Già... "đú đởn" - Chương 2
Nàng trố mắt nhìn tôi :
-Xin lỗi,chú muốn tìm ai ?
Tôi bắt đầu lo ngại :
-Dạ,đây có phải là nhà của Trung không ? Nguyễn Hoài Trung…
Cô liền gật đầu rồi lẹ làng mở cửa :
-Đúng rồi chú,nhưng chồng con đi làm chưa về…Chú vào nhà ngồi chơi…
Nghe cô ta xưng hô thế,tôi chỉ muốn xỉu…
Nhưng cũng phải cố gắng giữ phép lịch sự bước vào nhà…
Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt tôi…
Đứa nằm trong nôi,đứa bò lê la và nhóc nào cũng đang la khóc rùm trời…
Vừa dỗ con,vợ Trung vừa thanh minh :
-Tụi cháu quen nhau lâu rồi chú,nhưng mới lấy nhau vài năm nay…Vì sanh năm một nên cháu đành phải nghỉ việc,lo ở nhà giữ con…Mọi trách nhiệm giờ đổ trên đôi vai của ảnh hết á…
Nhìn lên tấm ảnh cưới của hai người được treo trang trọng nơi giữa nhà,tôi dụi mắt…
Trời ơi,trong ảnh là một người nào đó chứ đâu phải Trung ?
Vừa ốm vừa…già…và xấu hết biết !
Cậu sinh viên dễ thương mà ngày xưa tôi đã từng yêu thương giờ tàn tạ đến thế ư ?
Bất giác tôi bàng hoàng khi nhận ra một điều mà mình đã không để ý tới…
Chúng tôi đã xa nhau …trên mười năm rồi còn gì ?
Trung của tôi giờ đây đã là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi…chứ đâu có thể mãi mãi là một chàng sinh viên trẻ trung hoài được chứ ?
Ngồi chơi một chút rồi tôi xin phép từ giã…
Lại bước đi trong cơn mưa chiều…nhưng ảo tưởng ngày sum họp giữa Trung và tôi đã tan thành mây khói từ đây…
…
Nhưng đó là chuyện sau này chứ còn quãng thời gian ấy thì tôi vẫn chưa tìm ra được cậu…
Ý nghĩ lo sợ tuổi già sẽ chẳng còn ai bên mình nữa càng khiến tôi cuống cuồng lục trong trí nhớ những người ngày xưa đã từng yêu mình để mà …
Có một hôm,vì quá tuyệt vọng khi không tìm ra được Trung nên tôi ghé vào một quán cafe để ngồi nghỉ một chút…
Khi đã định thần,tôi bỗng giật mình khi nhận ra cái quán này có vẻ quen quen…
Tiếng nhạc đang phát ra từ nơi đây khiến tôi rùng mình khi chợt nhớ đến một người…
”Bài tango tím…như cánh pensee buồn
Như tiếng cô đơn…tận cùng tâm hồn
Bài tango tím…tôi viết chiều mưa rơi
Chiều mưa hắt hiu…chiều mưa tiếc nuối
Bài tango tím…như mắt em tôi buồn
Như lúc xa nhau…vào giờ canh tàn
Bài tango tím…em khóc trọn đêm vui
Trọn đêm hai đứa…từng bước ngậm ngùi”
Trời ơi,đây có phải là một điệu nhạc tango ?
Và cái quán mà tôi đang ngồi là…
Ngoắc người phục vụ đến,tôi run run giọng :
-Xin lỗi,quán này mang tên gì ?
Anh chàng nhìn tôi cười tủm tỉm :
-Dạ,là ”Tango buồn” đó chú ! Ở đây chủ của cháu chỉ thích có mỗi một điệu này thôi hà…
Khoát tay cho cậu lui ra,tôi ngồi đó,tiếp tục lẩm bẩm một mình :
-Quán ”Tango Buồn” ư ?
Tiếng Thành như nài nỉ :
-Đi đi anh…Nơi này rất là yên tĩnh…Bảo đảm anh sẽ thích ngay mà !
Tôi nhăn nhó :
-Quán cafe gì mà xa dữ vậy ? Ngồi ở mấy quán nơi trung tâm được rồi…
Thấy hắn xụ mặt,tôi bật cười :
-Ừ thôi,đi thì đi…Em thật lắm trò…
Thành cũng là người tôi quen trên mạng, tuy trước Trung nhưng mãi về sau thì tôi mới quyết định gặp chàng.
