Ghét anh vì em yêu anh - Chương 5
Chapter 5: Tơ tình đâu dễ đứt
Iris mệt mỏi mở mắt ra, nắng chiếu từ khung cửa sổ làm đầu cậu nhức như búa bổ. Cậu uể oải ngồi dậy, cảm thấy toàn thân rã rời, có lẽ cậu đã bệnh mất rồi. Nhưng hôm nay là ngày thi học kỳ, nếu biết cậu bỏ học dẫn đến việc rớt thứ hạng, thua Vĩ-con trai nhà Trần gia, thể nào cũng sẽ nghe cha giáo huấn một bài trường ca qua điện thoại. Nghiêm trọng hơn, lỡ ông nổi sùng bay về Việt Nam, bể ra chuyện hai đứa sống chung phòng thì cậu chết chắc. Thế là Iris lê thân đi từng bước qua dãy hành lang dài nối ký túc xá với khu lớp học. Khung cảnh trước mắt cậu mờ mờ ảo ảo, đi loạng choạng như say rượu. Đột nhiên có người vỗ vai cậu.
“Iris, không khỏe à?”
“Không sao.” Cậu mệt nhọc nói, cố căng mắt nhìn kỹ người đứng bên cạnh. Khuôn mặt của Phương hiện ra, mờ nhạt trong làn sương. Cậu nhíu mày, cảm thấy đường nét trên gương mặt cô rất giống một người, người này hình như mới gặp mà cũng có thể là lâu năm rồi.
“Mặt cậu xanh quá, cần mình dìu đến phòng y tế không? Hôm nay tạm bỏ thi đi, để mình đến lớp nói với thầy.” Phương toan bỏ đi, nhưng cổ tay bị cậu nắm chặt, lòng bàn tay cậu ướt mồ hôi mà lực nắm lại không nhẹ chút nào.
Một tay cậu xoa trán, đầu đau như có những mũi kim dài và dọn châm vào sâu tận não. Cậu đã nhớ lại, một phần cũng nhờ giấc mơ ban nãy. Sao cậu lại không nhận ra Phương chính là cậu bạn năm xưa Vĩ đã tặng hoa cơ chứ? Thấy Phương thân thiết với anh như vậy, cậu nên hiểu ngay mới phải. Cũng may, bây giờ còn chưa quá muộn. Dừng ngay thôi. Trước khi mối quan hệ giữa anh và cậu tiến sâu hơn, hay có lẽ chỉ riêng cậu đơn phương.
“Chúc hai cậu hạnh phúc.”
“Hả?”
Iris lảo đảo đi lướt qua Phương về lớp học, bỏ lại cô đứng ngơ ngác suy nghĩ mãi về câu nói tối nghĩa. Cậu mở cửa lớp, vừa lúc đang phát giấy thi. Khi đi ngang qua chỗ anh ngồi, cậu làm như không nghe câu hỏi nhỏ đại loại là tại sao cậu đến trễ, cũng phớt lờ luôn vẻ mặt lo lắng của anh. Mắt cậu càng lúc càng mờ, trả lời được năm trong số hai mươi câu hỏi thì không còn cầm chắc được cây viết. Thêm vài giây sau, cậu đứng bật dậy lao ra khỏi lớp đến thẳng phòng vệ sinh, nôn oẹ ầm ĩ. Từ nhỏ cậu đã ghét nhất bị ói, cảm giác thật khó chịu, đau họng, bụng cũng đau, khắp người đều đau, đau muốn chết.
“Iris! Iris!!! Cậu làm sao vậy? Ráng chịu một chút, tôi kêu xe đưa cậu đến bệnh viện ngay!”
