Good boys gone bad... - Chương 13
Khu K300, nhà Long …
– Chuyện mày sao rồi – Long ngồi vắt vẻo trên ghế, chân gác lên bàn, mắt dán vào màn hình vi tính. Một đoạn film sex đang đến hồi gay cấn. Tiếng các nhân vật thở hổn hển, một cuộc mây mưa tập thể của lũ thú vật. Mắt hắn nhắm nghiền và tay chạy dài nơi đáy quần.
– Không chán à – Hùng ngồi trên giường, hí hoáy viết tin nhắn.
– Hơ … thôi quên đi, mày thiếu gì đứa chứ …
– Kệ tao, này nhắn là ” Anh chờ em tha thứ, anh nghĩ là em sẽ hiểu. Vì anh cần em ” được không nhể ?
– Ồ, good. Sến sến như thế mà nhiều người sẽ nghĩ mày tâm lý và có chiều sâu lắm đấy.
– Má mày ! thôi đi.
– Bla bla bla … tuỳ mày.
Ngoài trời một tiếng sét nổ đánh đoàng.
Kíng koong … kíng koong …
– Ê có người kìa, mày xuống mở cửa đi – Long làu bàu, đang ngay khúc hấp dẫn.
– Nhà mày mà, mày xuống đi.
– Mày không thấy tao bận sao ?
– Haiz, mệt, mày là đồ chó má. Cứ thích sai người này người khác – Hùng rủa ỏng lên rồi lết khỏi giường chạy vội xuống cầu thang.
– Thank you, tí tao cho mày xem vài đoạn flim hay lắm, bảo đảm nóng-hấp dẫn – tê tái vì cứng.
– Không ham, mày cứ từ từ hưởng thụ đi – Tiếng thằng Hùng vang vọng dưới tầng trệt.
– Ôi vì chúa ! Mày phải xem đấy – Long hét lên hào hứng.
– Mày là đồ con … Xin lỗi, Cậu kiếm ai – Hùng mở cửa. hắn nén vội câu chửi thề lại vì nhân vật mới đến cứ đằng đằng sát khí. Quần áo ước nhẹp nước mưa và người cứ run lên bần bật.
– Long – Người ấy nghiến chữ Long tan nát đến độ phải mất một lúc lâu, Hùng mới hiểu cái cao độ vừa bay qua là lời nói.
– Long ơi có người kiếm … – Hắn hơi lúng túng rồi tránh qua một bên, gáy lạnh như thể ai đó áp nước đá vào. Tự nhiên Hùng ước gì mình đã chưa ở đây !
– Chó má, đứa nào cứ làm phiền ông thế này … mày là ai – Long tức tối chạy một mạch từ cầu thang xuống. Quần áo sộc sệc, khoá quần cũng quên kéo. Xem ra hắn đang trong lúc hưởng thụ thuần tuý.
– Mày là Long – Giọng Tuấn lạnh lùng. Như thể ngâm đâu đó trong tủ đá. Sắc nhọn đến có thể đâm lủng da thịt. Một cái lạnh chứa đầy sát ý.
Hình như gã Long cũng nhận ra. Hắn từ từ tiến đến bệ cửa, lời nói có phần đàng hoàng lại. Cái sát ý ấy lạnh đến nỗi, người như hắn cũng có phần hoang mang.
– Vâng, tôi có quen cậu.
– Mày chết mẹ mày đi …
Vừa dứt lời nói, từ bàn tay chắp sau lưng nãy giờ, Tuấn giơ lên một cái chai thuỷ tinh đập mạnh vào đầu Long. Cái chai nát vụn, máu từ đâu đó trên cái mái tóc moden bắn ra tung toé. Long hú dài một tiếng chửi thề tục tỉu mà không ai nhận ra. Hắn loạng choạng mấy bước, vừa ôm đầu vừa thở dốc.
– Tao giết mày, đồ con chó.