Vì nghe nói hắn là kiến trúc sư nên tôi rất là ngại…
Rồi khi Thành gửi hình qua mail càng khiến tôi như…chết điếng !
Chúa ơi…Người gì đâu mà tướng tá cao ráo,lại có vẻ thư sinh…ngay gu tôi luôn !
Nhưng tại sao tôi lại chẳng muốn gặp cậu vậy ?
Lý do rất đơn giản …
Yêu mấy người này,tốn kém dữ dằn lắm !
Và Thành lại không xấu thì…chắc chắn chẳng lo ế bao giờ !
Tôi sợ nhất là yêu theo cái kiểu ba năm bảy là của người này,hai tư sáu lại thuộc về người khác…còn chủ nhật thì dành riêng cho một kẻ khác nữa là…chết ! (mặc dù tôi thuộc dạng chẳng ra gì nhưng lại muốn người mình yêu phải là của riêng mình thôi à)
Chẳng phải thiên hạ từng nói : Những người đẹp thì thường không chung thủy đó hay sao ? (Bản thân tôi tuy xấu mà còn quá cha thì đừng nói chi tới ai)
Bởi vậy,tốt nhất là làm ơn tránh xa họ ra…
Vì nghĩ vậy mà tuy quen nhau trên mạng cũng khá lâu mà tôi chẳng bao giờ muốn gặp mặt Thành cả …
Tôi quan niệm : Người này chỉ cần làm bạn thôi cũng tốt rồi,yêu đương với họ mắc công ghen tương suốt thì mệt mỏi lắm…
Sau này khi đã là bồ của nhau,tôi mới bật cười khi nghe hắn nói :
-Tại ai cũng nghĩ như anh mà em bị…ế thê thảm luôn ! Ai cũng sợ em lăng nhăng nên ai cũng chỉ muốn làm bạn mà chẳng có người nào thèm tỏ tình gì hết á…
Nản quá nên có một hôm,cậu thề rằng :
-Ai mà gọi rủ mình đi chơi trong tối đêm nay thì mình nhất định sẽ ngỏ lời với người ấy…
Trời xui đất khiến sao cái ngày đó tôi cũng đang lang thang ở Sài Gòn…
Hai ngày trước tôi có hẹn với vài ba người ra gặp mặt rồi nhưng toàn là không hợp nên cũng hơi nản…
Ngồi vọc cái điện thoại một hồi thì tay tôi dừng lại ngay số máy của cậu…
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ :
-Chậc ! Cứ gặp đại hắn một lần cũng được…Miễn mình đừng yêu thì làm sao mà chết chứ ?
Và chuyện sau đó thì có lẽ mọi người cũng đoán ra rồi phải không ?
Tự nhiên tôi đang rầu thúi ruột lại vớ ngay được một chàng kiến trúc sư đẹp trai hết biết…
Mà hắn lại là người ngỏ lời yêu trước mới ghê…
Cho nên người ta mới nói hay không bằng hên là vậy !
…
Nơi Thành đưa tôi đến là cái quán cafe có tên nghe ngồ ngộ ”Tango Buồn”…
Anh chàng cứ vừa nghe rồi vừa nhịp chân càng làm tôi thấy hắn dễ thương ghê !
Quen Thành,tôi như bước vào một thế giới khác…
Cậu hoạt bát,vui nhộn và rất hay tổ chức nhậu nhẹt với bạn bè .Mỗi lần như vậy hắn thường lôi tôi theo để giới thiệu này nọ khiến tôi hãnh diện gì đâu…
Hắn cũng ưa rủ tôi vào sàn nhảy nhưng không phải disco mà là vũ trường nhạc ”tua”…Lúc đầu tôi cứ tưởng là nhạc cà giựt,cà giựt nên từ chối đong đỏng nhưng vào được một lần thì…ghiền luôn.Sau đó còn bắt Thành dạy tôi khiêu vũ nữa …
Nhưng hắn chỉ khoái duy nhất có điệu tango mà thôi…
Thật lạ lùng hết biết…
Thành ra khi tìm được quán này thì hắn cứ một hai bắt tôi đến cho bằng được…
Nhìn hắn khe khẽ hát theo lời nhạc ,lòng tôi cũng nghe vui theo …
”Giờ mình… có nhau rồi,
đời đẹp vì… tiếng em cười.
