Ghét anh vì em yêu anh - Chương 2
Chapter 2: Tình hóa hận
Thường học sinh đột ngột chuyển trường hay bị bắt nạt. Nếu học sinh đó có ngoại hình hoặc tài năng nổi trội hơn một chút, có hai con đường, không được ngưỡng mộ thì cũng bị khối kẻ ganh tỵ gây sự. Học viện Dân Lập dù là một ngôi trường lớn thì vẫn không tránh khỏi vấn nạn ma cũ bắt nạt ma mới. Thế mà lớp 11S lại không như vậy. Đây là lớp học dành cho các học sinh giỏi nhất, có thể gọi là lớp học tinh hoa, ai cũng lo cắm đầu học nên đâu còn thì giờ để ý kẻ khác. Iris vào học đã hơn một tuần nhưng chẳng ai dám tới gây sự, không phải vì cậu có sức mạnh hay giỏi võ, cũng không phải vì cậu là thiên tài. Chỉ là nhìn khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng, đôi mắt xanh mơ màng, nhìn mà như không nhìn, trông Iris như thuộc về thế giới siêu nhiên nào đó, xung quanh tỏa vầng hào quang ngăn những kẻ tầm thường đến gần.
Hôm nay Iris vẫn lơ đãng nhìn trời mây qua khung cửa sổ, chân mày khẽ chau lại vì khó chịu. Cậu có xin trưởng ký túc xá cho đổi phòng nhưng không được dù đã trưng ra lý do rất chính đáng, đó là cứ nhìn gương mặt nhăn nhó của Vĩ mỗi ngày khiến cậu mắc triệu chứng đau bao tử. Nhưng mặc cho cậu nói gì thì nói, trưởng ký túc xá Lê Duy Phương vẫn mỉm cười từ chối, cậu dám chắc lúc đó rõ ràng đã nhìn thấy ánh mắt cực kỳ khoái trá pha lẫn mấy phần gian xảo. Hết cách, cậu đành lê bước đến hội học sinh, nơi có đầy đủ quyền lực can thiệp vào chuyện trong ký túc xá, rồi lại lần nữa thất vọng bị hội trưởng học sinh Vương Hắc Long nhẫn tâm đuổi ra. Cậu nghi ngờ hai người này cùng một phe.
“Đứng dậy!”
Iris giật mình thoát khỏi mớ suy tư ngước lên nhìn. Vĩ đứng ở đầu bàn, vẻ mặt kênh kênh gây sự. Thấy cậu ngơ ngác, anh hắng giọng nhắc lại.
“Tôi muốn ngồi chỗ này!” Cậu mím môi, nhướng mày dò hỏi. Anh hung hăng gây sự. “Tôi thích ngồi chỗ này đó, sao hả? Muốn gì thì nói đi?!”
Cậu thở dài đứng lên. Trên mặt anh lộ vẻ hớn hở, lùi vài bước chuẩn bị đòn thế. Nhưng ngờ đâu cậu chỉ lặng lẽ ôm tập sách bước ngang qua anh đi về cái bàn trống ở cuối lớp. Hai bên tai Vĩ nóng bừng, lần đầu tiên anh bị hạ nhục như vậy, xưa nay chưa có ai dám phớt lờ Trần Diên Vĩ. Vừa lúc đó thầy giáo bước vào lớp, anh đành bực bội ngồi xuống ghế, lầm bầm gắt gỏng.
“Đồ nhát gan!”
Ba chữ này đâu phải Iris không nghe, nhưng cậu chỉ im lặng chăm chú nhìn lên bục giảng. Hai nhà Trần gia và Lucifer luôn đối địch nhau, anh gây hấn với cậu cũng không có gì lạ. Cậu chẳng muốn bị phiền phức vì chuyện vô nghĩa, nên áp dụng chiêu ba không: không nghe-không thấy-không để ý. Chẳng dè cậu càng nhịn thì càng chọc anh nổi điên, Vĩ luôn tìm cách phá quấy cậu.
Chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa reo vang, Iris hơi ngạc nhiên khi không thấy Vĩ đâu, mọi hôm thì anh đã tìm đến gây sự tiếp rồi. Tuy có chút nghi vấn nhưng cậu không mấy để tâm, đứng dậy đi xuống nhà ăn. Lúc này nhà ăn đã dần đầy ắp học sinh, khó khăn lắm cậu mới chen được đến góc phòng, nơi có máy bán thức ăn tự động. Đây là loại máy móc công nghệ tối tân, cao bằng nửa thân người. Chỉ cần bấm nút vào hình minh họa món ăn ta muốn, lập tức bên dưới sẽ chạy ra đĩa đồ ăn nóng sốt. Iris nhìn bảng thức ăn hai mươi món đủ loại Á, Âu. Cuối cùng cậu chọn món thuần Việt, cơm cá bống kho. Nhưng trên bảng điện tử lại hiện chữ đã hết thức ăn. Cậu tiếc rẻ chọn món khác, kết quả cũng y như vừa nãy. Bấm tới lần thứ mười hai thì cậu bắt đầu bực mình, vừa may một học sinh đứng kế bên tay cầm ổ bánh mì nói.
“Đừng bấm nữa, đã bán hết sạch thức ăn rồi.”
“Không lý nào, có hai mươi món, một món đủ dùng cho cả trăm khẩu phần, sao có thể hết nhanh vậy được?” Cậu kinh ngạc.
“Chính tụi này cũng thắc mắc, lần đầu tiên có chuyện máy thức ăn không còn đồ ăn. Nghe nói nhà bếp đang bận rộn nấu nướng để phục vụ.”
Cậu lập tức xoay người lại liếc về nơi Vĩ ngồi, thấy anh nhếch mép đắc ý cậu hiểu ngay đây cũng là trò anh bày ra. Iris thở dài, quay người đi, hôm nay đành ăn bánh mì vậy, cái món khô khan cậu chẳng thích. Cậu chợt khựng người khi bị một bàn tay khác níu lại, ngón tay thanh mảnh nhưng lực nắm không nhẹ. Iris xoay lại, cau có nhìn hai người trước mặt. Phương tươi cười nói, buông tay cậu ra.
“Chúng ta cùng ngồi ăn cơm nhé? Thêm một người càng đông càng vui.”
“Không cần đâu, không còn đồ ăn.” Cậu lắc đầu từ chối.
Hắc Long khẽ chau mày, hắn liếc nhanh máy thức ăn tự động rồi mỉm cười thân thiện nói.
“Tụi này ăn bớt một chút cũng không sao.”
Không đợi Iris có thời gian phản đối, Phương đẩy lưng cậu đi về phía bàn ăn. Vĩ ngước lên, nhìn thấy cậu ngồi xuống trước mặt mình thì hầm hầm rít lên.
“Ai cho cậu ngồi đây?”
Iris không đáp, chỉ nhìn Hắc Long và Phương thay câu trả lời. Vĩ hiểu ý, cau có nói. “Hai người tính chống đối tôi hả?!”
Phương lập tức chặn họng. “Tụi này không tham gia vào thù oán cá nhân của hai người. Muốn gì thì đợi ăn xong hãy tính.”
“Phải đó, trời đánh còn tránh bữa ăn.” Hắc Long gật gù xúc một phần thức ăn sang cho cậu. Hắn và cô đã nói như vậy còn ai dám cãi? Anh đành nuốt hận phóng tia mắt giận dữ vào người đối diện. Cậu thản nhiên ăn uống như không nhìn thấy.
Kết thúc ngày học, một số học sinh rời trường về nhà, số còn lại đến ký túc xá. Vừa vào phòng, Vĩ liền quăng cặp lên giường của mình rồi phóng ngay vào phòng tắm. Iris thong thả cởi đồng phục thay quần lửng, áo thun, lôi một quyển sách ra đọc. Thỉnh thoảng cậu lại đưa mắt liếc nhìn cái đồng hồ để trên bàn học, đã trôi qua hai tiếng bốn mươi tám phút mà anh vẫn chưa chịu ra. Không cần nghĩ cũng biết anh lại có âm mưu nào đó. Đôi lúc cậu tự hỏi, nên bảo anh là thông minh hay ngu ngốc đây? Thành tích học tập của anh luôn đứng đầu trong top ba người giỏi nhất trường, vậy mà chỉ toàn dùng những trò chọc phá trẻ con với cậu. Đang lúc cậu chau mày suy nghĩ thì nghe tiếng anh kêu nho nhỏ, cậu ngước lên hỏi.
