Già... "đú đởn" - Chương 3
Hắn nhăn nhó :
-Em đang ngủ mà ! Anh lại hộc bàn lấy thuốc uống đi…Một chút là hết ngay…
Nghe vậy,tôi đành ráng gượng ngồi dậy tự đi kiếm thuốc uống…
Trong lúc này,tôi bỗng thèm ăn cháo nên bắt đầu đi nấu…
Nhưng khi cháo đã chín rồi,tôi ăn được một muỗng thì lắc đầu bỏ chén cháo xuống bàn…
Không phải là cháo chưa nhừ mà là tôi ăn chẳng thấy ngon miệng một chút nào…
Bỗng dưng tôi chợt nhớ đến Thịnh…
Ngồi một mình tại đó,không hiểu sao nước mắt của tôi cứ lặng lẽ chảy dài trong đêm khuya thanh vắng…
…
Cuộc tình của tôi với Nghĩa chẳng được bao lâu thì tan rã…
Cậu tìm được một người sang trọng,giàu có hơn tôi nên nhanh chóng nói lời tạm biệt…
Tôi không kịp buồn vì xung quanh hãy còn quá nhiều người để mình chọn lựa cơ mà ?
Tôi cứ sống tuột dốc không phanh trong suốt một thời gian nữa…
Nhưng bây giờ…
Trung vẫn chưa tìm ra còn Thành thì đã chết…
Thế còn Thịnh ?
Tôi phải tìm cho ra chàng mới được…
Bản tính Thịnh hiền lành nên tôi nghĩ cậu sẽ dễ dàng quay trở lại với mình…
Chỉ cần năn nỉ xuống nước nhỏ là xong ngay…
Vì nghĩ thế nên tôi hí hửng tức tốc đi Sài Gòn liền…
Nơi ở của Thịnh ngày xưa bây giờ đã mọc lên một khu chung cư cao cấp …
Mọi thứ sau ngần ấy năm bắt buộc phải thay đổi cũng là điều tất nhiên rồi.
Nhưng chàng đã đi đâu và hiện ở nơi nào ?
Suốt mấy ngày tìm kiếm nhưng vẫn không ra tung tích của Thịnh nên tôi bắt đầu nản chí.
Bởi vậy khi mấy người bạn ở trên này rủ đi nhậu tôi bèn gật đầu…
Điểm hẹn là một nhà hàng nho nhỏ nơi ngoại ô thành phố…
Mấy ông bạn tôi vừa lai rai vừa chọc ghẹo cái anh chàng phục vụ bàn quá xá…
Mà cái anh chàng này cũng thuộc dạng đáo để ghê,cứ tiếp thị món ăn suốt.
Cầm ly bia của người bạn tôi trao,anh ta uống cạn rồi ngỏ lời :
-Hôm nay quán có món mới do đích thân ông chủ em thực hiện á ! Mấy anh có muốn dùng thử ?
Ông bạn tôi gật gù :
-Chủ nhân mà ra tay chắc không tệ…Đem ra đây đi em !
Quả thật món ấy rất ngon…
Tôi chợt có cảm giác hình như…hình như mình đã từng ăn qua món ăn này rồi thì phải !
Đưa tay ngoắc anh chàng phục vụ lại,tôi hỏi nhỏ :
-Ông chủ của em có đây không ?
Hắn lắc đầu :
-Dạ,anh ấy về bên nhà mình rồi ! Chắc lát nữa mới quay lại đó anh !
Vừa lúc đó,nghe tiếng xe nên hắn vội nhìn ra ngoài rồi reo lên :
-Ông chủ em về rồi đó anh ! Ảnh hiền lắm…
Nghe vậy,tôi tò mò đưa mắt nhìn theo…
Từ trên chiếc xe hơi đời mới,một người đàn ông chậm rãi bước xuống…
Lúc anh ta ngước lên,tôi tái mặt…
Đó là…Thịnh !
…
Dĩ nhiên là tôi chỉ còn biết cúi đầu lặng lẽ nhậu tiếp chứ làm sao mà có can đảm gặp lại cậu nữa ?
