Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Gã cha dượng giang hồ - Chương 9

  1. Home
  2. Gã cha dượng giang hồ
  3. Chương 9 - Vết tinh trên đủng quần
Prev
Next

Sáng chủ nhật.

Chuyến cắm trại khép lại sau hai ngày ngắn ngủi nhưng chứa đầy cảm xúc. Từng nhóm học sinh lục đục thu dọn đồ, tập trung điểm danh trước khi lên xe về lại thành phố. Nhiều đứa còn tiếc nuối, cười đùa lưu luyến bên nhau, chụp vội những bức ảnh cuối cùng trước khi chia tay rừng núi và gió sớm.

Minh xếp gọn ba lô, áo đồng phục lớp và chiếc quần short gọn gàng. Cậu cũng tranh thủ chụp một tấm hình đứng bên xe khách, nét mặt nghiêm chỉnh, dáng đứng đúng mực, phía sau là rừng thông xanh. Sau đó, cậu gửi ảnh qua tin nhắn kèm theo một dòng báo cáo quen thuộc:

“Dạ! Dượng ơi, con sắp lên xe về rồi. Hình ảnh con đây.”

Tin nhắn “Đã gửi”.
Nhưng lần này không hề có bất kì dòng tin nhắn trả lời nào. Điều này càng khiến Nhật Minh lo lắng nhiều hơn, tay siếtchặt điện thoại. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng dù trời đang ấm. Bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu phút bình yên vừa qua… bị bóp nghẹt chỉ bằng những dòng tin nhắn đe doạ tối qua.

Cậu lặng lẽ cất điện thoại vào ba lô, không dám nhắn tiếp.
“Chỉ còn vài tiếng nữa… Về rồi, mình sẽ lại là thằng ‘nam sinh phải kiểm tra từng đường gấp quần áo’…”

Minh bước lên xe. Chọn một chỗ ngồi gần cuối, cạnh cửa sổ. Ánh nắng sớm rọi xiên qua tấm kính, phủ lên một bên mặt cậu một lớp vàng nhạt. Gương mặt đẹp trai, góc cạnh dần rõ nét trong khung sáng ấy. Đôi mắt cậu nhìn xa xăm ra ngoài – nơi những hàng cây đang trôi tuột lại phía sau khi xe lăn bánh. Minh không nhắm mắt, không cười càng không rơi nước mắt. Nhưng… ánh nhìn ấy như đọng lại điều gì đó âm ỉ. Minh chậm rãi lấy kính mát ra – loại gọng đen đơn giản nhưng tôn rõ nét sống mũi thẳng, hàng chân mày sắc, và vầng trán điềm đạm. Cậu đeo lên. Không ai ngồi cạnh, không ai thấy ánh mắt cậu đỏ hoe sau lớp kính. Nhưng nếu ai đó tình cờ ngoái nhìn, họ sẽ thấy: Một nam sinh tuổi 17, tóc gọn gàng, ngồi thẳng lưng bên cửa sổ xe khách, ánh nắng loang trên vai áo trắng. Đẹp trai, lạnh lùng, và im lặng. Một vẻ đẹp điềm tĩnh đến mức… khó ai ngờ rằng, trong lòng cậu đang rối bời bởi những gì đang đợi phía sau cánh cổng nhà.

…

Xe khách vừa rẽ khỏi trục lộ lớn, trả khách rải rác dọc những ngã ba nhỏ. Minh bước xuống, lưng áo đồng phục đã hơi nhăn nơi bả vai vì tựa vào thành ghế quá lâu, mồ hôi cũng âm ấm thấm dọc cột sống. Ba lô đeo một bên, tay siết quai túi, Minh rảo bước dọc con đường đất đá quen thuộc dẫn về nhà. Dù trời đứng bóng nhưng cái nắng miền quê vẫn gay gắt, quất từng lớp hơi nóng lên mặt đường, bốc lên mùi khét của bụi, khô và nồng.

Mỗi bước chân càng gần đến nhà, tim Minh đập càng chậm lại – không phải vì mệt, mà vì nặng.
“Cổng nhà… có lão Hùng đang cầm roi đợi không?”

Câu hỏi ấy cứ dằn vặt suốt đoạn đường đi. Đến khi ngẩng lên, tim Minh thắt lại:

Cổng sắt màu xám đã bị khóa chặt từ bên trong. Chiếc ổ khóa sắt nặng nề như một dấu chấm hết lạnh lùng.