Vượt ngàn trùng… qua bể khơi,
dắt dìu cùng về… căn nhà mới.
Ta xây vách… chung tình,
nhiều chông gai… có tay mình.
Xin cảm ơn… đời còn nhau,
Ghi sâu phút ban đầu… bằng bài tango cho em…”
Trớ trêu thay,cuối cùng thì người phản bội lại là…tôi !Mặc dù trong lòng tôi lúc ấy vẫn còn yêu Thành tha thiết mới đau…
Sự việc xảy ra quá chớp nhoáng khiến nhiều khi nghĩ lại tôi không thể nào ngờ mình lại là một con người tồi tệ đến thế…
Hôm đó là một ngày cuối tuần đẹp trời…
…
Vâng,hôm ấy tôi cũng đang có mặt tại Sài Gòn và ở trong căn hộ của Thành…
Chàng rủ :
-Đi ăn tân gia nhà mới nha anh ? Đây là ngôi biệt thự nơi ngoại ô do em thiết kế á…Người chủ rất hài lòng nên nhất định mời em đến dự cho bằng được …
Dĩ nhiên là tôi vui vẻ gật đầu…
Trời ơi,phải chi mà tôi đừng tới nơi đó thì hay biết mấy…
Âu cũng là định mệnh…
Ngồi nhà gồm bốn tầng và mỗi tầng đều được bài trí riêng rất đẹp mắt…
Đưa mọi người tham quan xong xuôi hết,vị chủ nhân bắt đầu mở tiệc ”búp phê” chiêu đãi nơi tầng trệt…
Vì ai cũng mở miệng khen và đều tò mò muốn tìm hiểu về cách thiết kế của căn biệt thự nên người chủ nhà cứ mời Thành tới bên cạnh mình để giải thích suốt…
Trong lúc này,tôi đứng một mình bơ vơ và chỉ biết cụng ly với anh chàng kế bên cạnh…
Anh ta tự giới thiệu mình là cháu bà con với chủ nhân và đang làm công cho ông ấy.
Nói cho công bằng một chút thì anh chàng này coi cũng được và tính tình rất vui nhộn nên chẳng mấy chốc chúng tôi trò chuyện thật rôm rả như đã quen biết từ lâu…
Một hồi,khi đã ngà ngà…anh ta bỗng ngẫu hứng mời tôi lên các tầng trên tham quan lại…
Chẳng biết có phải vì có men rượu trong người hay chăng mà tôi ngoan ngoãn gật đầu đi theo anh chàng…
Quan sát bên ngoài tầng hai xong,Hải (tên anh ta) liền đưa tôi vào xem một phòng ngủ mà hắn khoe rằng là nơi người chú dành riêng cho mình thì tôi thích chí nhìn không chớp mắt vì trông rất là lịch sự,cách bày biện lại vô cùng trang nhã…
Bất ngờ,Hải dựa sát vào người tôi rồi rên rỉ :
– Làm cho em ”sướng” đi anh …
Khi gõ những dòng này lên đây,lòng tôi đang trào dâng một niềm hối hận vô bờ bến…
Nhưng lúc ấy thì tôi lại…
Lúc tôi đang cúi đầu làm hùng hục cho Hải thì ánh đèn trong phòng bỗng bật sáng…
Thành đứng nơi cửa phòng…cậu nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng…
Tôi chết điếng,miệng ú ớ không làm sao mà thốt được nên lời…
Sau cái đêm ấy,chúng tôi chia tay…
Tôi vì quá xấu hổ nên chẳng bao giờ dám liên lạc với cậu nữa…
Nhưng giờ đây…
Thời gian có lẽ đã xóa đi vết thương lòng của Thành rồi chăng ?
Nếu không tại sao ông trời lại dun rủi cho tôi lạc bước tới cái quán cũ của ngày xưa ?
Tôi bỗng có ý muốn đi tìm lại Thành ngay trong giây phút này.
Đúng rồi,Thành cũng là người từng yêu thương tôi cơ mà ?