Tuấn điên cuồng lao đến nắm áo hắn. Vật xuống đất và đấm tới tấp vào mặt. Tiếng gào thét vang vọng trong màn mưa. Long không phòng bị và không hiểu gì cả nên chịu trận như một cái bao cát thảm thương, nhìn vào chỉ thấy, xong chuyến này, khuôn mặt hắn lồi lõm chỗ này chỗ kia quả là chuyện bình thường.
Máu từ vết thương trên đầu lan trên thềm nhà trắng, nhiều đến nỗi tưởng rằng nền nhà vốn có màu đỏ. Những mảnh vụn thuỷ tinh rớt loang loáng, cứa vào da mặt gã sỡ khanh, vào cổ, làm máu càng nhuốm đỏ cả khuôn mặt gã. Trên gò má và quanh mắt bây giờ bầm tím nhiều nơi. Khoé miệng ứa máu, và tiếng chửi rủa hỗn loạn đến không thể phân biệt ra cái gì. Nắm tay Tuấn cũng tét ra đỏ lòm. Tất cả như một cuộc hỗn chiến của hai con dã thú.
Hùng chết trân tại chỗ. Hắn đờ ra vì chả hiểu cái mô tê gì, nhưng thấy bạn mình bị đánh dữ quá, hơi lưỡng lự, hắn cũng xông vào.
Hùng đá Tuấn văng vào trong, đầu đập vào bệ cửa, rồi hí hoáy đỡ Long dậy. Hắn nhắm, dù có hai người nhưng không thể địch nổi Tuấn, vì bây giờ thằng đó như thằng điên vậy, hai mắt loé hận thù, nom như con quái vật mới bị đâm, nay hung hãn tự vệ.
– Dis, mày chờ xem – Long hồi phục khá nhanh, hắn đứng lên ngay, mặt dù vẫn còn choáng vì những cú đấm của Tuấn.
– Tao chờ à, giờ để xem mày còn cựa quậy được nữa không – Tuấn rít lên, đến cái âm vực mà chỉ có lũ dơi may ra mới nghe thấy. Từ trong túi quần, hắn rút ra con dao màu bạc nhỏ, lăm le phóng tới.
Đến giờ thì lũ Long và Hùng thật sự xanh mặt. Như bản năng hai đứa co giò chạy.
Tuấn phóng theo. Hắn muốn đâm chết cái thằng khốn Long này ngay bây giờ.
Trong màn mưa, khi các vị hàng xóm đáng kính đang lê lết ra khỏi tổ ấm để dòm xem cái quái gì ầm ĩ trong mưa thế này thì ba kẻ đang rượt nhau.
Bàn tay Hùng cũng nhuốm đỏ do khi nãy Tuấn chém hụt.
Thế đấy. Mọi rắc rối bắt đầu đổ chồng lên nhau như trò chơi kéo theo …
—– o0o —–
Nhật, Hiếu, Bảo, Huy, Nguyên, Duy đến nơi thì mọi thứ chỉ còn một vũng máu loang trên nền.
– Gọi con Thơ ngay – Duy quát Nguyên !
– Thơ ấy hả, anh Nguyên nè, gọi cho tụi nó giùm anh, cả nhóc Xuân Tú nữa. Mày ở nhà biết chuyện gì mà.
– Mẹ kiếp, tôi gọi rồi. Anh đừng có la, tôi cũng lo chết đây – Nói xong nó cúp máy.
– Nguyên, tao kiếm thằng Khang, thằng Long không phải dạng vừa đâu.
Duy nói rồi lướt trong đêm đen. Khuôn mặt tái xanh, bóng hắn chìm trong màn mưa, thoáng lưỡng lự, Nguyên ném cho Huy cái nhìn trấn an rồi anh cũng bám theo Tuấn. Còn lại Huy với Bảo hoang mang đến cực độ. Bàn tay chúng bấu vào nhau đến chảy máu cả ra …
– Rồi, Huy, Bảo, tụi mày cho tao biết cái quái gì đang diễn ra ở đây. Ngay – Hiếu quát như điên loạn.
Mọi thứ giờ vỡ ra … tràn như con sóng vỡ bờ !!!
Mưa rơi rất nhanh. Con đường đen đặc và mịt mù mưa, những căn nhà tối tăm u ám, các cây cột lạnh giá, vài bóng người hì hục chạy.
