó đâu có yêu Long, chỉ vì nó ham một người yêu mà người đó phải thật tuyệt. Nó thừa nhận rằng nó mê cái đẹp và những lời có cánh. Gã đến ngay, gã đã mọc ra những thứ ấy ngay tức thì cho nó thấy và nó nhắm mắt quen hắn. Mọi thứ là một sai lầm – một vết nứt rạn.
Bảo tấp vào một mái hiên.
Mưa càng lúc càng to hơn. Đường phố vắng tênh, tối và lạnh.
Khu K300 chìm vào một vùng tĩnh mịch. Không có chút le lói nào của ánh đèn đường. Mọi căn nhà đóng cửa và âm u. Bao la là đêm và nước.
Nó mệt mỏi núp sâu vào trong và ngồi bệt xuống thềm nhà. Nước tí tách lênh láng. Căn nhà cũng đóng cửa, vọng ra tiếng đồng hồ lạnh và sắc. Màn đêm thật u tối và đơn độc. Bảo thấy mình tuyệt vọng. Nó bấu chặt bờ vai và co gối. Không một bờ ngực nào đỡ tấm lưng nó, chỉ có một bức tường lạnh.
Nó lại nhìn ra màn mưa, mịt mù như chính thế giới nó và chân trời xa xôi cũng mịt mù, tăm tối như cái thế giới đó.
Bảo chìm trong vô vọng và trong chính mình.
Nó lẻn vào màn đêm. Mắt nhẹ nhàng khép.
Một khoảng thật dài, dường như bóng đêm đã đồng hoá nó.
Tạch … tạch …
Tiếng bước chân ai đó vang vọng trong khu phố vắng. Nó khẽ mở mắt. Bóng tối bao phủ con người đó nên không nhìn rõ nhân dạng. Chỉ khi đủ gần Bảo mới chết sững lại.
Người ấy đã nhoè đi rất nhiều – vì mưa.
Hùng méo mó và vặn vẹo. Quần áo sộch sệch. Đôi mắt hắn tối đen và không rõ suy nghĩ. Môi Hùng cười gượng.
– … – Nó không nói gì. Chỉ nhìn.
– Chào em …
– Chào …
– Tình cờ nhỉ, em không sao chứ … mưa rất lớn … nhưng …
– Không sao, không phải chuyện của anh …
– …
– …
– Thôi anh phải đi. Rồi anh sẽ … – Bối rối một hồi, hắn mới đành thở dài.
– Vậy sao? Phải tôi cũng đang bận – Bảo lắc đầu. Nó lại nhắm mắt.
– Nếu thằng Long không dính rắc rối. Anh sẽ dẫn em đi và …
– Long … Long …
– Bộ có chuyện gì à …
– …
Vậy, mọi thứ chìm sâu hơn nữa. Nông cho mọi người, nhưng quá sâu cho nó. Bảo lắc đầu.
Nó cười, cười cho chính sự ngẫu nhiên kì lạ này.
Nó thì nó không lấy làm bất ngờ lắm. Cuộc đời đốn mạt này giỡn với nó nhiều rồi. Đâm ra mấy cái kết thúc vương nhiều lằn dây mối nhợ thì bất quá cũng chỉ như con kiến cắn vào chỗ sưng to của tâm hồn thôi. Mà nói là tâm hồn cho sang, chứ theo nó thì cái thứ tâm hồn ấy, nó cũng chỉ là một chốn hổ lốn toàn cứt mèo, hoang phế và bụi bặm, chứ chả cao sang quyền quý gì. Nội tâm phong phú ngày nào nay cũng “bùm chéo, bùm chéo” lỗ chỗ như cây chổi lau nhà lâu ngày đứt tét ra, te tua đến thảm.
Tự nhiên Bảo muốn cười lớn lên ghê. Gập người lại mà cười cho đã, rồi vả vào mặt mình xem cuối cùng có còn đau đớn gì không. Nếu có, thì nó còn có thể làm tình nhiều lắm, làm cho đến khi nào tê dại ra rồi, thử vả lại xem có đau đớn nữa không. Nó sẽ tiếp tục lăng xả trên giường cho đến khi nào hết đi được, hoặc phải tét và máu chảy lên láng mà vào bệnh viện, không thì chí ít cũng không còn thấy chút xíu nào cảm giác khi tiếp xúc da thịt. Phải như một làn nước chảy tràn trong người, cảm xúc phải trôi như nước đổ lá khoai ấy.
– Em có vẻ ốm hơn … – Hùng nhìn ra màn đêm xa xôi. Hắn ngượng ngùng không dám nhìn vào gương mặt nó.
Đêm đã tràn ra.
Tìềm thức ngấm vào nó, nỗi đau ngấm vào nó. Rồi một tia sáng loé lên trong đầu óc, Bảo từ từ ngồi dậy.
– Ồ tốt… tôi có vẻ thành công trong công việc về đêm … – Sức mạnh tràn vào trong từng ngôn từ: Một sức mạnh rắn rỏi vốn không tồn tại trong Bảo – một kẻ nhu nhược.
– Anh đã không có cơ hôi gặp em … – giọng Hùng thoáng run rẩy. Nói được một đoạn, hắn thở dài, nội tâm có vẻ như bị giằng xé ghê lắm.
– Để làm gì ? Giải thích à ? Ồ hố, giờ anh có rồi đó !
