GEMINI... - Chương 5
– Bình Nguyên Lập, một học sinh gương mẫu mà lai bỏ tiết sao?
– Thì cũng giống như việc tự dưng anh lại tử tế với tôi vậy thôi -Nguyên Long nhếch mép
Hắn nhìn nó một cách kì lạ, rồi từ tốn nói
– Với một người khó lường như cậu thì tốt nhất là nên như vậy, vì cậu vốn cũng cẳng phải là Bình Nguyên Lập!
Bầu không khí chùng xuống một cách đáng sợ sau câu nói của Hải Triều. Nguyên Long im lặng một hồi lâu rồi nó tiến sát lại gần Hải Triều, ngẩng lên nó với hắn bằng một giọng mỉa mai
– Dựa vào đâu mà anh có thể nói điều này !?
Hải triều nhìn thằng nhóc mang vẻ mặt ngạo mạn đối diện rồi hắn thở nhẹ
– Thứ nhất, Bình Nguyên Lập thật sự vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, chẳng thể có mặt ở đây. Thứ hai, cho dù có giống nhau đến như thế nào thì cậu vẫn dễ thương hơn nó nhiều, nếu cậu là Bình Nguyên Lập thì tôi sẽ không thích cậu như thế này đâu
Mắt nó trợn tòn khi nghe những lời nói đó, dùng hết sức bình sinh, nó đấm Hải Triều thật mạnh khiến hắn ôm bụng rên rỉ
– Ai da, không ngờ cậu khỏe vậy, cậu đúng không phải Bình Nguyên Lập!
Nguyên Long vẫn chưa hết tức giận,nó lôi từ trong túi ra một vật bằng sắt lồng vừa khít vào mu bàn tay, những ngón tay đang co lại thành nắm đấm. Hải Triều cau mày
– Cậu cũng dùng cái thứ đồ chơi đó sao, với sức mạnh cú đấm của cậu mà còn dùng đến cái nó nữa thì…à ra vậy, hèn gì tụi thằng Diêu nằm gần hai tuần rồi mà chưa dậy nổi…nhưng rất tiếc, với tôi thì cú đấm của cậu không ăn thua gì đâu
Hải Triều cười khẩy rồi phủi tay tiến lại gần Nguyên Long.Bốp…nó dùng hết sức vào cú đấm móc…nhưng trật lất vì đã bị chặn bởi bàn tay Hải Triều
– Khi ra tay mà mất bình tĩnh như vậy thì không được đâu !Cậu phải hiểu rõ điều này chứ.
Hải Triều cười đểu rồi kéo mạnh tay Nguyên Long làm nó lao về phía hắn , hai tay bị giữ chạt phái sau khiến nó không thể cử động được. Nó giãy giụa một cách tức giận
– Khốn kiếp, Trần Hải Triều, anh sẽ phải trả giá vì Nguyên Lập, và cả vì chuyện này nữa !
– Tôi đã cảnh cáo rồi mà !
– Cái gì ?
– Bình Nguyên Lập, tôi đã cảnh báo nó rất nhiều lần là đứng có đến gần tôi, cũng đừng tỏ vẻ ngưỡng mộ tôi, tôi ghét điều đó, giả dối. Tôi không thích những kẻ yếu ớt và dai hơn đỉa như vậy, chướng mắt.
Hải Triều nói thản nhiên đến kì lạ, nguyên Long lầm bầm
– Anh quả là một kẻ ma quỷ !
– nếu tôi là ma quỷ thì cậu cũng vậy -hắn cười
– Khác chứ, vì tôi là sứ giả của chúa trời ! Those who oppose god are evils , We must kill them !
Hắn hơi sững người, rồi đẩy nhẹ Nguyên Long ra
– Quả nhiên, cậu là người của Thập tự chinh !
– Giờ biết vẫn chưa quá muộn mà ! Nghe đây, chiều mai, tại công trường bỏ hoang gần đây, Thập tự chinh sẽ chờ các người ở đó, khu đông sẽ thuộc quyền quản lý của bọn tôi .
Giọng Nguyên Long lạnh ngắt, hắn im lặng rồi cười khẩy
– Tốt thôi, vì đằng nào các cậu cũng không thắng được tôi đâu, và khi đó, cậu sẽ thuộc về tôi, hãy cố nhớ điều này !
Đôi mắt Nguyên Long hằn lên những tia máu, nó quay lưng bỏ đi nhưng bị Hải Triều gọi giật lại
– Khoan đã tôi không muốn gọi cậu bằng cái tên của nó ! Tên cậu là gì?