Giọng Vĩ êm dịu vang bên tai, bàn tay chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng cậu. Sự đau đớn lập tức biến mất, cảm giác dễ chịu lan từ chỗ bàn tay anh chạm vào đến khắp toàn thân. Tại sao anh không thay đổi chứ, luôn dịu dàng đến thế, dù đã cố dùng vẻ thô lỗ che giấu. Bây giờ cậu chợt ngộ ra, lần về Việt Nam này là vì ai, bỏ cả luận án tốt nghiệp (Iris học đại học một năm nhảy ba lớp) chỉ vì nghe tên ai đó học ở trường này, ngay từ đầu ra vẻ lạnh nhạt là để ngăn chính mình không lậm sâu hơn. Thì ra…cậu đã yêu Vĩ từ rất, rất lâu về trước và sau này vẫn chẳng thể quên.
“Iris? Có khá hơn chút nào không? Nhắm chịu nổi không?” Anh lo lắng hỏi. Lúc nãy thấy bộ dạng yếu ớt của cậu anh đã không yên tâm, liền chạy theo sau cậu, thấy cậu ói đến mặt xanh lè, anh đau thắt cả ruột. Tuy bác sĩ ở trường bằng cấp hạng ưu, nhưng đến bệnh viện nhiều thiết bị hiện đại thì chắc ăn hơn.
“Vĩ quay về lớp đi, tôi tự biết xuống phòng y tế.” Iris cố gượng nói.
“Cậu đứng còn chưa vững nữa là, đừng bướng nữa!” Anh toan giơ hai tay định ôm vai cậu, liền bị đôi tay cậu lạnh nhạt đẩy ra. Cậu không nói thêm lời nào, một tay chống vào tường chậm chạp đi ra cửa. Bỗng thân người cậu bị nhấc bổng lên.
“Làm cái gì vậy hả? Thả tôi xuống!” Mặc cho cậu vùng vẫy, anh khẽ siết chặt tay để chắc chắn cậu sẽ không bị té giữa đường, rồi cứ thế bước xăm xăm tới trước. Cơn xây xẩm bắt đầu cuộc xâm lăng đến não, tay Iris xuội lơ.
“Tôi ghét cậu, Vĩ…”
Anh giật mình nhìn xuống, đầu cậu tựa vào ngực anh, đã ngủ từ lâu hay có lẽ là ngất xỉu, trán rịn mồ hôi, làn da xanh xao nhợt nhạt. Chân anh bước nhanh hơn về hướng phòng y tế, tâm trí hỗn loạn nghĩ đến câu nói trước lúc ngất của cậu. Ghét. Chỉ một từ đơn giản còn hơn nhát dao đâm sâu vào tận chỗ yếu hại nhất của anh, không chỉ đâm, xoáy mà còn rắc muối lên vết thương.
TV………….TV
Iris mơ màng tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trên chiếc giường trắng, mùi thuốc tây thoảng trong không khí, không gian xung quanh độc một màu trắng. Cậu nghĩ ngay nếu đây không phải phòng y tế thì cũng là trong bệnh viện. Tiếng Vĩ vọng lại sau bức rèm ngăn cách chỗ cậu nằm, ánh sáng của đèn hắt bóng anh in lên tấm rèm trắng.
“Bác sĩ, thật cậu ta sẽ không sao chứ? Có bị bệnh gì bất trị không? Như ung thư chẳng hạn?”
“Tôi đã nói với trò bao nhiêu lần rồi, giờ thì tôi đau họng, không muốn nói nhiều nữa. Tôi nhắc lại lần chót, trò Lucifer chỉ là bệnh cảm thông thường, do thể chất hơi yếu lại cố gắng gượng nên bệnh phát nặng, chích vài mũi thuốc và nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe.” Giọng bác sĩ khàn khàn miễn cưỡng nói.
“Nhưng…”
“Mau đi ra ngoài cho tôi, đừng quấy rầy bệnh nhân!”
Tiếng đóng cửa cắt ngang những câu nói kèo nài của anh. Thấy bóng vị bác sĩ ngày càng lớn trên rèm cửa, cậu vội nhắm mắt lại, không lâu sau một bàn tay vén rèm lên.
