Summary
Nàng trố mắt nhìn tôi :
-Xin lỗi,chú muốn tìm ai ?
Tôi bắt đầu lo ngại :
-Dạ,đây có phải là nhà của Trung không ? Nguyễn Hoài Trung…
Cô liền gật đầu rồi lẹ làng mở cửa :
-Đúng rồi chú,nhưng chồng con đi làm chưa về…Chú vào nhà ngồi chơi…
Nghe cô ta xưng hô thế,tôi chỉ muốn xỉu…
Nhưng cũng phải cố gắng giữ phép lịch sự bước vào nhà…
Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt tôi…
Đứa nằm trong nôi,đứa bò lê la và nhóc nào cũng đang la khóc rùm trời…
Vừa dỗ con,vợ Trung vừa thanh minh :
-Tụi cháu quen nhau lâu rồi chú,nhưng mới lấy nhau vài năm nay…Vì sanh năm một nên cháu đành phải nghỉ việc,lo ở nhà giữ con…Mọi trách nhiệm giờ đổ trên đôi vai của ảnh hết á…
Nhìn lên tấm ảnh cưới của hai người được treo trang trọng nơi giữa nhà,tôi dụi mắt…
Trời ơi,trong ảnh là một người nào đó chứ đâu phải Trung ?
Vừa ốm vừa…già…và xấu hết biết !
Cậu sinh viên dễ thương mà ngày xưa tôi đã từng yêu thương giờ tàn tạ đến thế ư ?