Vội vã kêu tính tiền rồi tôi nhanh chóng đứng lên…
Bước chân tôi đã đi xa rồi mà tiếng hát phát ra từ trong quán đó cứ như đuổi mãi sau lưng…
”Anh đã không thấy…những khi hoang lạnh tình em
Anh đã không thấy…mắt môi hao gầy từng đêm…
Và rồi một chiều …người ra đi phương trời
Gió mưa trong lòng em tơi bời…
Xa rồi anh có nhớ… em ở nơi đây mong chờ anh
Xa rồi anh có nhớ…những con đường mình cùng chung bước
Từng ngày yêu đương…xuân xanh đã mãi trôi xa chân trời…
Bóng đêm hoang tàn…những giọt lệ rơi…
Xa rồi anh có nhớ…em ở nơi đây mong chờ anh
Xa rồi anh có nhớ…những con đường mình cùng chung bước
Tình là cơn mơ …trong em vẫn đắm say như hôm nào
Cho em nhớ anh…bài tango…xa rồi…”
…
Cũng mất một khoảng thời gian nữa tôi mới dò la được tin tức Thành qua những người bạn thân của cậu ngày xưa…
Trời ơi,Thành đã chết từ lâu trong một tai nạn giao thông vậy mà tôi nào có hay có biết gì đâu?
Tôi tìm đến ngôi mộ của cậu trong một buổi chiều buồn hiu hắt…
Đốt cho Thành ba nén nhang,nhìn vào tấm di ảnh của cậu mà tôi cứ nghẹn ngào…
Ngày trước khi bên nhau,cậu thường tâm sự :
-Sao em luôn có ý nghĩ là mình sẽ chết trẻ đó anh…
Tôi ngạc nhiên :
-Gì kỳ vậy ?
Cậu giải thích :
-Em sợ già …Cuộc đời của gay khi về già chắc thảm lắm nên em chẳng thích vậy chút nào hết…Em muốn tấm hình trước ngôi mộ của mình phải là một gương mặt trẻ trung thôi hà…
Lời nói đùa kia giờ đây đã trở thành sự thật…
Đưa tay vuốt lên tấm hình cậu,tôi nói như tâm sự :
-Có lẽ em đã nói đúng ! Sống một kiếp sống già nua như anh bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì …
Tôi ngồi đó,tiếp tục thầm thì nói những lời xin lỗi muộn màng …Không biết từ nơi thế giới bên kia,Thành có nghe và gật đầu tha thứ cho tôi chăng ?
Nói xong,tôi khóc…
Khóc cho đã đời,tôi lại lảm nhảm :
-Em rất thích điệu tango phải không ? Anh hát cho em nghe một lần cuối nha Thành ?
”Bài tango… hôm nào
Bước đi tango… người yêu
Thành kỷ niệm… ngàn sau
Thành vết thương… tình yêu
Thành những cơn …cuồng bão
Bài tango… xa rồi
Bước đi tango… lẻ loi
Đường năm xưa… hoang tàn
Lòng cô đơn… muôn phần
Thành phố vắng đi… đôi tình nhân
Như lá xanh… bỗng xa cành
Đời em vàng võ …mong manh
Như cánh chim kia… xa bầy
Anh sống cho qua ngày
Và cho qua… kiếp này…”
…
Sau khi thăm mộ Thành về,tôi nằm vùi suốt mấy ngày…
Đời người sao ngắn ngủi thế không biết ? Buồn thật !
Vậy mà có một số người sinh ra cùng là một kiếp gay lại chẳng biết đùm bọc,thương yêu nhau là gì…Hình như ”châm chích” được một ai đó thì họ mới vui lên thì phải ? Đã trót mang nghịch cảnh trái ngang vậy đó mà còn xâu xé nhau thì thử hỏi người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào đây ?
Tôi có nhiều người bạn lớn tuổi trên đây sống thật thầm lặng.Họ than thở với tôi rằng vào diễn đàn chỉ biết vô đọc truyện rồi ra chứ chẳng dám làm quen ai mặc dù trong thân tâm rất muốn…Dĩ nhiên mục đích của họ chỉ là kết bạn trò chuyện cho đời bớt cô quạnh thôi chứ không mong đến những chuyện xa vời khác…
Lúc trước,nói nào ngay họ cũng bạo gan gửi thư làm quen này nọ…
Người thông cảm ắt vui vẻ nhận lời…
Còn có người độc mồm độc miệng thì phang một câu : Già rồi mà còn ham hố gì nữa…Đi chết đi ông già !