Thịnh giờ đây đã trở nên giàu có rồi…
Điều quan trọng là chàng đã thực hiện được ước mơ của mình…
Còn tôi ?
Cả đời cứ lo mãi mê chạy theo ảo ảnh xa vời nên bây giờ có ăn năn thì mọi chuyện cũng đã quá muộn màng…
Trở về quê,tôi lại tiếp tục đi bộ vào những lúc sáng sớm…
Nhưng trong lòng thì hết muốn tìm lại người nào nữa…
Thời gian đã qua đi thì cứ để nó trôi qua…Làm sao mà tôi có thể quay lại như ngày xưa ? Tất cả đã trở thành dĩ vãng…
Tôi cũng hết muốn đi chung cùng lão Thành nữa nên từ từ tránh xa ổng.
Sau cái lần ăn nhậu tại cái nhà hàng của Thịnh,tôi cũng từ giã cuộc chơi với những người bạn trên Sài Gòn luôn…
Lỡ tu rồi thì tu cho trót,qua lại với những người trong cái giới này rồi cũng chỉ thêm buồn mà thôi.
Những tháng ngày ấy đối với tôi quả là một cực hình…Nhiều khi tôi cũng có ý định kết thúc đời mình bằng những viên thuốc ngủ cho xong nợ trần…
Thời may,lúc này bé Vinh bỗng đổi ý không muốn sống với mẹ nữa mà cứ nằng nặc qua nhà tôi ở miết…đuổi cũng không chịu về.(*)
Riết rồi ông ngoại với mẹ của cậu đành bó tay…giao nó cho tôi nuôi luôn.
Nhờ có nó hủ hỉ bên mình mà tôi như có thêm động lực để sống nốt quãng đời còn lại này…
Bẵng đi một thời gian,tôi chợt nhận ra hình như lão Thành và thầy Đức đã không còn chạy bộ vào những lúc sáng sớm nữa…
Thế nên,hôm nọ ngồi uống cafe với mấy người bạn già tôi liền đem thắc mắc của mình ra hỏi.
Bà Hai Mập tiết lộ một tin động trời khiến tôi bủn rủn cả tay chân :
-À,cha Thành pê đê đó hả ? Thằng chả bị bể nợ lâu rồi bộ anh hổng hay sao ?
Tôi hãy còn ngơ ngác thì ông Bảy chen vào :
-Nghe nói ổng bị mấy đứa con nít dụ riết mà banh chành hết trọi hà…
Bà Hai Mập bỉu môi :
-Già hổng nên nết thì ráng chịu…Ổng pê đê thì tui hổng có nói nhưng mà mình già thì kiếm mấy người cùng trang lứa mà yêu…Yêu chi mấy đứa trẻ trẻ thì ráng mà chịu chứ trách ai ?
Ông Bảy gật gù :
-Bà chị nói cũng phải nhưng mà nghe nói nhà cửa bị phát mãi vẫn không đủ trả nợ nên bây giờ ổng trốn chui trốn nhủi trong hóc lò tó nào rồi…
Chị Sáu tới lúc này mới xen vô :
-Tui biết chỗ ổng nè…Nhưng nghe nói ổng bệnh nặng lắm mà hổng có ai bên cạnh hết á !Chắc cũng sắp chết rồi mấy người ơi…
Nghe vậy,tôi bèn nhờ chị ta cho mình biết địa chỉ…
Chiều hôm ấy,tôi kêu honda ôm đưa mình tới đó…
Đứng trước căn nhà tồi tàn,tôi hãy còn ngờ ngợ chưa dám bước vào thì bất chợt nghe tiếng khóc của lão Thành…
Khẽ rón rén đẩy cánh cửa,tôi nhìn vào bên trong rồi giật mình,sững sốt…
Nơi chiếc giường,thầy Đức ngồi đó…khóe mắt rưng rưng…
Lão Thành ráng gượng để tay mình vào tay thầy Đức rồi vừa nói vừa khóc :
-Ngày trước,khi tụi mình còn trẻ vui quá phải không ?