“Ngủ ngon thật, ồn ào như vậy mà còn chưa tỉnh.”
Cậu thấy tay phải đau nhói lên một cái, biết rằng mình vừa được tiêm thuốc, rồi có tiếng bước chân, cánh cửa lại một lần nữa đóng kín.
Cậu mở mắt, thở hắt ra, gác tay lên trán suy nghĩ. Nếu tính địa vị hai kẻ đối nghịch, anh đối xử với cậu thật quá tốt bụng. Nếu là bạn bè thì anh vẫn là rất tốt. Không có suy nghĩ về người yêu. Vĩ không thể nào yêu cậu. Từ nhỏ anh đã thuộc về Phương hay bất cứ ai khác, trừ Lucifer Iris. Cậu vốn phải biết rồi, thế mà vẫn cứng đầu bay về đây để chứng minh đã quên sạch ký ức cũng như tình cảm với anh. Bây giờ thì sao chứ, chẳng những không quên mà còn quyến luyến hơn, cậu chẳng muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác. Từ bây giờ nhất định phải giữ khoảng cách, hay nhất hãy tránh xa anh. Nhưng hai tháng nữa là tốt nghiệp, lúc đó rời xa anh cũng chưa muộn. Mắt cậu dần nặng trĩu, chắc thuốc đã có hiệu lực. Cậu đi vào giấc ngủ, khuôn mặt tươi cười của Vĩ chập chờn trong cơn mơ.
TV………………..TV
“Này, có thấy Iris đâu không?”
“Không thấy.”
“Có thấy Iris?”
“…”
“Có thấy…”
Vĩ hầu như chặn đường tất cả học sinh anh gặp để hỏi, đáp lại chỉ là những cái lắc đầu ngơ ngác. Anh vừa lo vừa giận. Cậu chỉ mới qua cơn ốm nặng, cơ thể còn rất yếu vậy mà cứ bướng bỉnh đòi đi học, lại tự tiện đi lung tung, báo hại anh cuống cuồng tìm, bỏ cả bữa ăn trưa. Mắt anh sáng lên khi trông thấy cậu đứng với Hắc Long ở một góc hành lang, Vĩ bước tới định mở miệng chợt khựng lại khi nghe cậu nói.
“Hắc Long, không thể đổi phòng được sao? Mình không muốn ở chung phòng với Vĩ nữa.”
“Này, có phải cậu nhờ lộn người rồi không? Phương mới là trưởng ký túc xá.”
“Mình có xin Phương rồi, cậu ấy không đồng ý.” Iris rầu rĩ nói. Dĩ nhiên vấn đề này Phương đã ‘xi nhan’ trước cho hắn biết, Hắc Long hắng giọng vờ ra vẻ tiếc nuối.
“Tuy hội trưởng học sinh trên danh nghĩa có nhiều quyền hạn nhưng không phải muốn làm gì cũng được. Nếu giờ mình ưu ái cho cậu đổi phòng thì các học sinh khác sẽ so bì, lúc đó trật tự kỷ cương không còn, ký túc xá sẽ loạn.”
“Thật không được sao?” Iris thất vọng.
“Iris!”
Cậu giật mình xoay người lại, thấy khuôn mặt hầm hầm của Vĩ thì như thấy quỷ. Cậu co giò chạy thật nhanh với Vĩ đuổi theo sau.
“Iris! Đứng lại đó!”
Hai người một chạy một đuổi hầu như khắp sân trường, trò chơi chỉ ngừng lại khi Vĩ bắt được cậu lúc vừa mở cửa sân thượng. Anh ôm trọn cậu trong vòng tay, Iris thấy người nóng ran, cậu vùng vẫy.
“Buông ra coi! Làm cái gì kỳ vậy!!!”
Không ngờ anh lập tức buông ra ngay. Cậu nhìn anh ngỡ ngàng. Vĩ nhếch mép nói. “Phải rồi, Vĩ này đâu phải hội trưởng học sinh vừa đẹp trai vừa tài giỏi, làm sao chạm được vào thân thể cao quý kia.”
