GEMINI... - Chương 6
Đã ba ngày rồi Hải Triều không thấy Nguyên Long đến trường, hắn muốn gặp nó quá,, hắn muốn nhìn thấy nó. Hắn nhớ cái mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng từ tóc và cơ thể nó. Hắn sốt ruột muốn chết. Đang nôn nóng đi tới đi lui thì mắt hắn lóe sáng khi thấy một bóng người bé nhỏ quen thuộc, hắn vội chạy đến ôm chầm lấy người đó từ phía sau
– Nguyên Long ! Tôi nhớ cậu quá, mấy hôm nay tại sao cậu không đến trường ?
Không có tiếng trả lời, hắn lại hỏi
– Này, sao không trả lời tôi ? Đừng nghĩ đến việc trốn tránh tôi chứ !
Người đó quay lại, nở một nụ cười hiền lành
– Anh Triều…em..
Hắn sững người, không phải…không phải là ánh mắt này, không phải nụ cười này, không phải là người hắn cần. Hải Triều vội vàng đẩy cậu ra, ánh mắt hắn đanh lại làm cậu sợ hãi, cậu níu lấy tay hắn
– Anh Triều, em đã làm gì sai sao ? Anh cứ nói đi ! Em sẽ làm theo mà ! Anh Triều…
Hắn tức giận gạt tay cậu ra
– Tránh xa tao ra ! Sao lại là mày ? nếu là Bình Nguyên Lập thì đừng đến gần tao !
– Anh Triều…em..em không tốt ở chỗ nào chứ ?
Hắn nhìn cậu chỉ bằng nửa con mắt rồi buông thõng một câu khiến cậu đau đớn
– Mày không phải là Nguyên Long ! Vì mày là em của Nguyên Long nên tao sẽ không động đến mày nữa, hiểu chưa ? Biết điều thì đừng có lại gần tao 1
– Em thì khác Nguyên Long ở chỗ nào chứ ? Anh Triều, em yêu anh, em luôn yêu anh mà …
Nguyên Lập níu tay hắn một cách khổ sở, hắn lạnh lùng gạt tay cậu ra
– Mày không phải, và mãi mãi không phải là Nguyên Long 1 Người tao cần chỉ là Nguyên Long, thế thôi !
Cậu gục xuống ngay khi hắn bỏ đi, sự uất ức khiến vai cậu run lên, tình yêu của cậu vốn đã không có lối thoát thì bây giờ càng tuyệt vọng hơn, tất cả, tất cả cũng chỉ tại nó, là do nó gây ra vả ! Cậu ghét nó, cậu căm ghét nó! Giá như không có nó.
It starts with one thing
I don’t know why
It doesn’t even matter how hard you try
keep that in mind
I designed this rhyme
To explain in due time
All I know
Time is a valuable thing
Watch it fly by as the pendulum swings
Watch it count down to the end of the day
The clock ticks life away
It’s so unreal…
Nguyên Long tựa vào đầu giường, tai nghe nhạc, mắt dán vào cái gameboy advanced, nhìn thì có vẻ như đang tập trung nhưng thực ra thì đầu óc đang để đi đâu, ánh mắt trống rỗng. Ba ngày nay nó không buồn ra khỏi nhà, Nguyên Lập thì đã quay lại trường, nó đang lo không biết Hải Triều sẽ cư xử với cậu thế nào. Nhưng có thực sự là nó lo lắng cho Nguyên Lập hay không ? Hay thật sự nó chỉ sợ Hải Triều nhầm lẫn Nguyên Lập là nó. Nguyên Long rùng mình… nó vừa nghĩ gì vậy không biết ? Điền rồi, nó phát điên thật rồi !
Nguyên Lập về đến cổng nhà thì thấy một người bạn của Nguyên Long , hắn nhận ra cậu nên chỉ nói
– Này Nguyên Lập, nói với anh cậu là tôi trả xe cho nó rồi đấy .
Cậu chỉ khẽ gật đầu, khi vừa đi được một đoạn thì tên đó mới sực nhớ ra chuyện gì, hắn gọi với theo bước chân cậu
– À đúng rồi, nói với thằng Long…
– Được rồi, tôi sẽ nói…
Nguyên Lập đáp một cách hờ hững vì thực ra nó đâu có buồn để ý hắn nói gì, bây giờ trong đầu cậu chỉ suy nhĩ về Hải Triều và Nguyên Long, cậu kông muốn như vậy, thà Hải Triều cứ việc hành hạ cậu như trước kia, cậu còn có thể chịu được, nhưng cậu không muốn trái tim hắn lại có kẻ khác, nhất là con người giống cậu như đúc nhưng lại không phải là cậu. Cậu không bao giờ chấp nhận điều đó, không bao giờ
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh, đạp vào tường làm Nguyên Long giật nảy mình, nhìn lên thì thấy đứa em sinh đôi đang bước vào, ánh mắt của Nguyên Lập làm nó lo lắng, nó hỏi
– Mày sao vậy, lại bị ai đánh à ?
Nguyên Lập lắc đầu, nó lại hỏi
– Thế thì ai đã làm mày như vậy ? Nói xem nào, ai bắt nạt mày ?
– Là anh !