Thầy Đức khẽ gật đầu…
Tiếng lão Thành nghẹn ngào :
-Vậy mà tui hổng biết trân trọng gì hết…Cứ chạy theo mai người này mốt người kia mãi…Cho đến thời gian sau này cũng thế,nhiều khi cùng chạy bộ chung một quãng đường mà tui có thèm dòm ngó gì đến anh đâu ? Một câu thăm hỏi cũng không…
Lão tiếp tục kể lể :
-Thế nhưng,khi tui gặp nạn…nhà cửa chẳng còn,tiền bạc cũng hết…Lại bệnh hoạn như vầy thì anh lại tìm tới…lo cho tui từng viên thuốc,từng chén cháo nghĩa tình…
Thầy Đức đưa tay quẹt nước mắt,lắc đầu :
-Em đừng nói nữa…tại cuộc đời tui chỉ biết yêu có một người là em thôi nhưng không thành thì đành chịu…Còn bây giờ tôi đến đây là tự nguyện nên em đừng phân vân làm gì…Hãy cố gắng dưỡng bệnh đi rồi mọi chuyện tính sau nha Thành ?
Lão Thành mấp môi :
-Em…biết sức của mình mà anh…
Lão cố gắng gượng sức hơi tàn thốt lên câu cuối cùng :
-Em… cảm… ơn… anh ! Kiếp này coi như đã lỡ…Nếu như được làm lại từ đầu thì…
Chưa hết câu,lão bỗng im bặt…
Tiếng thét của thầy Đức vang lên khiến tôi như chết lặng :
-Thành ơi ! Em đừng chết…Đừng bỏ anh một mình trơ trọi em ơi…
…
Sau khi chôn cất người tình cũ xong xuôi hết,thầy Đức xin vô chùa làm công quả và ở luôn nơi ấy.
Còn tôi,tôi cứ bị ám ảnh về những câu nói trước khi chết của lão Thành suốt…
Phải rồi,tôi cũng đâu có thua gì ông ta ? Cũng mãi mê săn đuổi hết người này đến người kia mà vội bỏ qua những tấm chân tình…
Người già thì thường hay hoài niệm…
Tôi luôn nhớ đến Trung,đến Thành,đến Thịnh nhưng giờ đây chỉ còn gặp lại họ trong mơ mà thôi…
”Một lần nào… cho tôi gặp lại Em
Đôi môi đó… đêm này còn nồng?
Một lần nào… cho tôi gặp lại Em
Rồi thiên thu… sẽ là nhung nhớ
Dòng đời này… đưa Em đi về đâu ?
Sao không thấy… qua đây một lần
Dòng đời nào…. đưa Em đi về đâu
Những bến bờ… xưa cũ đã mờ
Ôi mái tóc… mây bay
Giờ còn không… tiếng nói thơ ngây
Giờ còn không, Em có vui không?
Hai má còn hồng?
Tuổi thơ qua mau quá …tôi ngỡ như ngày nào
Đôi mắt Em như sao… soi thấu tâm hồn nhau
Giờ đời tôi đã úa, tay cố bơi cùng người
Tim có vui đâu em ?
Đôi mắt quầng thâm rồi …
Một lần nào… cho tôi gặp lại Em
Nghe Em nói… tôi vui một lần
Một lần nào …cho tôi gặp lại Em
Còn chút tình… đốt hết một lần…”
…
Cũng may,bên tôi còn có bé Vinh…
Thôi thì nên quay về với bổn phận làm cha…
Hãy quên đi mọi chuyện của ngày xưa mà làm lại cuộc đời…
Ngày nhóc thỏ thẻ :
-Bố ơi,bố mua cho con dàn máy vi tính đi…
Tôi rùng mình khi nhớ lại những ngày đầu tiên ấy,lúc Việt Nam mới có internet…
Nhưng cuộc sống mỗi lúc mỗi đi lên,không lẽ để cho con mình dốt ?