“Nói nhăng nhít quái quỷ gì vậy hả!?” Cậu tức uất vì bị nói oan. Anh gằn giọng
“Muốn đổi phòng thì cứ đổi, tôi càng mừng. Ở chung với cậu chỉ khiến tôi thêm bực bội, hàng ngày nhìn bộ mặt vô cảm của cậu tôi đã thấy lợm giọng rồi. Nuốt cơm cũng không trôi, ban đêm ngủ gặp ác mộng…”
*Chát*
Một bên má Vĩ hằn dấu năm ngón tay, Iris vụt chạy đi, anh còn kịp nhìn thấy khóe mắt cậu hoe đỏ. Đứng một mình trên sân thượng, gió lạnh làm nguội cái đầu nóng lửa giận, một bên má còn rát bỏng. Anh bỗng thấy hối hận, trong một phút nổi điên đã nói những lời quá đáng với cậu. Anh vùng xoay người lại, chạy như bay xuống cầu thang, hướng về ký túc xá.
TV……………..TV
“Vĩ chết bầm! Tên khốn kiếp! Đồ đáng ghét! Đáng ghét!!!”
Cái gối sau vài lần bị quăng vào tường đã rách bươm, lông vũ rớt ra bay trong không khí. Chợt chiếc điện thoại nắp trượt để trên bàn Vĩ rung lên nhạc chuông.
If only you could see the tears in
The world you left behind
If only you could heal my heart
Just one more time
Even when I close my eyes
There’s an image of your face
And once again I come to realize
You’re a loss I can’t replace
Iris đứng dậy cầm điện thoại lên, cậu muốn tìm xem tựa bài nhạc. Bản nhạc này khá cổ xưa, cha cậu thi thoảng thường hay hát, hỏi tên thì ông bảo đã quên mất rồi. Cậu rất thích giai điệu và lời bài nhạc. Có lẽ vì chờ lâu quá nên người gọi đã tắt máy, một lúc sau điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn. Cậu tò mò mở ra xem nhưng vướng ngay mã khóa, cậu nổi tính hiếu kỳ tay bấm liên tục bàn phím, cái gì bị ngăn trở càng khiến cậu hăm hở hoàn thành. Iris loay hoay một hồi cũng giải được mật mã, chẳng là hồi còn ở Mỹ cậu có từng gia nhập nhóm hacker, sau nửa năm thấy chán quá nên ly khai. Chuyện chẳng dừng ở đó, chúng sợ cậu làm lộ bí mật tổ chức nên truy sát, lần này về lại Việt Nam một phần là để trốn lánh, chờ cha cậu giải quyết mọi chuyện êm xuôi.
Sao nay gio ko bat may, darling? Toi nay nho den cho hom qua, con nho so phong khach san ko? Neu quen thi nhan lai. Honey cho darling tung giay phut, nho toi som.
Liếc xuống phần dưới, mắt cậu nổ đom đóm khi thấy tên người gửi là Phương. Lại còn darling với honey, thật lố bịch. Cậu mở toang cánh cửa sổ để gió mát mơn man làn da đang hực lửa. Nhìn lại dòng tin nhắn, răng cậu nghiến lại, năm ngón tay bấu mạnh như muốn bóp nát cái điện thoại.
“Iris…chuyện lúc nãy tôi…”
Thường ai có tật thì hay giật mình, nhất là với Iris, kẻ đang xem trộm đồ người khác. Nghe tiếng nói của Vĩ đột ngột phát ra từ phía sau lưng, Iris hoảng hồn buông tay khiến cái điện thoại theo đà rơi từ tầng năm xuống mặt đất.
“Điện thoại của tôi!!!”