Nguyên Long đánh rơi cái gameboy trên tay, nhìn con người giống hệt mình kia một cách kinh ngạc
– Tại sao ? Tao làm gì sai sao ? Mày thử nghĩ xem vì ai mà tao phải tốn công đến nơi đó , vì ai mà Thập tự chinh của tao thất bại một cách nhục nhã ? Vì ai mà tao phải hao tổn nhiều thứ đến như vậy ? tất cả đều vì mày, thằng em song sinh của tao !
Nó hỏi Nguyên Lập một cách dồn dập, nhưng cậu chỉ thẫn thờ nói
– Chính anh, anh dã cướp người tôi yêu ! Là anh,nếu như anh không đến đó, nếu như anh đừng xuất hiện trước mặt Hải Triều..
– Hắn không yêu mày ! Tại sao mày không chịu hiểu điều đó ? mày chấp nhận để hắn coi thường mày đến vậy sao ?
Nó gào lên
– Thì sao chứ ! Tôi yêu Hải Triều, tôi chấp nhận mọi thứ chỉ cần có anh ấy, thế là đủ rồi ! Nếu không phải vì anh thì mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi cả , cũng chỉ vì anh, Hải Triều không còn để ý đến tôi, chỉ vì tôi là em sinh đôi của anh. Nếu như không có anh thì tốt biết mấy.
Ánh mắt của Nguyên Lập làm nó bàng hoàng, rồi nó lắc đầu chán nản
– Mày điên rồi Lập ! Nếu mày đã muốn vậy thì tao cũng chịu thôi. Cứ làm những gì mày muốn ! Tao không quan tâm nữa, cho dù mày có bị hắn đánh chết! Tao không dính đến nữa .
Nguyên Long dợm người đinh bỏ ra ngoài nhưng cậu đã chặn nó lại
– Anh không được làm như không có gì xảy ra vậy !
– Rốt cuộc mày muốn tao phải làm sao đây ?
Nguyên Long nổi nóng đấm tay vào tuờng, cậu nhìn nó bằng ánh mắt cầu xin
– Làm ơn đi, anh hãy nói với Hải Triều rằng anh không yêu anh ấy, anh không hề muốn nhìn thấy anh ấy. Chỉ cần anh nói như vậy thì Hải Triều sẽ không có lý do gì nữa ! Hải Triều sẽ không quan tâm đến anh nữa . Long à, giúp em đi !
Nguyên Long ngẩn nười nhìn cậu, nó phải làm sao đây. Nó thật quá ngu ngốc, nó đã phạm sai lầm ngay từ lần đầu tiên nó đặt chân đến ngôi trường đó, bây giờ nó sửa sai có lẽ vẫn còn kịp, nó thở đài
– Thôi được, tao sẽ gặp hắn, tao sẽ nói với hắn như vậy… Và đây cũng là lần cuối cùng tao vì mày đấy Lập à ! đưa tao số phone của hắn !
– Long, anh nói thật chứ, cảm ơn anh, em biết là anh sẽ đồng ý mà, vì em là em sinh đôi của anh mà, đúng không ?
Nhì vẻ mặt rạng rỡ của Nguyên Lập mà tim nó cứ như bị kim châm vào, thật sự là nó muốn làm vậy sao , nó tự hỏi mình, nhưng rồi nó cũng quyết định .
Chuông điện thoại kéo Hải Triều về với thực tại, hắn nhìn màn hình, một con số lạ, nhưng linh tính nói cho hắn biết, phải nghe cuộc gọi này
– Trần Hải Triều đây!
– Là tôi đây !
– Nguyên Long, là cậu thật sao ? -giọng hắn vui lên thấy rõ
– Tôi có chuyện cần gặp anh nagy bây giờ ! Có được không ?- nó cố làm ra vre bình thản
– Dĩ nhiên rồi, tôi cũng đang muốn gặp cậu mà !
– Được rồi, vậy anh hãy đến chỗ này…
– Ok ? Tôi sẽ tới ngay lập tức, tôi sẽ chờ cậu, cậu phải đến đấy !
Hải Triều vơ vội cái áo khoác, liếc nhìn mình qua gương, hắn phải ở trong trạng thái hoàn hảo nhất, trái tim hắn dường như ấm áp hơn.
Nguyên Long chỉ mặc vội cái áo khoác, Nguyên Lập thở phào nhẹ nhõm, cậu biết nó sẽ giữ lời hứa với cậu, nó sẽ trả Hải Triều lại cho cậu, niềm hạnh phúc dâng trào khiến cậu quên đi tất cả, quên tất cả mọi việc…
Nó vào gara, leo lên chiếc moto của mình rồi phóng đi, trời mưa lất phất, lạnh tê tái. Những đoạn đường vắng vẻ làm nó tự tin phóng xe nhanh hơn, tiếng còi của một chiếc xe lớn làm nó giật mình, đèn đỏ,nó bóp thắng
– Trời ơi !
Thắng không hề họat động, xe của nó vẫn lao về phía trước , từ góc cua bên kia, một chiếc xe bus trờ tới…
Flashback~
– À đúng rồi, nói với thằng Long là hình như cái thắng xe của nó có vấn đề rồi, sửa mau đi nếu không thì nguy hiểm lắm !
– Được rồi, tôi sẽ nói…
~End flash back
Đôi mắt mở to vì kinh hoàng của nó chỉ còn kịp nhìn thấy bầu trời cao và xanh sau cơn mưa khi thân hình bị hất tung lên ..và từ từ rơi xuống…đau nhói…tiếng người gào thét…và máu…