Tôi gật đầu…
Suốt mấy tháng liền,tôi chẳng bao giờ dám ngồi vào bàn,nơi để cái máy vi tính ”ghê rợn” đó…
Rồi một ngày khác,khi tôi lên Sài Gòn…
Vì trời mưa suốt nên tôi không thể ra ngoài được…
Bất chợt nhìn thấy nơi tiền sảnh khách sạn có vài cái máy vi tính dành cho khách hàng sử dụng miễn phí,tôi bỗng chột dạ…
Đắn đo,do dự…để rồi cuối cùng tôi cũng bước tới …
Định mệnh khiến xui nên mới vừa vào Yahoo!Messenger,tôi đã nhận được lời chào của ”Anh Dung” một người bạn cũ phương xa…
Hắn rối rít :
-Chào ”sếp” ! Biệt tích giang hồ lâu quá hén ? Lúc này sao rồi ”đại ca” ?
Cùng quen biết nhau nơi diễn đàn cũ ”gayvn.2ya.com” lúc nơi đây tổ chức cuộc thi viết truyện lần đầu tiên vào mùa Noel 2002 (hoặc 2003 gì đó) và tuy chưa bao giờ gặp mặt nhưng tụi tui kết nghĩa anh em rất là thân thiết…
Nói chuyện một hồi,hắn bỗng khoe :
-Tui với cha ”khachquaduong” vừa thành lập trang web mới ”tinhyeutraiviet.com” nè…và đang tổ chức cuộc thi viết truyện ngắn 2005 á…Vào ủng hộ nha ?
Tôi lắc đầu từ chối :
-Thôi đi cha…”nổi tiếng” ở diễn đàn cũ cũng đủ ”banh chành” rồi…Bây giờ tui hổng còn tinh thần viết vớ va vớ vẩn cái gì nữa đâu…
Hồi đó,nghĩ lại cũng buồn cười…
Lần đầu tiên mới biết có diễn đàn dành cho gay mà họ lại đang tổ chức thi viết truyện nên tôi bỗng ngẫu hứng viết xem trình độ ”văn chương” của mình đạt tới mức độ nào…
Quá sung nên tôi chơi một lúc …8 truyện !
Mèn ui,rớt thê thảm từ…”vòng gửi xe” luôn ! (bây giờ nhắc lại mắc cỡ gần chết hà)
Tới lúc đọc lại mấy câu chuyện đoạt giải,tôi mới hết hồn vì nhận ra cách viết của mình ”vỉa hè” dễ sợ !
Bởi vậy rớt là đúng rồi…
Qua cuộc thi thì tôi bắt đầu quyến luyến diễn đàn ấy và thường hay viết truyện đều đều gửi lên hoài hoài…
Lúc đó tôi tự nghĩ : Thôi coi như mình tập tành viết vậy…Và xem đây như là nơi trút cạn nỗi niềm của mình…Chủ yếu mình viết cho riêng mình thôi mà !Chắc hổng ai thèm để ý đâu…
Không ngờ,từ từ tôi…”nổi lềnh bềnh” luôn…
Quá nhiều thư gửi đến làm quen…
Tôi hoảng hồn hoảng vía thanh minh từa lưa rằng mình chỉ là kẻ quê mùa dốt nát,không xứng đáng với tình cảm của mọi người…Nhưng hổng ai thèm tin và thư ”hăm đục” ,ý lộn hâm mộ cứ bay đến mỗi ngày…
Ở đời,con trâu cột ghét con trâu ăn…
Một số thế lực đen nào đó có lẽ bắt đầu không ưa tôi từ dạo ấy…
Chiến dịch công kích ”nguyenthanhluan” xảy ra trong một quãng thời gian tơi bời khói lửa…
Hễ đoạn nào tôi vừa gửi lên thì họ nhào vô mắng chửi thậm tệ…
Nhưng ngược lại,có rất nhiều bạn đọc cùng nhau lên tiếng bênh vực tôi…
Trời ơi,tôi không ngờ nơi chốn mình tu hành mà cũng phe phái tùm lum tùm la như vậy ư ? Mà lại xảy ra trong thế giới ảo mới ghê chứ ?