Vĩ gầm lên ai oán, lao ra cửa chạy vội xuống hiện trường, lát sau xuất hiện lại trong phòng, trút thứ nằm trong bọc ra mặt bàn, những mảnh vụn từng là cái điện thoại. Không khí trầm mặc nặng nề trôi qua, Iris xoắn vặn hai tay, cuối cùng ngập ngừng nói.
“Tôi…mua cái mới đền cho Vĩ.”
Anh liếc cậu, chân mày nhướn cao, lớn tiếng. “Tưởng tôi không mua nổi một cái điện thoại sao? Coi thường nhau quá đấy! Quan trọng là sim điện thoại, thẻ nhớ nát bấy! Tôi đã cực khổ lưu những dữ liệu khó tìm vào đấy, rồi còn số phone của năm trăm người, bây giờ mất sạch cả rồi!!!”
“Gì mà tới năm trăm người lận? Nói thách trả giá sao cũng dính cả.” Iris nhăn mặt không tin.
“Còn nói nữa hả?!” Vĩ bặm môi, trừng mắt. Xem bộ dạng anh như muốn giết người.
“Xin lỗi nha.” Biết mình sai, cậu cúi đầu nhận lỗi.
“Nếu xin lỗi là xong chuyện thì trên đời đâu cần cảnh sát làm quái gì.” Vĩ cười nhạt.
Iris ngước mặt lên, khổ sở nói. “Dù sao điện thoại cũng đã tiêu tùng, Vĩ muốn tôi làm gì đây chứ?”
“Làm gì là làm gì?” Anh nhíu mày hỏi khó.
“Thì…Vĩ muốn gì tôi cũng làm theo hết.” Nói xong rồi cậu có cảm giác đang tự đút đầu vào thòng lọng.
“Thật làm gì cũng chịu?” Mắt Vĩ lóe sáng tia nguy hiểm.
Cậu nuốt nước bọt khan, gật đầu, đã phóng lao đành phải theo lao.
“Vĩ muốn tôi làm gì?”
“Yên tâm, công việc không khó khăn lắm đâu.” Anh cười, khóe môi nhếch lên gian xảo. “Chỉ cần từ đây đến Giáng Sinh, tức trong vòng một tuần, cậu phải tuyệt đối nghe lời tôi.”
“Vậy đâu khác gì nô lệ?” Iris kinh hãi kêu lên, lo sợ không biết anh sẽ làm cách gì trả thù cho cái điện thoại đã bị cậu làm hỏng.
“Cậu đồng ý hay không?” Anh huơ huơ mảnh vụn điện thoại nhá trước mặt cậu.
Iris nhăn nhó, đau khổ nói lí nhí.
“Được rồi, chỉ trong tuần này thôi đấy.”
“Vậy trước tiên là từ nay tôi đi đâu cậu phải theo đó.”
“Kể cả khi Vĩ đi toa-lét sao?” Cậu há hốc mồm.
“Hèm, việc đó thì không cần.” Anh bối rối hắng giọng, cởi bớt áo khoác ngoài, bước vào trong phòng tắm, một lúc sau nói vọng ra. “Làm gì đứng chết dí ở ngoài đó, còn không mau vô đây?”
Cậu giật nảy mình, bất giác bước lùi lại, cà lăm hỏi. “Ơ…nhưng…tô…tôi vô làm…gì?”
“Chà lưng cho tôi, quên điều lệ lúc nãy là tôi đi đâu cậu phải theo sát bên à?” Giọng anh thản nhiên.
“Nhưng…chuyện này…!” Cậu ngập ngừng. Một cậu ấm như Iris mà phải chà lưng cho người khác, lỡ bị cha biết được chắc đem cậu đi thiêu sống.
“Mất hết dữ liệu tối quan trọng…số phone năm trăm người…” Vĩ lầm rầm như một câu bùa chú. Quả nhiên Iris ngoan ngoãn theo vào trong ngay.
Thế là cuộc đời nô lệ Iris đã bắt đầu từ buồng tắm và dụng cụ chà lưng lần đầu tiên chạm đến.
End chapter 5-by TV 16/3/2009