– Em còn giận lắm phải không? – Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Bảo. Thật bất ngờ, một ít cuống cuồng trong đôi mắt ấy đang nhấn chìm nó.
– Tại sao ?
– Vì em còn giận nên em mới chửi anh, em còn yêu anh và anh cũng thế !
– Tình yêu ? Anh gọi đó là tình yêu ?
– …
Nó sẽ khóc, Bảo sẽ lao đến bên hắn và kể lể rằng từ ngày đó đến bây giờ chưa bao giờ là nó từ bỏ. Trái tim nó đang kêu gào thật lớn. Nó còn yêu anh, nó yêu anh và nó sẽ lại vồ lấy anh. Anh quan trọng với nó lắm, nó không muốn mất anh thêm lần nữa. Nó chỉ cần bên anh dù anh là cái thứ gì đi nữa…
Một tia sáng lại nảy ra trong óc nó.
– Tôi nói cho anh nghe, anh gọi đó là tình yêu thì nên dội nó xuống bồn cầu rồi lấy lên xem. Đó mới là tình yêu.
– Nhưng em đã rất vui.
– Phải, tôi vui vì được anh làm cho sung sướng. Tôi lên giường là để sung sướng mà và vì thế tôi PHẢI VUI chứ! – Bảo rít lên dữ dội, những câu chữ ấy phọt ra không cần suy nghĩ.
– …
Hùng có vẻ há hốc ra một thoáng. Hắn nhìn thật kĩ và tự hỏi những gì mình nghe có phải là sự thật hay chỉ làn gió kêu gào. Hắn không biết con người cứng rắn thế kia. Bảo của hắn luôn mềm mại, mỏng hơn rất nhiều …
– Em thay đổi nhiều lắm … – Hùng cười nhạt. Dười màn mưa, con cáo già như hắn cười nhuốm một chút buồn và đau khổ.
– Ra là tôi thay đổi! Phải! Mới đây thôi tôi đã thay đổi. Phải, anh giỏi lắm, nhìn là nhận ra ngay, đây là tình yêu đấy – Nó mỉa mai nhưng không phải cho hắn nghe.
– Không phải em … Em thì lúc nào cũng … – Hắn thở một cách nặng nhọc.
– Cũng cam chịu. Ôi, tôi sẵn sàng. Tôi sẵn sàng cho đó là tất cả lỗi đều là của tôi và tôi SẼ xin lỗi. Nhưng đó là năm phút trước. Chứ đến thế này thì mẹ kiếp ông trời, ông có con mắt thì ông cũng nên khám lại đi là vừa. Nhưng tôi không ngu, năm phút trước tôi tưởng là do tôi, nhưng giờ tôi biết tôi chả làm cái thá gì sai cả. Chỉ ông là mù rồi. Chính ông phá nát con người và mọi thứ.
– Bảo … – Hắn lo lắng. Nó như phát rồ lên và lảm nhảm một mình. Hùng tính chạy tới xem nó ra sao nhưng vừa di chuyển là nó nạt.
– Anh thôi cái giọng đó đi! Tôi không phải là thằng nhóc. Dù trước đây tôi có thể, tôi có thể mù quáng nhưng tôi không ngu. Trời phú cho tôi cái đó, tôi đã nghĩ mình sai. Mà anh biết gì không ? Chả có lỗi nào hết ! Ồ hố, không có lỗi nào cả, sạch như thế đấy!
– Cậu đang nói cài gì thế ? – Hắn rít lên giận dữ. Có thể, hắn nghĩ, nó đang phát sốt và mê sảng.
– Anh không hiểu phải không? Anh chỉ là trò đùa của ông ấy. Tếu thật …
– Cậu ổn chứ?
– Này … Hùng … – Lần này đến Bảo nhìn ra màn đêm, nó quay đâu đi không dám nhìn nguời đối diện. .
– …
– Anh nói anh yêu tôi … Vậy anh yêu tôi ở điểm nào …
– … – Một lúc nhìn nó thật lâu, Hùng cúi gầm mặt lại.
– … – Bảo lắc đầu.
– …
– Hay thật. Anh nên biến khỏi cuộc đời tôi. Tôi rất muốn tát con người như anh. Tiếc là điều đó không khiến cho anh liệt dương mà mất ngủ.
…
…
…
– Tại sao cậu lại thay đổi nhiều vậy? – Hùng nghi ngại hỏi.
– Tại sao à ? Anh có tin vào trùng hợp không ? Nếu quá nhiều trùng …
Phải. Quá nhiều trùng hợp. Mọi chuyện nhìn vào một khía cạnh từ tốn sẽ thấy mọi thứ như một bài toán đơn giản với từng giai đoạn. Nhưng không có vẻ gì tất cả sẽ diễn ra theo từng giai đoạn ấy, mà chúng thích dồn vào, đâm vào, nhồi vào.
Đừng hỏi nó nữa! Nó biết chứ. Bảo không muốn Nhật, Tuấn hay ai phải trải qua những thứ như thế. Hãy thôi đau khổ đi! Nó đã không còn nghĩ được cho chính bản thân mình. Nó thấy mọi người đều thế: Vì nó, họ đau. HỌ ĐAU! Nó đã nghe đủ rồi và giờ đây Bảo giờ đây tự hỏi lại cho chính nó: nó quăng đâu ?