Cuối cùng,muốn cho mọi chuyện êm đẹp thì…tôi phải là người dứt áo ra đi…để tránh khó xử cho bạn bè thân của mình…
Đó cũng là lý do tôi không muốn tham gia vào bất cứ nơi nào nữa…
Nhưng ”Anh Dũng” cứ nói tới nói lui hoài khiến tôi cũng thấy kỳ kỳ đành gật đầu cho bạn vui…
Chỉ trong vòng chưa tới một phút,”Anh Dũng” đã nhắn tin :
-Rồi đó,tui tạo nick dùm cho ông luôn rồi nhe ? ”nguyenthanhluan” y như cũ hén ! mật mã là…
Vậy là vào một buổi chiều mưa tầm tã của ngày 17-08-2005, tôi đã trở thành ”thành viên” của diễn đàn ”tinhyeutraiviet” trong một trường hợp đặc biệt như thế đấy !
…
”Anh Dũng” khuyến khích :
-Viết dự thi đi…Tui luôn ủng hộ ông mà !
Nhưng tôi nào dám ?
Tôi biết mình là ai và đang ở dạng nào mà ?
”Gối rơm theo phận gối rơm”…
Lúc đầu,muốn cho bạn vui nên tôi cũng viết nhưng hổng dám đưa vào mục ”truyện sáng tác” mà để bên phía ”sư huynh hội”,hầu xem như chỉ là bút ký hay đại loại gần giống thế !
Nhìn thấy mục ”truyện sáng tác” là tôi hãi lắm…
Hồi trước nơi diễn đàn cũ,khi bị công kích dữ quá tôi bèn chui qua mục ”truyện khiêu dâm” với ý muốn tự hạ thấp bản thân mình để được yên thân mà viết…
Bạn đọc vẫn luôn đi theo bên tôi nên họ vẫn không chịu buông tha cho tôi yên ổn một chút nào…
Mà mắc cười lắm cơ, tuy nhảy vào mục ”truyện khiêu dâm” nhưng tôi có biết mô tả cảnh ”mần tình” tỉ mỉ bằng những cây bút tại nơi ấy đâu ? Thành ra nhiều bạn đọc cứ gửi mail chọc tôi hoài :
-Anh Luân viết truyện ”khiêu dâm” đọc hổng có ”phê” gì hết á…
Tôi chỉ biết cười buồn chứ còn phải làm gì bây giờ ?
Vì ở diễn đàn cũ đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy,bây giờ mụ nội tôi làm sao dám bước qua nơi mục ”truyện sáng tác” nữa ?
Vừa mới gửi lên một đoạn trong câu chuyện ”Em ra đi mùa thu” tôi liền được nick ”chilamotdem” nhảy vào làm quen tức thì.(Xin cảm ơn em thật là nhiều nha cu ? )
Rồi sau đó những bạn đọc cũ liền nhận ra tôi…
Bao nhiêu thư thăm hỏi là bấy nhiêu tình mà mọi người dành cho mình thì thử hỏi tôi phải làm sao để đáp đền ?
Thôi thì……..
”Trút hết tình này…ta trả nợ người…”
Qua câu chuyện thứ hai ”Yêu người chung vách” thì tôi bị ”quăng” vào mục ”truyện sáng tác” như xưa…
Âu cũng là số phận …kiếp tằm phải nhả tơ thôi…
Nhưng lần này,tôi rút kinh nghiệm rồi…
Vì chỉ muốn mình là một ”thành viên thầm lặng” nên tôi chỉ biết cúi đầu gõ chữ mà thôi…
Tất cả những thư làm quen thăm hỏi này nọ tôi hoàn toàn im lặng,không trả lời…
Một thời gian nữa,thấy như vậy thì kỳ quá nên tôi bắt đầu hồi âm chút chút…nhưng vẫn không muốn gặp bất kỳ ai trên diễn đàn này…
Tôi sống âm thầm,lấy viết truyện làm niềm vui mỗi ngày và tranh thủ thời gian trả lời thư bạn đọc rồi thôi.Bấy nhiêu đó thì cũng đủ mãn nguyện rồi…
Tôi biết mình đã già ,còn ham hố gì nữa đây ?