“Gì đấy?” Cậu cố căng tai lên nhưng vẫn không nghe được anh nói gì. Iris đứng lên đi đến sát cánh cửa mà cũng không thể nghe rõ, cậu gắt. “Nói lớn lên coi, đàn ông đàn ang gì mà nói năng thỏ thẻ?”
Bị Iris chọc quê, Vĩ tức khí quên cả xấu hổ, la lớn. “Lấy giùm bộ đồ!”
Một khoảng lặng bao trùm lên căn phòng. Nguyên là lúc chạy vô phòng tắm, Vĩ chỉ lo giành vào trước, ngâm mình chán chê rồi đến lúc đứng lên mới nhớ ra, quên mang theo đồ để thay, anh đành muối mặt cầu cạnh cậu. Anh là người thích sạch sẽ, nên khi tắm rồi có chết cũng không mặc lại bộ đồ cũ, huống gì nó đã ướt nước.
Hai bên tai Vĩ đỏ bừng lên, chuẩn bị nghe những lời chế giễu từ cậu. Nhưng Iris chỉ lặng lẽ cất bước về phía tủ quần áo của anh. Anh há miệng vốn định nói ra mật mã, không dè cậu đã bấm xong mã khóa, cánh cửa xịch mở, cậu lấy ra cái quần dài và áo sơ mi, bước đến đưa cho anh. Anh mặc nhanh quần áo vào, lòng thầm biết ơn vì cậu đã không nhân cơ hội cười nhạo anh. Nghĩ lại thì cậu chưa hề làm lỗi gì, toàn là anh tự thất vọng rồi trút giận lên cậu. Ân oán giữa người lớn vốn đâu liên quan đến anh và cậu.
Anh mở cửa bước ra, thắc mắc hỏi cậu, trong giọng nói đã không còn gai góc mà có vẻ thân thiện.
“Làm sao Iris biết được mật mã vậy?”
Tay cậu ôm bộ đồ sắp bước vào phòng tắm, nghe anh hỏi thì đứng lại. “Diên Vĩ. Chuyện đơn giản trẻ nít còn biết mà tôi không nghĩ ra thì chẳng nên vào đây học.”
Diên Vĩ là tên anh cũng là mật khẩu. Người ta thường dùng những từ phức tạp hay ngày tháng năm sinh làm mật khẩu. Còn anh tự hào nghĩ, dùng tên mình thì vừa dễ nhớ vừa chẳng ai ngờ. Làm sao có ai nghĩ được một thiên tài như anh lại dùng thứ mật khẩu đơn giản chỉ dành cho trẻ em? Thế nên với mật mã hai chữ đó dù là hacker tài giỏi nhất cũng không thể lấy cắp được đồ của anh. Vĩ ngẩng đầu định hỏi thêm, chợt nhìn thấy cái nhếch môi không ra cười của cậu trước khi cửa khép. Anh hiểu ngay nãy giờ bị xỏ xiên, ý cậu ngầm bảo đầu óc anh chỉ như đứa trẻ. Anh tức giận đá mạnh vào cánh cửa, đã quên đây là thứ làm bằng thép.
Iris tủm tỉm cười nhìn qua khe cửa, Vĩ đang nhảy loi choi vòng tròn, miệng chửi bằng tiếng thổ dân. Cậu khoan khoái thả mình ngâm trong bồn tắm mát-xa, khe khẽ hát bài nhạc yêu thích.
Cause every time we touch, I get this feeling
And every time we kiss I swear I could fly
Can’t you feel my heart beast fast, I want this to last
Need you by my side
Cause every time we touch I feel the static
And every time we kiss, I reach for the sky
Can’t you hear my heart beat slow
I can’t let you go
Want you in my life
“Tức quá đi!!!”
Đêm. Vài ngôi sao sáng rơi lạc xuống nhân gian bởi tiếng gầm thét của quái thú.
TV………………TV
“Chà, hai người thân mật quá nhỉ.” Hắc Long tặc lưỡi, mắt ánh lên tia thích thú.
“Mới sáng sớm đã bám dính nhau thế này mà.” Phương tiếp lời, vẻ mặt cũng gian tà không kém.