Sợ quá nên họ đành ”im thin thít,lặn mất tăm” luôn…
Đọc những lời tâm sự qua mail của những người ấy,tôi thật sự đau lòng…
Hỡi những lớp người trẻ tuổi hiện nay…
Các bạn có nghĩ rằng mình sẽ trẻ mãi không già bao giờ chưa ?
Cái câu ”kính lão đắc thọ” của ông bà mình để lại từ ngàn xưa,các bạn đã quên mất rồi ư ?
Không sao…
Rồi một ngày nào đó…tuổi già cũng sẽ tới bên cạnh các bạn …”Tháng năm đi trước,tháng mười đi sau” thôi !
Khi nghĩ tới điều này,tôi bất chợt nhớ tới Thịnh…
Đúng rồi,cậu cũng là một trong những người thương tôi ngày trước cơ mà ?
Có điều tôi quen Thịnh ở ngoài đời chứ không phải trên mạng…
Tôi bồi hồi nhớ lại…
Vào một buổi trưa nắng chang chang hôm ấy,tôi đang lang thang đi bộ trên một đoạn đường thuộc trung tâm quận nhất…
Đang đứng xớ rớ trước một ngã tư và hãy còn đang phân vân vì chưa biết phải đi hướng nào thì tôi hết hồn khi thấy một chiếc xe honda vượt đèn đỏ rồi đâm bổ vào một bà lão đang lụm cụm băng qua đường…
Ở thời điểm đó,vào lúc trưa thì đoạn đường này vô cùng vắng vẻ…nên kẻ tàn ác kia chỉ quay đầu lại nhìn người bị nạn cười hề hề rồi tiếp tục…vọt thẳng !
-Đúng là đồ khốn nạn thật mà ! Ăn học cho lắm vào mà không biết cách cư xử phải quấy ở đời gì hết à !
Tôi cằn nhằn trong miệng rồi bước qua đường hầu muốn đến gần bà lão để xem có thể giúp được gì cho bà ấy không.
Nhưng một chàng trai trẻ chạy xe đạp đã tới trước tôi…
Quăng chiếc xe qua một bên,chàng cúi xuống đỡ bà lão dựa vào người mình rồi cất giọng ân cần :
-Bà ơi,bà có sao không ?
…
Nhìn thấy máu từ trong người bà lão bắt đầu loang ra xuống mặt đường,tôi sợ quá rú lên :
-Đưa…đưa bà ấy vào bệnh viện nhanh nhanh đi !
Chàng trai cũng có vẻ lo sợ nên vội vàng ẵm lão bà đứng lên rồi giục tôi :
-Anh…anh kêu taxi dùm em cái !
Không hiểu sao lúc đó tay chân tôi cứ cuống cuồng móc cái điện thoại trong túi quần hoài mà nó không chịu ra mới chết .
Thời may,có một chiếc xích lô từ xa chạy tới (thời đó chưa cấm xe xích lô vào nội thành),mừng quá tôi đưa tay vẫy rối rít…
Anh chàng tức tốc đưa bà lão lên đó rồi nhảy tới ngồi chung…
Xe chạy được một chút,hắn bỗng quay lại nhìn tôi (lúc này vẫn đang đứng chết trân tại chỗ vì chưa biết phải xử sự thế nào) và hét :
-Anh làm ơn lấy chiếc xe đạp rồi chạy theo sau em đi…
Quýnh quá,tôi gật lia gật lịa rồi làm theo lời cậu…
Để rồi,thấy cậu chẳng có bà con thân thiết gì mà vẫn cương quyết ở lại bệnh viện lo chăm sóc cho bà lão ấy thì tôi cũng không đành lòng bỏ đi…
Đó là lý do mà tôi quen với Thịnh (tên của cậu).
Suốt mấy ngày bên nhau cùng lo lắng cho lão bà,cậu và tôi bỗng trở thành đôi bạn một già một trẻ rất ư là thân tình…(Mèn ui,mà hồi đó tui mới ngoài ba mươi chứ mấy ! Chớm già thui mà ?)
