GEMINI... - Chương 4
Hết giờ học, Hải Triều và lũ đàn em đi ra cổng, sang tần hầm để xe của tòa nhà gần đó để lấy xe vì trường chúng cấm đi xe môtô. Vừa ra khỏi cổng ngay lập tức Hải Triều và mấy đứa ka khựng lại đề phòng .Đứng gần đó là một nhóm khoảng 5, 6 chiếc môtô dáng thể thao màu đen, một đám con trai nhìn rất xấc xược mặc đồng phục áo sơmi trắng cổ cồn, áo jacket ngoài màu đen, sau lưng có in cây thập giá màu trắng, phía dưới còn có dòng chữ “Those who oppose god are evils”, trên ngực lấp lánh một cây thánh giá với sợi dây đeo trông như một dây xích. Không cần phải hỏi hay suy đoán, Hải Triều cũng thừa biết chúng là ai rồi. Biết có người đang gườm mình, lũ Thập tự chinh cũng im lặng nhìn bọn Hải Triều một cách thách thức rồi ra dấu chào với một nụ cười mỉa mai đầy khiêu khích. Hải Triều giận sôi máu nhưng hắn vẫn cố kiềm chế, hiện giờ không thể tập trung ngay lực lượng khu đông trong khi đối phương thủ sẵn những thứ đồ chơi nguy hiểm. Hai bên đang hăm he, gầm gừ nhau thì đột nhiên một chiếc môtô khác từ đâu phóng đến, chiếc xe đen tuyền, thân xe vẽ những đường cong màu đỏ uốn quanh mà chỉ khi nhìn kĩ mới nhận ra một con rồng, người ngồi trên xe đội mũ bảo hiểm nên Hải Triều không biết đó là ai, tuy mặc đồng phục trường hải triều nhưng trên ngực lại lấp lánh mặt dây thánh giá. Nó ra hiệu cho lũ quân Thập tự, ngay lập tức chúng leo lên xe nổ máy và phóng đi, không quên để lại cho nhóm Hải Triều những ánh nhìn đầy khiêu khích.
– Anh Triều, vậy là trong trường có nội gián của tụi nó !
Hải Triều như không nghe thấy thằng đàn em vừa nói gì, hắn còn đang mải suy nghĩ, người ngồi trên chiếc môtô kì dị đó rất quen nhưng hắn chưa thể nghĩ ra được đó là ai
– Anh triều, giờ phải làm sao ? -thằng đàn em lo lắng nhìn hắn
– Cứ bình tĩnh, chúng cố ý khiêu khích như vậy chắc chắn là có âm mưu, nếu mắc mưu chúng thì ta sẽ sa lầy ngay lập tức…
Chốn bệnh viện không bao giờ mất đi cái vẻ đông đúc nhưng cũng rất tĩnh lặng của mình. Bọn Hải Triều đưa xe vào bãi đỗ. Đang đi thì hắn chựng lại, đập vào mắt hắn là chiếc môtô màu đen với con rồng quấn quanh, một thằng đàn em của hắn có vẻ hốt hoảng
– thôi chết ,anh Triều ơi,hay là chúng đến để giết người diệt khẩu
Hải Triều đập đầu nó
– mày lậm phim quá rồi đó, đi thôi
Miệng thì nói vậy nhưng hắn cũng thấy nôn nao, gì chứ băng Thập Tự chinh thì chuyện gì mà không dám làm, chúng vội vã kéo nhau vào tòa nhà bệnh viện. những hành lang dài thăm thẳm làm Hải Triều đau đầu khi phải tự tìm số phòng mà cô y tá chỉ. Và sau đó thì cũng đành bó tay vì bốn thằng kia vẫn chưa tỉnh. Hải Triều ngao ngán quay ra, đi ngang qua chỗ giao nhau của hai hành lang thì hắn thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ một phòng bệnh
– Chúng mày cứ đi trước, tao có việc.
Nói rồi hắn rẽ sang hành lang bên kia, tiến lại gần căn phòng mà hắn đã thấy Bình Nguyên Lập đi ra, mặt hắn nghệt ra khi nhìn thấy tấm bảng gắn trên cửa ghi là “Bình Nguyên Lập”
– Không lẽ nó đăng kí hộ khẩu thường trú tại bệnh viện luôn sao !
Trời sanh con người với một thói xấu nguy hiểm nhất chính là thói tò mò, Hải Triều cũng không ngoại lệ. Hắn xoay nắm cửa đi vào, suýt nữa là hắn té ngửa khi nhìn thấy con người đang nằm ngủ trên giường bệnh kia
– Bình..Nguyên..Lập..vậy thì thằng mình mới thấy là thằng nào ?
Hắn tiến lại gần để nhìn cho rõ, không thể sai được, chình là thằng nhóc Bình Nguyên Lập mà hắn ghét cay ghét đắng. Càng nghĩ hắn càng không thể hiểu được nếu người nằm đây là Nguyên lập. vậy thì cái kẻ đã khiến hắn thay đổi suy nghĩ về Bình Nguyên Lập, đã thu hút con mắt của hắn là ai ? Nhất định..nhất định hắn phải làm cho ra.Nhưng cho dù đó là au, thì cũng thú vị hơn hắn nghĩ.
Nguyên Long chạy vội trên hành lang, tối qua nó đã uống quá nhiều rượu với lũ bạn nên ngủ quên, mà nó cũng không muốn tên thằng em ngoan ngoãn của nó nằm trên sổ đen, chứ không thì việc gì nó phải hành xác thế này. nhưng cuối cùng thì nó cũng không kịp vào lớp trước thầy giáo, thế là nó bỏ tiết, leo lên sân thượng ngồi chơi. Gió hiu hiu mát lạnh cộng với cái đầu vẫn chưa tỉnh táo, mắt nó díp lại…một cái bóng đen dài phủ lên mắt nó, linh tính, nó bật dậy, Trần Hải Triều đang đứng trước mặt nó, mắt hắn nheo lại có vẻ dò hỏi