“Im hết! Đừng có xuyên tạc nghen!!!” Vĩ gầm lên.
“Nói đúng đấy chứ, chẳng phải sáng nào hai người cũng cùng đi đến trường sao? Tụi này đâu có nói oan uổng gì!”
“Vô tình chung đường thôi!” Anh cau có thanh minh.
“Ờ, tình cờ quá nhỉ, bệnh cao huyết áp không dậy sớm được của cậu đã khỏi rồi à?” Hắc Long tiếp lời bạn hữu. Bị hai kẻ thay phiên nhau tấn công,Vĩ lúng túng nhất thời chưa nghĩ ra cách đáp trả.
Iris đi đến tủ đựng giày của mình, không bận tâm đến lời trêu chọc của hắn và cô. Cậu vừa thò tay vào tủ thì chợt rụt tay lại. Anh thấy cậu nhíu mày liền tò mò bước đến gần, hỏi.
“Sao vậy?”
Iris chưa kịp đáp đã nghe Phương la lên.
“Máu!!!”
Đầu ngón tay trỏ của cậu bị một đường cắt dài, máu đỏ chảy ra như sợi chỉ mỏng. Anh luống cuống nói. “Giờ làm sao đây? Làm sao?”
“Dùng miệng mút ngón tay cầm máu!” Phương nhanh mồm nói, trong lúc bối rối cô chỉ là tự nhiên thốt ra chứ không có mưu mô gì. Chẳng ngờ Vĩ làm thiệt, anh cầm tay cậu, kề miệng vào vết thương, liếm nhẹ rồi hút lấy. Sắc mặt Iris vẫn lạnh băng, nhưng nhịp đập trái tim nhanh như đang chạy nước rút, thân nhiệt dần nóng lên. Đến chừng tưởng như không còn chịu nổi vừa may anh buông tay cậu ra, cười nói.
“Đã không chảy máu nữa.”
“Ừm…cảm ơn.” Cậu nói nhỏ, hai bên tai đỏ ửng.
“Không có chi.” Nói rồi anh mới giật mình nhận ra, bản thân vừa làm một việc rất kỳ quặc và xấu hổ. Anh thầm than, tại lúc nãy đầu óc quá rối trí nên mới nghe lời Phương, sao tự dưng lại đi mút tay người lạ chứ, chưa kể đó là kẻ đối địch với mình. Ngay bây giờ anh thật muốn dộng đầu vô tường để trừng phạt bản thân, may mà Hắc Long lên tiếng làm anh phân tâm.
“Mọi người nhìn này.” Hắn nãy giờ bận xem xét hộc tủ và đôi giày của cậu. Trên tay hắn đang cầm một cái lưỡi lam mỏng, nhỏ nhưng không kém phần sắc bén. Phương bịt miệng ngăn tiếng kêu thảng thốt. Iris chỉ nhíu mày, nếu cậu cầm đôi giày mạnh tay hơn nữa, tin rằng vết thương không chỉ là chảy một ít máu. Vĩ hết nhìn cái lưỡi lam đến nhìn ngón tay của Iris, một lúc sau mới lúng túng nói.
“Cái…cái này không phải tôi làm! Tin tôi đi, tôi không bao giờ làm chuyện hèn hạ này!”
“Biết rồi.” Vẫn là âm điệu không thanh sắc, nhưng câu nói khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã tin anh không phải thủ phạm, còn gì vui hơn điều này?
Phương và Hắc Long đồng thanh nói. “Tụi này cũng tin Vĩ!”
Anh cảm động nhìn hai đứa bạn thân. Một thoáng liếc trộm cậu, anh bỗng thấy lòng băn khoăn. Tại sao niềm vui giữa hai câu nói lại quá khác nhau? Khi nghe hắn và cô nói tin mình, anh chỉ cảm thấy một niềm an ủi cùng lòng cảm kích. Còn khi nghe cậu nói, trong anh dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ, nếu lúc này cậu bảo gì anh nhất định răm rắp làm theo. Những cảm xúc mới mẻ nảy sinh trong lòng…quá hỗn loạn.
TV………….TV
“Còn đau không?” Phương lo lắng hỏi khi cả ba rời phòng y tế.