Trời ơi,thì ra Thịnh là con lai…
Ba cậu là người Nhật,mẹ thì Việt Nam…
Sau khi cưới nhau,ông ta bèn đưa vợ trở về Tokyo sinh sống.
Thịnh được sinh ra trên đất Nhật và ở bên ấy cho đến khi được hai mươi tuổi thì ba mẹ cậu đưa nhau ra tòa ly dị…
Dù ba chàng cố ra sức năn nỉ nhưng Thịnh vẫn cương quyết theo mẹ quay về Việt Nam chấp nhận cuộc sống nghèo khổ …
Giờ đây,cậu vẫn vừa đi học vừa nhận dạy thêm tiếng Nhật cho một cơ sở tư nhân hầu trang trải cuộc sống cho hai mẹ con mình…
Tôi nghe tâm sự của chàng mà cảm động quá chừng chừng !
Bởi vậy khi bà lão xuất viện,tôi liền ra tay nghĩa hiệp dành trả hết mọi chi phí cho bà…
Dĩ nhiên là Thịnh không chấp nhận chuyện đó …
Nhưng có lẽ trước mắt cậu hiện thời chẳng có bao nhiêu tiền nên đành nghe theo sự sắp xếp của tôi…
Để rồi khi tôi từ giã trở về quê thì cậu một hai nằng nặc xin số điện thoại…Ồ,một người tốt như cậu thì rất khó tìm trong cuộc sống xô bồ như thế này thành ra tôi ngu sao từ chối ?
Từ đó,Thịnh thường xuyên gọi điện hỏi thăm tôi này nọ…
Cho tới lần tôi lên Sài Gòn kỳ sau thì cậu liền hẹn ra uống cafe…
Vừa mới ngồi xuống bàn,Thịnh tức tốc trao gói tiền cho tôi và nói là xin được phép chia sẻ tiền viện phí …
Tuy tôi lắc đầu từ chối nhưng Thịnh cứ cương quyết bắt tôi phải nhận cho bằng được.
Cậu còn dọa :
-Nếu mà anh không nhận thì em…nghỉ chơi với anh luôn !
Cái gì chứ hăm nghỉ chơi thì tôi sợ thấy bà nên líu ríu nghe theo…
Người như vậy, bộ khùng sao nhả ra hả trời ?
…
Gặp gỡ nhau được vài lần và chúng tôi vẫn còn trong giai đoạn bạn bè thì bất ngờ có biến cố xảy ra trong đời Thịnh…
Mẹ cậu bỗng dưng lâm bệnh rồi đột ngột qua đời khiến Thịnh hụt hẫng…
Chôn cất bà xong,tôi không dám để cậu một mình trong căn nhà nhỏ nên đành phải ở lại để an ủi cho đến khi Thịnh bình tâm lại…
Chuyện làm ăn của tôi lúc này chỉ liên lạc qua điện thoại và tôi hầu như ở hẳn trên Sài Gòn suốt mấy tháng liền cùng cậu…
Khi Thịnh vừa bắt đầu đi học lại thì tôi mới từ giã trở về quê…
Hôm chia tay thật bịn rịn…
Phải rồi, dù gì thì chúng tôi cũng đã bên nhau một thời gian cơ mà ? Thử hỏi làm gì mà không nảy sinh chuyện tình cảm ?
Gục đầu vào người tôi,Thịnh thổn thức :
-Em bơ vơ quá…
Đưa tay choàng qua vai cậu,tôi an ủi :
-Thôi đừng buồn nữa,cứ một tuần thì anh lại có mặt ở Sài Gòn mà ?
Thịnh run giọng :
-Em cảm ơn anh thật nhiều…Nếu mấy tháng qua,không có anh thì em chẳng biết mình phải làm sao đây ?
Tôi bật cười ,chọc cậu :
-Tại em là một người con trai tốt nên trời phái anh xuống giúp đỡ á !
Suốt mấy tháng liền,lần đầu tiên trên môi Thịnh mới có lại nụ cười…
Những tháng ngày bên Thịnh là quãng thời gian tôi thấy lòng mình như tĩnh lại…
Sống giữa cái đất Sài Gòn nhộn nhịp như thế mà cậu cứ như ông thầy tu khiến nhiều lúc tôi thấy mình cũng giống thầy chùa luôn…
Hầu như Thịnh không thích la cà này nọ…
Những thú vui về đêm có vẻ không hợp với cậu thì phải ?
