GEMINI... - Chương 7
– Xin lỗi, tôi đến muộn !
Hải Triều đang nhắm mắt thả hồn theo điệu nhạc trong quán cà phê thì giật mình bật dậy, ở bàn đối diện có hai người đang cười nói với nhau
– Ra không phải nói với mình !
Hắn lầm bầm rồi hớp một ngụm cà phê, ánh mắt lơ đãng nhìn ra đường qua khung cửa kính, một chiếc xe cấp cứa và mấy xe cảnh sát phống nhanh qua tầm mắt của hắn, hắn lắc đầu ra vẻ thương hại
– Hy vọng họ đến kịp !
Rồi hắn lại tiếp tục chờ, không một chút phàn nàn dù cậu đến muộn
– Nguyên Lập, cậu ăn chút gì đi, ba ngày nay không ăn uống gì rồi, làm sao mà sống được !
Chi Lâm khẽ lay thân hình bất động của Nguyên Lập, giọng nói của cậu yếu ớt
– Mặc tớ, cứ để tớ chết đi cho xong !
– Đừng có nói điều ngu ngốc đó, cậu chết đi thì Nguyên Long sống lại được chắc ! Cậu muốn gia đình cậu phải đau gấp đôi sao?
Chi Lâm nổi giận, nhưng cũng chẳng ăn thua gì, chỉ càng khiến Nguyên Lập đau đớn hơn mà thôi
– Là lỗi của tớ, là do tớ, nếu tớ không bắt Long đi lúc ấy, nếu tớ nói cho anh ấy biết xe của anh ấy có vấn đề thì… là tớ đã giết Nguyên Long…ah….
Cậu bật khóc tức tưởi, Chi Lâm khẽ lắc đầu rồi túm áo lôi cậu dậy
– Nếu cậu biết là lỗi của mình , vậy tại sao cậu không chuộc lỗi bằng cách sống cho thật tốt, thật vui vẻ như Nguyên Long luôn muốn. Sống tiếp thay cho nó, cậu đi theo nó rồi thì nó sẽ vui hay sao?
Nguyên Lập chỉ im lặng, cậu không biết phải nói gì bây giờ, có lẽ Chi Lâm nói đúng, cậu không thể khiến mọi việc trở nên vô nghĩa Trong mười bảy năm ngắn ngủi của Nguyên Long, nó đã yêu quý cậu biết bao nhiêu, có thể là cách nó thể hiện tình cảm thật kì lạ, cho dù nó cư xử vô cùng tàn nhẫn với kẻ khác, thì nó vẫn luôn là người anh tốt nhất, người anh song sinh của cậu, cậu mất Nguyên Long rồi.
Nghĩa trang lạnh lẽo, hoang vắng, mưa phùn bay lất phất khiến cho ngừơi ta run rẩy. Bên cạnh tấm bia mô hoa cương còn rất mới với di ảnh của một thiếu niên rất đẹp có nụ cười kiêu ngạo, một chàng trai đang tựa vào đó
– Cậu là một kẻ dối trá, cậu có biết tôi đã chờ cậu bao lâu không? Tôi đã đợi, cho dù cậu không đến, tôi vẫn đơi. Vậy mà cậu bỏ đo không thèm nói tiếng nào, định chọc tức tôi sao?
Hải Triều tự nói một mình, ánh mắt hắn đau đớn đến đờ đẫn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy tấm bia, rồi lại lẩm bẩm
– Tại sao không chịu trả lời tôi? Nguyên Long, tại sao cậu lại chạy trốn tôi? Tại sao? tại sao?
Tiếng gào thét của hắn vang vọng khắp bốn bề không gian yên tĩnh
– Anh Triều?!
Giọng nói ấy làm hắn sững người, hắn quay lại với vẻ chờ đợi để rồi thất vọng, đó không phải là người hắn cần
– Anh Triều, em…
Hải Triều nhìn cậu như nhìn vào không khí làm tim cậu đau thắt lại, cậu cố gắng nói với hắn
– Anh Triều, làm ơn nghe em nói !
– Biến đi ! -giọng hắn lạnh ngắt
– Em…
– Cút đi ! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa !
– Tại sao? Em đã làm gì không đúng với anh sao?
– Vì mày mang gương mặt của Nguyên Long ! tao không muốn thấy một kẻ giống cậu ấy như vậy ! Chỉ thế thôi !
Nguyên Lập lặng lẽ quay lưng bỏ đi, chân cứ bước mà lòng trống rộng Cậu đã mất tất cả, anh trai câu, người cậu yêu ! Không còn gì cả ! Trời vẫn mưa, gió lạnh đến tê tái, và lòng người giờ đây đã nguội lạnh, chẳng còn gì !
– The end-