Vẫn đi Sài Gòn nhưng ít hơn xưa…
Một mình lặng lẽ mua vé vào xem kịch…
Vào phòng trà ca nhạc,tôi luôn luôn chọn cho mình một bàn nơi góc khuất nào đó…
Uống bia thì chỉ vào ”Hoa Viên” vì nơi đó có quầy bar dành cho khách lẻ nên tôi không ngại.Còn những nơi khác thì tôi chẳng dám đến một mình bao giờ…
Tôi rất sợ khi đi qua những nơi nào có quá nhiều kỷ niệm xưa…
Kia là cái quán mà tôi với Thành thường hay ngồi ăn vào mỗi buổi chiều khi hoàng hôn vừa buông xuống…
Con đường Trần Hưng Đạo này đã in dấu chân tôi và Trung không biết bao nhiêu lượt…
Còn khu chung cư cao cấp nọ,ngày trước là nơi chứng kiến bao cảnh êm đềm của tôi và Thịnh…
Trời ơi…
…
Bắt đầu từ năm 2005 cho đến 2007 tôi cứ sống như thế…
Nhưng cho tới đầu năm 2008 thì…
Ngày một bạn đọc thân thiết có nick là ”ladieubong” trở lại Việt Nam và tổ chức họp mặt ”hương vị quê nhà” với ”đàn em” của mình, rồi trong giây phút ngẫu hứng hắn bỗng ”lăng xê” tôi như thế này :
-Không biết mọi người ở đây có ai vào mục ”truyện sáng tác” đọc truyện của ”nguyenthanhluan” chưa ? ”Thằng chả” viết cũng được lắm…
Ý mèn đét ơi…
Hình như khi ấy tôi đang viết câu chuyện ”Người tình du đãng” thì phải ?
Có một nick do tò mò cũng qua xem thử và sau đó chắc đọc ”Chuyện đời tự kể” thấy hoàn cảnh của tôi ”tội nghiệp” quá nên ”còm men” đại loại như vầy :
”Mai mốt anh lên Sài Gòn mà muốn tìm người trò chuyện thì cứ tự nhiên phôn cho em nha ? Em muốn làm ”bạn đọc thân thiết” của anh và người bạn đọc này thì muốn được làm phiền vào bất cứ lúc nào luôn á…”
Nghe cảm động gì đâu…
Bất chợt,tôi nghĩ :
-Ừ,tại sao mình không tìm một người bạn đối ẩm nhỉ ? Làm anh em bạn bè thôi mà ?
Có phải cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng viết :
”Cuộc đời đó…có bao lâu…mà hững hờ…”
Lần đầu gặp cậu nơi quán ”Hoa Viên” trên đường Mạc Đĩnh Chi thuộc quận nhất,tôi vui mừng khôn xiết…
Chàng trai trước mặt tôi quả thật hiền lành dễ thương quá chừng chừng…
Thế là tình anh em của chúng tôi kết chặc từ ngày đó và luôn vững bền cho tới hôm nay…
Hắn chính là ”hsPhantomX”…
…
Tội nghiệp cậu,tôi chưa thấy ”dân Sài Gòn” nào mà khờ khạo như hắn á…
Kêu chở mình đi mua đồ mà cứ lọng cọng,hổng biết ”trả giá” gì hết hà…
Lúc nghe tôi than muốn mua ít chai rượu mạnh về để tập pha chế thì hắn cũng lăng xăng gọi người này người nọ nhờ tư vấn địa chỉ…
Hai anh em đi cho đã đời rồi cũng quay lại quận nhất,nơi tôi đề nghị tới thử xem sao…
Rốt cuộc rồi ngay sát nách có bán những loại rượu đó mà hổng thèm mua,cứ đi tìm miết ở tận phương trời nào…
Đi nhậu với hắn ”vui” lắm cơ ! Vì hắn là chuyên gia ”phá mồi” mà ? Trong khi tôi uống nhiều ăn ít thì hắn hoàn toàn ngược lại…
Từ từ,tôi nghĩ tiếp :
-Ồ,thì ra ”bạn đọc” của mình hiền quá trời chứ đâu có ”hung dữ” mà mình phải lo lắng chứ ?
Thế thì…sao không tìm thêm một vài người nữa cho đời thêm vui ?
Chẳng phải người xưa từng nói : ”Trà tam rượu tứ” hay sao ?