Mỗi khi tôi lên,cậu chỉ thích mua thức ăn rồi về nhà tự nấu chứ không chịu đi quán bao giờ.
Khi tôi hỏi,cậu phân trần :
-Ăn tiệm tốn kém mà chưa chắc họ nấu đã bằng em đâu á…
Mà thiệt,Thịnh nấu ăn rất ngon…
Có một lần vừa lên Sài Gòn ,tôi bỗng bị cảm…
Thịnh lẹ làng đè tôi ra cạo gió rồi lăng xăng đi nấu cháo…
Không biết cậu bỏ cái thứ gì trong đó mà tôi ăn xong liền hết bệnh luôn…Mà đó chỉ là cháo trắng bình thường thôi chứ đâu phải cao lương mỹ vị gì cho cam!
Hay là một khi đã yêu thì chuyện gì cũng trở nên tuyệt vời ?
Khi tôi hỏi lý do tại sao ngoài giờ đi học và đi dạy tiếng Nhật thì cậu cứ ru rú trong nhà suốt,Thịnh bỗng cúi đầu nói nhỏ :
-Em muốn dành dụm tiền để sau này mua một căn nhà mới để em và anh cùng ở chung á…
Tôi hết hồn :
-Em nghĩ xa đến thế ư ?…
Cậu gật đầu :
-Thành ra bây giờ em phải hết sức tiết kiệm tiền bạc…Em hy vọng mình sẽ là một ông chủ nhà hàng nho nhỏ trong cái thành phố này khi tuổi đời chưa tới 30…Lúc đó hả,anh tha hồ xem em trổ tài nấu ăn nha ?
Tôi nghe mà cảm phục vô cùng…
Cậu quả thật là một chàng trai có ý chí…
…
Đồng chí ”hoangba08” và ”galang84” đã nhận xét về con người tôi không sai một chút nào…
Sau một thời gian cặp bồ với Thịnh,tôi đâm ra…chán !
Ở quê đã tù túng khó chịu gần chết,nay lên Sài Gòn lại suốt ngày ru rú trong nhà thì làm sao tôi chịu đựng được chứ ?
Bản chất của tôi là thích la cà xem phim,xem kịch và ưa tụ họp bạn bè ăn nhậu thâu đêm suốt sáng cho đời thêm vui nhưng nay vì lỡ thương cậu nên đành chấp nhận sống ”cảnh về chiều” mà trong bụng chẳng thích thú gì…
Nhất là những lúc cậu bận đi dạy ,chỉ còn tôi có một mình thui thủi trong nhà…
Hôm nọ, vì tay chân tôi ngứa ngáy chịu hết nỗi nên Thịnh vừa lấy chiếc xe đạp cà tàng của mình ra khỏi cửa để đi dạy là tôi cũng bỏ nhà đi…bụi luôn !
Lúc đầu,tôi chỉ có ý định đi tìm một quán cafe nào đó để ngồi ngắm thiên hạ qua lại thôi.Rồi canh giờ Thịnh gần về thì mình sẽ quay về nhà trước cậu…
Nhưng mới uống được khoảng nửa ly cafe thì tôi có cuộc gọi đến…
Tiếng thằng Lộc hớn hở :
-Ê,”bà” lên Sài Gòn chưa vậy ”mẹ” ?
Cái thằng này thì quá xá lộ nên cách ăn nói của nó cũng vui lắm.Nói chung ở quê lúc ấy tôi còn kiêng cữ nhưng khi lên Sài Gòn thì tôi chỉ thích chơi với bóng lộ thôi hà…vì trò chuyện với họ khỏi cần giữ kẽ chi hết.
Nghe tôi nói mình đang ở trên này thì nó rủ :
-Bà tới quán ”X” trên đường ”Y” liền đi ? Tui mới quen với một thằng người mẫu hết sảy á…Nhưng mà nó chỉ thích mấy người ở tỉnh thui hà…Tui liền nhớ tới bà đó ! Kỳ này cặp với em này là đời bà lên hương luôn à nha ?