Nó suy nghĩ một hồi rồi buông thõng ba tiếng
– Bình Nguyên Long
– Cậu có một cái tên rất hay !
Không kịp nghe Hải Triều khen hết câu, nó đã thăng mất, hắn bất giác mỉm cười, đã lâu lắm rồi hắn mới thấy vui vẻ thế này, mặc du hắn biết mình còn phải đối mặt với những con quỷ nhân danh chúa trời đó, nhưng biết làm sao được khi sở thích của hắn lại là những bông hồng đầy gai độc. Hải Triều vừa hút sáo vừa rời khỏi sân thượng, chẳng hay biết đằng sau bức tường kia có một cô bé đang tựa lưng vào vách, ánh mắt vẫn chưa hết bàng hoàng, là Quách Chi Lâm, vì không thấy Nguyên Long vào lớp nên cô bé đã đi tìm, vừa kịp lúc chứng kiến được vở kịch của hai kẻ tội đồ. Mà theo như cô bé cảm nhận được, thì đó sẽ là một tấn bi kịch
– Chi Lâm này, mấy tuần nay Nguyên Long đã làm gì ở trường ?
– Không gì cả sau vụ tụi thằng Diêu nhập viện .
Chi Lâm trả lời một cách hờ hững, Nguyên Lập đắn đo một hồi rồi mới hỏi tiếp
– Còn anh Triều thì sao ? Biểu hiện của anh ấy với Nguyên Long thế nào ?
Chi Lâm nhìn cậu hồi lâu rồi cô bé hỏi lại
– Cậu muốn biết theo chiều hướng nào: tốt hay xấu ?
– ơ..uhm, thôi được, tớ sẵn sàng với chuyện xấu nhất !
Nguyên Lập cầm ly nước một cách run rẩy ,Chi Lâm khẽ thở dài
– Dù không muốn cậu đau khổ nhưng tớ vẫn phải nói thật, Nguyên Long thích hợp với Hải Triều hơn cậu
Cái ly nước trên tay cậu rơi xuống đất, vỡ nát…
Ánh chiều tà đỏ rực đổ xuống thành những vệt dài trên các đống đất đá của tòa nhà đang xây dở. Không gian vắng lặng, gió thốc từng hồi lạnh lẽo, vài con mèo hoang loáng thoáng chạy vụt qua
Trên cái khung nhà chỉ trơ toàn gạch và xi măng, một bóng người lặng lẽ quan sát tứ phía, nó thấy một nhóm người đang đi về phía này, cây thập giá bạc được giơ cao, phản chiếu ánh sáng màu tím đỏ xuống báo hiệu cho những kẻ ở dưới. Nó sẽ không xuống đó, nó chỉ là kẻ quan sát, nhưng chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao trong trận chiến này, nó lại chùng chân đến vậy ! Có phải nó đang lo sợ một điều gì đó chăng ? Nghe thì thật nực cười, một kẻ như Bình Nguyên Long thì có thể sợ điều gì được đây? Nó tự nhủ nhưng rồi cũng chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống.
Những tiếng la ó gào thét ở bên dưới đã bào hiệu sự bắt đầu, những kẻ say máu đang lao vào nhau như những con sói, không hề nương tay, hạ gục đối thủ, đúng rồi, phải như vậy chứ, không thể tha cho bọn chúng, tất cả đều phải chịu sự trừng phạt. Nguyên Long khẽ nhếch mép cười khi nhìn thấy khung cảnh bên dưới chân mình, một khung cảnh tuyệt đẹp với những thân hình ngã gục xuống, sự đổ nát pha lẫn mùi máu tanh, sự hỗn loạn, những tiếng gào thét. Nó cứ nghĩ là mình đã thắng, nhưng điều lạ lùng gì đang diễn ra vậy. Tại sao…tại sao…những chiến binh của nó đều lần lượt gục ngã, những kẻ đã được tôi luyện qua hàng chục trận đấu giữa các băng nhóm của thành phố rộng lớn này, bây giờ lại đang từ từ bị hạ gục. Đúng rồi, nó đã quên mất một chuyện, đó là vì sao, khu đông luôn được coi là thánh địa bất khả xâm phạm, vì nơi này có Trần Hải Triều, một trong những kẻ mạnh nhất. Nó thấy hắn không hề suy suyển trước những đòn độc địa của Thập Tự chinh, hắn vẫn điềm tĩnh, thậm chí là đang mỉm cười. Một cách từ tốn, hắn thoát khỏi vòng vây của quân thập tự, và chỉ trong chốc lát, hắn đã biến mất khỏi tầm quan sát của Nguyên Long. Nó đảo măt nhìn từng góc nhỏ mà vẫn không phát hiện, hắn chuồn đâu mất rồi không biết, nó rủa thầm
– Tìm tôi phải không ?