Long quẹo nhanh vào một khúc cua, mái tóc mượt mà của hắn nay tung toé màu đỏ. Nét mặt hằn lên tia giận dữ đến điên người – ánh mắt của loài dã thú khi bị bức đến đường cùng – cái ánh mắt mà mọi thứ trong đó đều bị đốt thành tro, tan ra thành hàng ngàn, hàng vạn mảnh nhỏ li ti …
– Chó má ! Sói ! Mày đâu rồi, có nhà không ??? – Long đập thật mạnh vào cảnh cửa màu đồng dày cui, nom lực mạnh đến nỗi làm nó run lên bần bật.
– …
– Mẹ cha mày, Sói, SÓI … !
– Rồi rồi, tao đây, tao đây !
Cánh cửa màu nâu đồng khẽ mở ra, Sói hình như còn ngủ, thật khó hiểu, nếu ngủ bây giờ thì quả là sớm chán, nhưng nếu nói là ngủ chưa đến bây giờ thì thật là kì lạ. Mái tóc hắn dựng lên một cách cưỡng ép, rối nùi và khô như một đống rơm không hơn không kém. Khuôn mặt vẫn còn hằn lên những nếp nhăn do đè lên gối . Sói mặc độc mỗi cái quần đùi. Dưới ánh sáng vàng vọt hắt ra từ trong nhà, làn da trắng xanh xao của hắn nổi lên như ánh đèn neon, trên tay chi chít thẹo, mà đoán rằng chỉ có thế là dấu tẩy xăm. Từ hắn toát lên cái chất lưu manh nặng mùi đến nỗi ai cũng có thể nhận ra.
– Mày sao thế ? – Hắn nhìn Long một cách nghi ngại.
– Có thằng chó điên nó chơi tao – Long đấm mạnh vào tường, giọng nói chất chứa sự nhẫn nhục.
– Chà chà, nó dám đụng đến anh Long sao ?
– Mẹ kiếp, mày thấy tao thế nào không – Phải, nhìn Long bây giờ thật phải nói là “bét nhè” đúng y khuôn nghĩa của cái từ ấy, trông hắn thật thảm thương và bèo nhèo.
– Rồi, Ok, nó đâu rồi ?
– Lòng vòng khu này, tao cắt đuôi được, nên chạy qua đây.
– Ôi, thật là tốt, tụi tao ở đây đủ cả, hên cho mày đấy, đi liền không ?
– Tao sẽ cảm ơn sau ! Năm xị.
– Nhớ đấy.
Đoạn Sói đóng cửa lại. Lát sau, hắn dẫn theo 6,7 tên du côn phóng ra đường mưa.
— o0o —
Tuấn chạy trong màn mưa, lòng hắn cào cào vun vút bao nhiêu là căm giận cùng phẫn uất. Hắn phải xé xác thằng khốn Long ra hoặc đâm cho nó một nhát toi đời thì may ra người hắn mới hả hê được đôi chút. Trời à, hắn không muốn tin mọi thứ …
Tuấn nhớ lại chiều này …
Khi đã lôi được Nhật vào xe, hắn mới thấy bắt đầu bất an. Nó ngồi yên đó, không nói tiếng nào. Nước mưa trôi nhẹ nhàng trên gò má trắng. Nhật cứ nhìn mãi ra tấm kính xe và màn mưa. Đôi mắt nó thẫm lại, mông lung và xa xăm.
Hắn không hiểu nó. Đột nhiên là thế, tự trong thâm tâm mình, khi đã đối diện, khi đã nhìn vào đôi mắt cậu con trai ấy, rõ ràng hắn không hiểu một tí gì, tất cả quá mơ hồ, quá lớn lao, quá bí ẩn. Đôi mắt ấy không cho hắn một tí ánh sáng hay một sự hiểu biết nào, không hề. Nhợt nhạt dưới màn mưa, Tuấn khẽ thấy những ngón tay nhỏ nhoi của nó bấu chặt lại, vụng về, hắn định chạm vào những ngón tay ấy, nhưng sự bất lực mày mò tròng mắt vô thần ấy một nhịp đồng cảm con con hoàn toàn không tồn tại khiến hắn phải chùng lại.