Nghe nói tới trai đẹp là mắt tôi sáng rỡ…
Mà lại là ”người mẫu” nữa thì…chậc,chậc…
Thật tình là lúc đó tôi cũng đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm…Nửa muốn an phận,nửa lại thích đèo bồng…
Cuối cùng tôi chặc lưỡi :
-Thôi kệ,cứ đến xem cái anh chàng đó đẹp cỡ nào…Mình ngồi chơi một chút rồi về đâu có sao ?
Chúa ơi,cái anh chàng đó hiện thời chỉ là nhân viên quèn trong một cơ quan nhà nước thôi chứ đâu phải người mẫu này nọ…Có điều mặt mũi tướng tá của hắn thì hổng có chỗ chê…
Thằng Lộc cứ ”cáp đôi” tôi với Nghĩa (tên chàng trai) hoài khiến trong bụng tôi ”khoái” gần chết nhưng bề ngoài còn làm bộ đứng đắn cho ra vẻ …đàn ông tí.
Nó hoang hoang cái miệng :
-Em trai này đang thuê nhà trọ sống có một mình và đang tìm ”anh nuôi” đó !
Vừa nhậu mà Nghĩa cứ nhìn tôi cười chúm chím hoài càng khiến tôi mê mẩn…
Cho nên ”một chút” của tôi kéo dài đến… nửa đêm mà tôi vẫn không hay…
…
Khi tôi về tới nhà của Thịnh thì cũng đã hai ba giờ sáng !
Vừa mở cửa,nghe hơi rượu nực nồng phát ra từ miệng tôi,cậu cau mày :
-Anh tập nhậu nhẹt tự bao giờ thế ?
Lúc mới quen nhau vì Thịnh có tâm sự là không thích người uống rượu nên tôi cũng nói láo rằng mình cũng hổng ưa mấy chuyện đó và cố gắng duy trì cho tới hôm nay thì…bung !
Tôi đưa tay gãi đầu :
-Lâu lâu có một lần mà em ! Ở nhà buồn thấy mồ …
Nói xong,tôi bước đến bên chiếc giường rồi buông người xuống ngáy khò khò…
Sáng hôm sau,khi tôi thức giấc thì cậu đã đi học rồi…
Thịnh để lại tờ giấy :
”Em có nấu cháo cá cho anh rồi đó,anh nhớ hâm cho nóng lại rồi hả ăn nha ? Lần đầu em tha thứ nhưng hổng có lần sau đâu á…Em đã nói không thích người uống rượu rồi mà ?”
Tôi cảm thấy hối hận nên nhủ thầm :
-Mình nhất quyết không đi nhậu nữa…
Vậy mà,chiều đó vừa nghe Nghĩa gọi đến rủ đi là tôi khoái chí nhận lời liền…
Tôi nhanh chóng tắm rửa thay đồ rồi đóng cửa nhà vọt lẹ đến nơi hẹn…
Để rồi đêm ấy,tôi đã không về…
Nơi căn phòng trọ của Nghĩa,tôi mãi mê đắm chìm trong nhục dục với chàng trai trẻ đẹp ấy …
Nghệ thuật ân ái của Nghĩa quá tuyệt vời khiến tôi cứ như bay bỗng trên chín tầng mây…
Lời cậu lại như rót mật vào tai càng làm cho tôi thêm mê mẩn :
-Mình yêu nhau nhé anh ?
Để rồi tới sáng,khi Nghĩa nũng nịu :
-Mai mốt phải lo lắng quan tâm cho em đó nha ?
Thì tôi liền vui vẻ gật đầu mà chẳng cần nghĩ ngợi gì…
…
Vì không thể sống một cảnh hai quê nên lần này,tôi chủ động nói lời chia tay với Thịnh…
Cậu lẳng lặng gật đầu chấp nhận lời đề nghị đó với một gương mặt không vui cũng chẳng buồn…
Từ đó,mỗi khi lên Sài Gòn thì tôi đến ở phòng của Nghĩa…
Sống bên anh chàng này,tôi như cá gặp nước…
Tha hồ cùng đi chơi,ăn nhậu thả cửa …
Tất nhiên,tôi không để cho Nghĩa thiếu thốn một thứ gì…
Có một hôm tôi lại bị cảm…
Đưa tay khều Nghĩa,tôi thì thầm :
-Em có thể cạo gió dùm anh không ?