Nó giật mình quay lại đằng sau, hắn đang đứng ở đó, vẫn cười một cách tự tin, hắn nói
– Cậu thua rồi Nguyên Long ! Kẻ thua cuộc thì phải phục tùng người thắng, phải không !?
– Còn khuya !
Nguyên Long lao tới trước khi Hải Triều kịp đến gần, cú đấm vội vã của nó cũng không tệ lắm vì đã làm hắn phải ôm mặt, vậy mà hắn chỉ cười khẩy
– Tôi may thật ! Với cú đấm này mà trúng ngực thì gãy xương sườn như chơi.
Nó thủ thế đề phòng, Hải Triều từ từ tiến lại gần nó, Nguyên Long liên tipế tung ra những đòn hiểm nhưng Hải Triều đều tránh được. Nổi điên, nó vung tay một cách thếu thận trọng và ngay lập tức bị bàn tay to lớn của Hải Triều tóm lấy, hắn giữ chặt và cười
– Cậu thua rồi, đùng có cố làm gì ! Phải công nhận là Thập Tự Chinh rất mạnh đấy, nhưng sai lầm của chúng là quá tự mãn. Còn việc tôi thắng là nhờ quyết tâm rất lớn đấy !
– Vì cái gì ? –Nó thắc mắc
– Vì tôi thích cậu – Hắn trả lời một cách điềm tĩnh
Sống lưng nó lạnh toát, chính là điều này, đó là điều làm nó lo sợ, chính là câu nói đó, nó vung cánh tay còn lại định tự giải thoát nhưng vô ích vì cũng bị Hải Triều tóm lấy, nó gào lên
– Bỏ ra !
– Không bao giờ – Hắn dứt khoát
– Tại sao ? Anh có được ích lợi gì đâu ?- Nó giở giọng cầu hòa
– Vì tôi yêu cậu…vì tôi muốn cậu thuộc về tôi…chỉ một mình tôi thôi …
Mắt nó mở to khi cảm nhận được đôi môi khô ráp và nóng bỏng của Hải Triều, nó giãy giụa nhưng vô ích vì càng cử động nó càng bị siết chặt hơn. Tay nó bị nắm chặt đến mức đau rát, khi hắn rời khỏi môi nó, nó mới hít thở được một chút không khí, nó nghĩ là hắn đã bỏ qua, nhưng nó đã lầm, lầm to. Nó cảm thấy cái lưỡi của hắn đang vờn quanh cổ của nó,
– Ahh..
Nó rên lên khi hắn cắn nhẹ cổ nó, đôi chân nó đạp lung tung tìm cách thoát thân, có vẻ bực mình, Hải Triều đẩy nó xuống đất, ngồi lên hai chân Nguyên Long, mặt nó tái xanh tái xám, nó gào lên kêu gọi lũ đàn em
– Khốn kiếp, định làm gì ta vậy…bỏ ra…bỏ ta ra…tụi mày chết đâu rồi, cứu tao….ahhhh
– Đừng gọi vô ích, giờ không đứa nào dậy nổi đâu, cậu đừng giãy, càng vùng vẫy cậu càng đau hơn đấy
– Bỏ ra…Trần Hải Triều…ta không quên chuyện này đâu, ngươi sẽ phải trả giá
Không đếm xỉa gì đến những lời đe dọa của Nguyên Long, Hải Triều hào hứng mở từng cái nút áo của nó ra, sức nặng của hắn làm chân nó tê cứng không cử động nổi nữa, cổ họng nó khô khốc không phát ra tiếng được nữa, nó biết hắn đang làm gì nó nhưng nó đã kiệt sức nên đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm, những cơn đau khiến nó ứa nước mắt, lần đầu tiên trong nhiều năm nó đã khóc, khóc vì tức giận, vì chưa bao giờ nó rơi vào tình thế nhục nhã như thế này, nó đau còn hơn là khi bị đánh, đau đến ngất đi, nhưng nó biết có kẻ đang liếm những giọt nước trên mặt nó…