Nhậu có hai anh em,buồn thấy bà…
Bây giờ,chẳng phải quan niệm của tôi đã rõ ràng lắm ư ? Chỉ cần làm anh em,bạn bè thì cũng đủ mãn nguyện.
Tình dục ?
Dĩ vãng rồi…
Lúc này,bỗng xuất hiện một ”bạn đọc” vô cùng vui nhộn…
Hắn vào những bài viết của tôi ”còm men” từa lưa bằng những lời lẽ nghịch ngợm rất đáng yêu…
Sau vài lần trò chuyện…”Seasions” là người thứ hai bước ra đời thật kết nghĩa anh em với tôi…
Ở đâu có ”Xí Xọn” là ở đó tràn ngập tiếng cười…
Đây cũng là quãng thời gian tôi luôn nở nụ cười trên môi…
Và chợt nhận ra rằng : Đời vẫn đẹp vô cùng !
…
Thừa thắng xông lên,tôi tiếp tục tìm thêm người cho đủ ”bè lũ bốn tên”…
Lúc ấy,tôi đang viết ”Lời thề nơi Đất Mũi” …
Không biết có rơi vào ngay trường hợp của mình hay chăng mà có một bạn đọc nhảy vào ”cảm ơn” tôi rối rít…rồi còn nói mình là ”bạn đọc thầm lặng” của tôi từ lâu, nay muốn kết nghĩa anh em…
”Hoan-Long” là người tôi rất mến và luôn muốn có hắn ngồi bên mình trong những cuộc nhậu…Tiếc thay,vì là người đã có gia đình nên chàng ít có dịp tụ tập cùng tôi như những người khác…
Chu du miền tây tôi lại gặp gỡ với bé ”solester”…
Nhóc này thì dễ thương cực kỳ và cách cư xử lại quá tuyệt vời…
(Rất tiếc,chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà tạm thời chúng tôi không còn là chú cháu nữa…nhưng trong lòng mình,tôi luôn lúc nào cũng nhớ về mảnh đất Tây Đô thân thương ấy )
Rời Cần Thơ,tôi tìm đến Tiền Giang thăm một bạn đọc có cái nick khiến tôi…”hận” suốt đời…
Hắn chính là ”gia_xau_ngheo” !
Thế nào có ngày tôi cũng phải kiện hắn để dành lại cái nick này thôi…
Trời trời,nếu quả thật có kiếp sau mà vẫn có duyên gặp lại thì tôi nhất định ”không nhả” hắn ra đâu…
Người gì đâu mà thiệt thà,mộc mạc dễ sợ (nhưng quá khứ thì lẫy lừng còn hơn tôi nữa á)
Đây cũng là người khiến tôi có nguồn cảm hứng viết truyện mãnh liệt nhất (chỉ cần moi móc chút chút đời tư của hắn là tôi có đủ tư liệu để viết dài dài hoài…)
Từ từ,tôi tổ chức cuộc họp mặt này nọ cho mọi người biết mặt với nhau…
Lần thứ nhất,lần thứ hai…
Để rồi khi số lượng người đòi tham gia càng lúc càng đông,tôi đành phải thành lập băng đảng cho thiên hạ hết hồn chơi…
Tìm mãi hổng thấy cái tên nào coi cho nó ”sang” nên tôi lấy đại cái bản chất của mình ra làm tên luôn…
Thế là nhóm ”Già đú đởn” được ra đời trong hoàn cảnh như vậy đấy !
Hôm họp mặt lần đầu nhân dịp lễ Noel 2009 vừa rồi tại quán lẩu pê đê ”Thúy Linh” nơi bờ kè kênh Nhiêu Lộc (Tp.HCM),nhóm tụi tôi quậy quá xá luôn…
Nhìn mấy đứa nhỏ cười giỡn với nhau,tôi cũng cảm thấy lòng mình như trẻ lại…
Từ giây phút ấy,tôi bắt đầu …bung lụa !
Trời ơi,sao tôi ”đú đa đú đởn” quá vậy nè ?
Bạn thì sao ?
Có muốn gia nhập vào nhóm của chúng tôi hay không ?
Nếu thích…
Xin mời bạn…
HẾT