Người trước mặt ắt đã trải qua một phen bão tố, và lẫn quá nhiều tâm sự – hắn chắc thế. Đôi con ngươi trống rỗng ấy chan chứa một nỗi niềm u uất – hắn chắc là mình không sai. Vậy mà hắn vẫn không thể làm gì, không thể chia sẻ gì, không biết cả cái quái gì đang làm nó choáng váng, dìm nó vào một bể nước lạnh giá mênh mông.
Vậy thì làm sao mà ôm nó được, làm sao thủ thỉ cùng nó được, làm sao giúp nó được? Hắn bất lực vậy sao ?
Có thể là cách biệt tuổi tác ? Đột ngột nhỉ, có phải là những gì mà người ta lên đại học học được khác xa cấp 3, không chỉ ở những bài vở cao cấp, chuyên môn mà còn về những biến động của biển đời ? Đột ngột, hắn thấy khoảng cách của một, hai năm…
Dù nhỏ nhưng vẫn rất khác biệt.
Dìu nó vào phòng, Tuấn thấy mình bắt đầu hoang mang. Nhật như một cái xác biết thở vậy. Nó không thèm cử động lấy một cái, kể cả cơ mặt. Người nó lạnh dần, lúc chạm vào, hắn cữ ngỡ là đang chạm vào một ngăn tủ đá chứ không phải da người.
– Nhật chờ … Tuấn …
Hắn không gọi nó là “nhóc” nữa ! Hắn không dám. Gọi tên nghe có vẻ kì kì, nhưng ngay lúc này gọi ” nhóc” còn có vẻ kì hơn. Tuấn không biết trong người mình đang có cái quái gì đang diễn ra, mọi thứ đang bong lên như đánh bơ thành kem vậy, chỉ là một đống bùi nhùi.
Việc quan trọng là làm cho nó ấm hơn và có chút gì đó trong bụng. Nghĩ thế, hắn xuống bếp bắc tí cháo và pha một ly sữa nóng.
Khi Tuấn quay lại thì Nhật đã nằm xuống sàn. Bộ quần áo của nó rỉ nước xuống nền nhà rồi chảy tràn lên láng.
– Không tự thay đồ sao ? Muốn cho chết vì lạnh à …
Điên tiết, hắn lôi phịch nó dậy, mặc cho rõ ràng là nó đang vật vờ ra. Mở tung cánh cửa tủ quần ào gần đó một cách mạnh bạo nhất có thể, Tuấn lôi ra một cái áo tay dài to tướng và một cái quần đùi mới.
– Nào thay vào …
Nó vẫn ngồi yên như phỗng, đôi mắt mông lung nhìn hắn …
– Thay vào đi … anh năn nỉ đấy !
Một chút gì đó người lớn len vào được giọng nói của hắn, khiến hắn tự tin lên chút. Nói rồi, Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
– CHẾT TIỆT … cậu muốn chết vì lạnh thật sao ?
Không thể tin là khi trở vào thì Nhật vẫn ngồi ở đó. Bộ quần áo ướt vẫn cứ rơi rớt nước lên sàn nhà.
– CẬU THAY NGAY CHO TÔI …
Giận dữ, máu nóng đâu đó cứ tràn về liên tiếp trên đỉnh đầu hắn và bật ra nơi miệng. Tuấn ngồi xuống, kéo nó sát lại thật mạnh bạo, rồi lột phăng cái áo ướt mèm của nó ra, tay với một cái khăn bông màu trắng. Thật nhẹ nhàng, hắn lâu từng phần trên cái cơ thể lạnh giá này …
– Này, cậu làm sao mà đi dưới mưa thế? – Vẫn tiếp tục công việc lau khô, Tuấn khẽ khàng hỏi …
– …
– Không nói cũng được, chắc cậu còn giận về chuyện lần trước. Cho tôi xin lỗi nhé .