“Iris nên nghỉ học vài ngày đi, bị thương như thế làm sao viết bài? Mình và Phương, cả Vĩ nữa sẽ chép bài đem tập đến cho cậu ôn.” Hắc Long cũng tỏ ra quan tâm. Hắn ít khi lo cho ai, nếu có cũng do muốn kiếm lợi lộc. Nhưng bây giờ hắn bày tỏ sự quan tâm cho Iris mà không cần tính toán thiệt hơn, bởi vì hắn đã xem cậu như bạn bè thân thiết.
”Không cần đâu. Mình thuận cả tay trái, chép bài không thành vấn đề.” Iris mỉm cười từ chối khéo.
Cậu cúi đầu nhìn ngón tay đã băng vải trắng, nhớ đến lúc được Vĩ hút máu, nhịp tim cậu lại đập nhanh bất thường. Iris lắc mạnh đầu mong mảnh ký ức này rớt ra ngoài. Cậu tự trách bản thân không kiên định, đã dặn lòng không được nghĩ gì về anh, cả hai vốn định sẵn đứng ở vị thế đối lập. Thế mà cậu vẫn không sao quên được những hành động anh đối tốt với cậu. Khi chưa quen biết nhau anh đã xả thân cứu cậu khỏi bị trái bóng văng trúng. Tuy sau đó biết được thân thế cậu, thái độ anh có phần khó chịu nhưng chưa bao giờ làm gì quá đáng. Lúc cậu ngất xỉu vì chạy bộ ngoài nắng vào giờ thể dục, anh đã chạy đến trước tiên ẵm cậu vào phòng y tế. Sau này là Hắc Long nói cho cậu biết chính anh cứu cậu. Nghĩ đến cảm nhận trong cơn mơ màng, thân thể được bao bọc bởi vòng tay rắn chắc và ấm áp, một nỗi cảm xúc dâng lên trong lòng. Biết rất rõ phải tránh xa anh, phải căm ghét anh. Nhưng sao không làm được? Ánh mắt không thể ngừng dõi theo bóng dáng anh. Ngoài mặt tuy cố tỏ ra lãnh đạm, trong lòng lại mong muốn được cùng anh trò chuyện lâu dài hơn.
Iris mãi nghĩ ngợi đã đi đến trước cửa lớp lúc nào không hay. Tiếng gầm của Vĩ khiến cậu giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ rối rắm.
“Là ai làm chuyện này!? Rốt cuộc có chịu nói hay không???”
Cậu tò mò bước vào, vừa lúc nhận ra hai người bạn cùng đi đến phòng y tế đã đứng trong lớp từ lúc nào. Vĩ đang túm áo hai, ba nam sinh, gương mặt đáng sợ khiến các học sinh còn lại khép nép dồn hết về cuối lớp, ngay cả giáo viên cũng không dám đứng ra can thiệp. Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy Hắc Long đứng một bên cau mày. Hắn luôn là người lý trí, chắc có chuyện gì nghiêm trọng lắm mới khiến hắn tỏ vẻ giận dữ.
“Bọn họ quá đáng thật.”
Cậu bước đến gần Phương, giật mình khi nghe giọng cô hằn học. Iris nhìn theo hướng ánh mắt Phương, thấy trên bàn học của mình trưng một cái lọ, bên trong cắm những cành hoa trắng thì thắc mắc hỏi.
“Sao các cậu giận dữ quá vậy? Thứ này đâu gây thiệt hại gì bằng vụ lưỡi lam?”
“Iris sống ở nước ngoài nên không biết, hoa Huệ Tây là để dành phúng điếu.” Phương hậm hực đáp.
“Phúng điếu? Từ này nghe quen quen.” Cậu nghiêng nghiêng đầu, lục lọi mớ từ vựng tiếng Việt trong trí nhớ.
“Phúng điếu nghĩa là đám tang đó.” Phương giải thích ngay.
“À, ra vậy. Rồi sao nữa?” Cậu gục gặc đầu.
