Ghế đá số 8 - Chương 5
Ghế đá số 7
Vị trí này ngay đối điện với một trung tâm giải trí nên khá ồn. Tiếng nhạc vọng sang từ bên kia đường “Và chúng ta lại đón giao thừa, phút giây lặng lẽ mong chờ, lắng nghe mùa xuân về…. Và anh tới…”
Ô, bài này hợp cảnh đến lạ. Chắc điềm lành đây. Cầu trời khấn phật… Hù, mình hồi hộp hơn cả lúc thi đại học… Mà nhỡ đâu Linh gặp mình lại không thích thì sao. Lúc ấy mình biết làm thế nào đây… Bình tĩnh lại nào Tâm ơi, mày chẳng việc gì phải hoảng lên thế cả… Mày với Linh hợp nhau đến thế cơ mà. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi….
Mọi ý nghĩ đang hỗn loạn trong đầu Tâm chợt đóng băng khi chiếc ghế đá số 8 hiện ra sau tán cây. “Em sẽ ngồi ở ghế đá thứ 8 tính từ đầu hồ và mặc áo màu đỏ. Màu của hy vọng hay may mắn, tuỳ anh hiểu”. Đúng là có người mặc áo đỏ đang ngồi trên ghế thật. Chỉ có điều…
Linh kể cho Tâm nghe mọi điều về bản thân và gia đình, nhưng cậu chưa bao giờ mô tả một chút gì về ngoại hình của mình. Và Linh cũng chưa bao giờ đòi xem hình hay tò mò chuyện Tâm mặt mũi ra sao. “Ngoại hình không quan trọng bằng tính cách. Em muốn anh em mình phải thật cảm mến nhau qua tính tình trước đã. Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết mặt em thôi mà”.
Nguyên nhân thật sự của sự gìn giữ đó là đây chăng? Một chàng trai tóc xoăn tít, to béo phục phịch ngồi chễm chệ trên ghế. Và xung quanh chẳng còn ai khác. Ghế tọa ngay dưới ngọn đèn đường nên Tâm không thể nhầm được. Chàng khựng lại, chưa biết phải làm sao. Linh hoàn toàn không giống như chàng vẫn hình dung một chút nào hết. Nỗi thất vọng choáng ngợp khiến phản xạ đầu tiên của Tâm là quay lưng và bỏ mặc tất cả… cả một mùa xuân mới, đầy hy vọng đang tới.
Nhưng cảm xúc trong những lần trò chuyện, những nụ cười, những lời tha thiết níu chân người lại. “Mình sẽ yêu nhau thật chân thành em nhé”. Tại sao mình lại thế được nhỉ, Linh thật tốt, thật quan tâm đến mình cơ mà. Cảm giác sốc ban đầu rồi sẽ qua đi thôi. Biết đâu khi mình nắm tay Linh… “Em ước là nếu có khi nào anh tặng hoa cho em, anh sẽ không phải giữ lại một bông nào hết…”. Hít một hơi dài, Tâm tiến thẳng tới ghế đá. Người ngồi ghế như chờ đợi sẵn, quay sang nhìn anh cười, lộ rõ lúm đồng tiền trên đôi má phúng phính.
“Linh, anh rất vui được gặp em. Và để… để… kỷ niệm lần đầu tiên gặp mặt, anh… anh… xin tặng em món quà nhỏ này”. Tâm ấp úng, mặt đỏ bừng. Chàng không dám nhìn thẳng vào Linh, tay lóng ngóng rút gói quà chuẩn bị sẵn trong túi ra.
“Anh là Tâm phải không? Nhưng anh nhầm rồi, em không phải là Linh, em chỉ là bạn nó thôi. Linh có dặn, nếu anh tới gặp em thì coi như… anh đã vượt qua được thử thách cuối cùng…”
Tâm đứng ngẩn ra. Chàng đoán cậu bé này chính là Phúc, bạn thân nhất của Linh. “Bọn em toàn gọi nó là Phúc Hậu vì vóc dáng không được “chuẩn” cho lắm. Nhưng Phúc tốt bụng vô cùng anh ạ, luôn hết mình vì bạn bè. Nó là đứa bạn duy nhất biết em là gay, nhưng rất hiểu và thông cảm…”
“Ơ kìa, anh có nghe em nói gì không đấy? Hay anh thấy em duyên quá nên… rơi hồn xuống hồ rồi?” Câu đùa của Phúc làm Tâm bừng tỉnh. Chàng lúng búng:
“Anh xin lỗi, em vừa mới bảo gì ấy nhỉ?”
“Em nói là nếu anh muốn gặp Linh thì tới ghế đá thứ 9”. Phúc vừa nói vừa chỉ tay về phía cuối hồ. “Và đừng quên mang quà theo hihi”.
“Cám ơn em. Mình gặp lại sau nha”. Tâm vừa nói, vừa đi như chạy. Một lần nữa chàng đứng khựng lại. Ghế đá số 9 trống không, chẳng một bóng người. Linh ơi, em định làm anh đứng tim mấy lần nữa đây. Chầm chậm, Tâm lê bước tới gần. Một tờ giấy đặt ngay ngắn chính giữa ghế, chặn bởi hòn đá.
“Anh của em. Sao anh hay nhầm thế nhỉ? Linh đợi anh ở ghế đá thứ tư cơ mà!”
Xuân về…