– …
Tuấn nâng mặt Nhật lên. Để cho nó có thể nhìn hắn, đôi mắt mông quạnh ấy bắt gặp một đôi mắt khác, cũng xa xôi và đơn độc, dàn trải mà chờ đợi. Có gì đó khiến nó liên tưởng đến pha lê rơi – vỡ vụn. Tâm trí nó phần nào bình yên lại được và tập trung vào đôi mắt hắn.
Đột nhiên, Nhật thấy hắn không phải là một thằng nhóc cấp 3, tuổi tác không còn là vướng bận gì cả, dù là nhỏ nhất. Nó tìm đâu đó trong đôi mắt đen tròn ấy sự cứng rắn và vững chãi. Đôi mắt ấy như có cái khung sườn làm từ sự che chở vậy, có chút gì đó khiến nó mong muốn được dựa vào, một chút gì đó ấm cúng …
– Chỉ là cãi nhau thôi – Nó khẽ thở dài, khi nói ra được, tâm hồn con người ta trút đi vài kí khó chịu.
– Với tụi trong nhà ấy hả – Hắn vân vê lên dái tai nó thật nhẹ nhàng…
– Uhm …
– Về vấn đề gì – Những ngón tay ấm áp của hắn chạy dài trên gò má nõn nà, thật nhẹ nhàng và từ tốn …
– Tình dục, làm tình !
– Lớn lao vậy sao ? – Tuấn dùng ngón cái chạm nhẹ vào cặp môi mềm của nó. Ươn ướt và ngất ngây.
– Phải, chuyện đó thật khó khăn …
– Sao thế ? – Hắn tiếp tục vân về gò má nó như một thứ quý giá dễ vỡ nào đó …
– Đây không phải là chuyện giỡn chơi …
– Thì đã sao – Hắn dịu dàng nhìn nó, lần này bàn tay Tuấn vuốt nhẹ lên mái tóc sũng nước.
– Không lẽ cứ thế là lên giường ? Đừng có xem nó như một đêm là đã qua chứ !
– Nhưng những cậu ấy có phải một đêm là đã qua chứ – Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, Tuấn áp làn môi mình lên gò má ấy.
– Không, chúng nó không bao giờ …
– Vậy là ổn rồi …
Hắn ôm lấy nó, xoa nhẹ lên tấm lưng đang run lên bần bật. Dại quá, đúng là con nít, hắn không ngờ chỉ vì một chuyện cỏn con như thế mà nó lại hoang mang đến thế này. Cứ tưởng rằng, mọi thứ phải rõ ràng cho nó từ lâu lắm rồi chứ …
Bàn tay Tuần xiết chặt Nhật hơn nữa. Rồi môi hắn chạm vào môi nó. Cái cảm giác ấm nóng và ươn ướt này thật tuyệt, như thể có gì đó đang tan chảy trong khuôn miệng hắn vậy. Mọi thứ đang lôi cuốn hắn, nó là của hắn. Bàn tay Tuấn chạy dài xuống bắp chân rồi xuống tới …
– KHÔNG …
Nhật vùng vẫy thật mạnh và bắn ra góc nhà. Gương mặt nó thoáng tối xầm lại trong lại dàn trải và xa xăm. Một khoảng tối đang dần trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
– Đừng !
– Sao thế, nhóc sao thế ?
Tuấn chạy đến ôm choàng lấy Nhật. Nó càng vũng vẫy mạnh hơn và gần như hét toáng lên.
– Đừng … đừng mà … ĐỪNG MÀ, BỎ TÔI RA …
– Bình tĩnh !
– Đừng có ép tôi trải qua những chuyện như thế này, lần nào nữa !
– Lần nào …
– …
– Vậy là …
– …
– Vậy là trước đây …
– …
– … Có chuyện gì à – Người Tuấn giật lên, những cơ mặt rung động như sóng nước.
– Phải … – Gương mặt nó nhăn nhúm theo từng con chữ, biến dạng một cách thảm thương.
– NÓI !
– Không phải chuyện của anh ! – Nó xô hắn ra và tìm cách chạy đến cánh cửa.