“Họ cố ý để loại hoa đó trên bàn của cậu, chẳng khác nào xem cậu như…”
Phương nói đến đó thì bỏ lửng. Không cần cô nói hết cậu cũng đủ hiểu. Dù gì trong lớp cậu cũng không trò chuyện với ai, nói dễ nghe là lạnh lùng như pho tượng, nói khó nghe thì giống như hồn ma. Khi biết ý nghĩa hành động này cậu chẳng thấy có chút tức giận nào mà chỉ buồn cười, thật là trò trẻ con. Chợt có tiếng rú kinh hãi của mấy chục học sinh khiến cậu phải ngước lên nhìn. Tay Vĩ đấm mạnh vào bức tường, lớp 11S được thiết kế bằng vật liệu khác với các lớp còn lại, tường làm bằng thép lạnh giữ nhiệt. Tay Vĩ sau cú đấm máu từ vết thương trên mu bàn tay chảy ra. Nhưng anh không quan tâm, nghiến răng nói.
“Tụi mày lập lại lần nữa những lời vừa nói!”
Tên nam sinh bị anh túm cổ áo sợ đến líu lưỡi. “Tụi…tụi này…chỉ muốn giúp đại ca hả…hả giận…”
“Tụi em thấy gai mắt khi tên Iris đó dám xem thường đại ca! Thằng nhóc Iris có gì hay đâu chứ, ỷ thế gia đình mới được vào lớp này. Tụi em tức dùm cho đại ca, Iris…” Một tên khác sợ xanh mặt vẫn cố lẻo mép.
“Câm ngay!” Vĩ gầm lên ngắt lời làm gã đang nói ngon trớn lập tức ngậm miệng, ro rút người lại. Gân xanh nổi vồng trên cổ Vĩ, anh la lớn. “Iris! Iris! Cái tên đó đâu phải để cho thứ như tụi bây tùy tiện gọi?!”
Cái trừng mắt của Vĩ khiến bốn tên nín khe, không dám hó hé thêm. Tuy là bạn cùng lớp nhưng cánh nam sinh luôn xem Vĩ như đàn anh. Bởi Vĩ nổi trội về gia thế, học lực, lại hòa đồng, là hoàng tử trong mơ của các cô gái và chàng trai. Vì vậy, thấy Iris luôn tỏ ra lạnh lùng xem thường anh, nam nữ sinh trong lớp đều phật lòng, quyết trừng trị cậu một trận. Không ngờ việc này khiến anh nổi giận.
Vĩ gằn giọng, nặng nề thốt ra từng chữ. “Nhớ cho kỹ, chỉ có Trần Diên Vĩ này mới có quyền bắt nạt Lucifer Iris. Bất cứ ai dám chạm vào một sợi tóc của cậu ta, thì sống không yên với tôi đâu!”
“Từ nay nếu ai còn giở trò ma cũ bắt nạt ma mới, đừng trách Vương Hắc Long này trả lại người đó gấp mười lần.” Hắc Long chêm vào, giọng lạnh lùng khiến cả lớp không rét mà run.
“Đừng quên cái tên Lê Duy Phương nữa.” Cô mỉm nụ cười đầy rẫy sát khí.
Vĩ, Hắc Long, Phương vây quanh cậu như vệ sĩ. Iris hết sức cảm động trước tình bạn ba người họ dành cho cậu. Cậu quét ánh mắt hờ hững nhìn đám học sinh co cụm nơi cuối lớp, bàn tay thanh mảnh thản nhiên vỗ nhẹ xuống mặt bàn, cái bàn lập tức sụm bốn chân, mặt bàn gãy làm hai trước mấy chục cặp mắt tròn xoe đang kinh hoàng tột độ.
“Lần này bỏ qua. Nhớ cho kỹ tôi không phải kiểu người dễ bắt nạt. Giờ thì mọi người nên về nhà đi thôi.” Iris ôn hòa nói.
Câu vừa nói ra như một mệnh lệnh, lập tức tất cả chen lấn nhau hòng ra khỏi lớp nhanh nhất. Phòng học thoáng chốc chỉ còn lại bốn người.
Hắc Long giơ ngón tay cái lên, nháy mắt ranh mãnh. “Hay lắm. Không ngờ cậu cũng có thớ quá chứ.”
“Mình phục cậu rồi đấy!” Phương vừa cười sằng sặc vừa vỗ liên tục lên vai cậu.
Iris thấy Vĩ mặt hầm hầm đi ra khỏi lớp liền chạy theo, sợ lỡ anh nổi sùng đi tính sổ với mấy tên nam sinh kia thì rắc rối to. Phương và Hắc Long bị bỏ lại trong phòng học vắng hoe, nhìn nhau cười…gian.
