Nội dung truyện
Gió chiều hầm hập từ ngoài sân phả vào, không xua nổi mùi cay nồng và oi bức trong căn nhà nhỏ. Trong góc phòng, Minh vẫn còn quỳ, hai tay dang thẳng sang hai bên, lưng thẳng đơ, phần mông trắng căng tròn săn chắc phơi ra giờ đãsưng tấy hằn những vết roi đỏ rực. Trên bàn nhậu, ba chai rượu đã cạn, mồi vơi gần hết, chỉ còn vài cọng dưa leo héo rũ và xương gà trơ ra trắng nhợt.
Lão Hùng cầm ly rượu lên, hất ực, rồi gục đầu vào thành bàn thở dốc, mồ hôi nhễ nhại. Gã bạn nhậu – Lão Sáu – thì vẫn tỉnh táo lạ thường dù mặt đỏ như gấc, miệng không ngừng lải nhải:
— Đó, vậy mà mày tưởng xong hả? Mày đánh vậy… nó chỉ sợ mày nhất thời! Phải có cách để nó nhớ cả đời, như tao dạy thằng Lân con tao đó, nhớ không?
Lão Hùng lừ đừ hỏi, giọng lè nhè:
— Ờ… mày… mày dạy sao? Tao mệt quá rồi, tay cũng mỏi…
Gã Sáu khoái chí lập tức cười khành khạch, vỗ đùi đánh bộp:
— Vậy để tao! Để tao dạy cho, cho tụi bây coi thế nào là dạy con ra người! Hồi đó con tao cũng láo, tao trị một trận xong… ngoan như chó con luôn!