Hai người cứ thế một trước một sau đi về ký túc xá, lặng lẽ mở cửa phòng không ai nói một lời. Cậu lẳng lặng thay đồng phục, chuẩn bị tập sách cho buổi học ngày mai. Anh vẫn ngồi im lìm trên giường, không nhúc nhích. Cậu thở dài, mở hộc tủ lấy ra hộp thuốc.
“Á!” Vĩ buột miệng kêu lên khi bất thình lình chỗ vết thương bị xót.
Iris thoáng khựng lại rồi tiếp tục công việc. Từ trên nhìn xuống anh chợt phát hiện ra, lông mi của cậu rất dài và rậm. Làn da trắng nếu hồng thêm một chút nhất định đẹp hơn nhiều nữ sinh. Đôi môi mỏng mím chặt…Vĩ vội lắc đầu xua đi suy nghĩ miên man, lại kêu lên đau đớn bởi cây bông gòn xức thuốc bị động chà mạnh vào vết thương. Iris không nén được phải bật cười, gắt nhẹ.
“Đáng đời, người ta đang băng bó thì nên ngồi im chứ.”
“Cậu…cậu đã cười?” Vĩ trợn mắt, lắp bắp nói. Làm sao không kinh ngạc khi lần đầu tiên được thấy nụ cười thật sự của Iris, thần trí bỗng trở nên ngây ngất.
Cậu cau mày. “Cười thì sao? Có gì lạ? Là con người ai không biết cười?”
“Nhưng Iris luôn luôn giữ bộ mặt nghiêm nghị, còn tưởng cậu không biết cười nữa chứ, không ngờ khi cười thật là đẹp. Này, cười lần nữa đi!” Anh phấn khích nói.
“Vớ vẩn!” Cậu vỗ vào miếng băng trên mu bàn tay, khiến Vĩ la làng. Miệng cậu không cười nhưng mắt ánh vẻ cười, chậm rãi đứng lên, xoay lưng đi về phía bàn học.
Anh ngồi trên giường tiếp tục kèo nài. “Này, cười một cái đi mà.”
“Không.”
“Keo kiệt, cười thì có mất miếng thịt nào đâu chứ?”
Cánh môi cậu cong lên khi nhìn vào tấm kính cửa sổ trước mắt, trong đó phản chiếu khuôn mặt anh đang giận dỗi, chu môi như trẻ mầm non. Khẽ hắng giọng, cậu tiếp tục từ chối dù trong giọng nói điềm đạm đã không còn lạnh nhạt. “Không là không. Vĩ dai quá đi.”
“Ích kỷ, đúng là trái tim băng. Biết vậy lúc nãy không ra mặt giúp Iris để khỏi bị thương!”
“Là Vĩ tự ý giúp chứ tôi không kêu, và cũng tự Vĩ gây ra vết thương chứ chẳng ai làm.” Cậu nhún vai, tay lật trang sách.
“Không thèm nói chuyện với Iris nữa!”
Anh nằm vật ra giường, úp mặt vào gối. Nhưng một lúc sau đã len lén ngẩng đầu lên, liếc trộm cậu.
Mái tóc đen tan vào màn đêm, ánh sáng của đèn không làm sao nhuộm được màu trắng làn da. Sợi tóc như tơ khẽ bay theo gió, Vĩ giơ tay ra đón lấy, rụt rè chạm vào cảm nhận sự mượt mà mềm mại. Tiếc nuối khi sợi tóc nhẹ trượt khỏi bàn tay, những ngón tay lập tức khép lại, nắm chặt. Anh giật mình hồi hộp nhìn lên, cậu vẫn chăm chú vào bài học, tập trung đến mức không chú ý đến có người giật tóc mình. Anh thở phào nhẹ nhõm, một tay giữ lấy nhánh tóc, ngón tay kia giơ lên ve vuốt dọc sợi tóc dài.
Nụ cười mỉm vương trên môi ai đó
Ánh mắt si dại của ai bị sợi tơ đêm giam cầm
Một sự khởi đầu trong im lặng
End chapter 2-by TV 14/12/2008
Chương tiếp theo: Nghi ngờ