Và… ngay phía trong sân, hắn đang ngồi. Cha dượng – gã Hùng đang cởi trần, quần vải lính đã nhàu nát, chân bắt chữ ngũ trên chiếc ghế gỗ cũ. Một tay kẹp điếu thuốc, tay kia cầm cây roi tre dài, mảnh, đang tỉ mẩn chuốt đầu, nắn uốn từng đoạn như thể đang rèn một món đồ yêu thích. Khói thuốc mờ mờ che đi một phần ánh mắt hắn, nhưng cái nheo mắt gian xảo và nụ cười nhếch mép ấy thì rõ hơn nắng trưa.

Minh tiến sát lại cổng.
– Dạ… con về rồi… dượng ơi! mở cổng giúp con…

Gã không trả lời, vẫn chuốt roi, vẫn thổi nhẹ tàn thuốc.
Soạt… soạt… – tiếng dao cạo qua thân tre nghe lạnh lẽo giữa buổi trưa.

Minh nuốt khan. Bầu không khí vẫn im lặng. Hắn chỉ đổi tư thế ngồi, gác chân lên cao hơn, đầu hơi nghiêng sang một bên như đang ngắm nghía thành quả cây roi vừa vót, ánh mắt liếc Minh từ đầu tới chân – lâu, chậm, như một con thú đang dồn ánh nhìn lên con mồi đã về đúng hang.

Minh đứng yên. Tay che nắng, mặt bắt đầu đỏ gay. Mồ hôi từ thái dương chảy thành dòng, chiếc áo mỏng ướt dần dọc vùng lưng. Cổ họng khô khốc.

Nửa tiếng trôi qua. Rồi bốn mươi lăm phút. Rồi gần một tiếng…
Không một lời đáp. Chỉ có ánh nhìn hằn học ấy – cùng điếu thuốc tàn thứ ba đã bị dụi vào cạnh ghế. Minh vẫn không bỏ đi.
Cậu biết rõ: “Nếu mình bỏ qua nhà bạn, trốn, hoặc phản kháng – mẹ mình sẽ là người lãnh hậu quả, bàn thờ cha sẽ bị lật tung, và sáng mai sẽ là gấp đôi, gấp ba.”

Cậu không khóc. Nhưng ánh mắt bắt đầu đỏ hoe – không vì cảm xúc, mà vì nắng, vì nóng, vì cay xè khói thuốc lan ra cả ngoài cổng. Cậu chỉ đứng đó, vai rũ, ánh mắt chờ đợi như một kẻ phạm tội đang xin ân xá từ tay đao phủ.

…

Tiếng ổ khóa lách cách vang lên giữa trưa, sau gần một tiếng đồng hồ Minh đứng chết trân ngoài cổng. Gã Hùng từ tốn bước ra, không nói gì, chỉ lặng lẽ vặn mở then chốt, rồi quay lưng đi thẳng vào sân, như thể chỉ vừa mở cửa chuồng cho một con vật quay về.

Minh cúi đầu, lặng lẽ bước vào.

Cổng sắt khép lại phía sau lưng rồi tiếng khoá cửa trái vang lên cái “cạch” như tù ngục giam lấy mảnh đời đen tối của Minh. Cái bóng của cậu – một chàng nam sinh rắn rỏi, chân khoẻ săn chắc và dong dỏng cao, áo thun mỏng đã nhăn, bám bụi, ba lô đeo một bên vai – đổ dài trên sân xi măng nứt nẻ dưới ánh nắng hừng hực.

– Đứng đó. Khoanh tay lại. Không được vào nhà. – giọng gã vọng ra từ trong mái hiên.

Minh đứng ngay giữa sân. Hai tay khoanh trước bụng, lưng thẳng, mắt cúi. Mồ hôi tiếp tục chảy dài dọc sống mũi.

Gã Hùng ngồi phịch xuống ghế, tay lại tiếp tục chuốt roi tre. Cây roi dài, mảnh, được vót cho đến khi mỏng như sợi liễu, phần đầu còn được hơ qua lửa để dẻo và không gãy.

– Mày thấy vầy được chưa? – gã hỏi, giọng đều đều như trêu ngươi.

Minh khẽ nhìn rồi cúi gầm mặt, không dám ngẩng:
– Dạ… !!!

Gã nhếch mép:
– Cái gì mà dạ. Mày biết gì mà được hay không – Gã liếc cậu rồi cười khẩy đầy khinh bỉ.
– Cái này là loại “mềm mà sâu”, mày biết không? Ăn vô không gãy xương, nhưng đêm về không nằm ngửa nổi. Cái mông của mày vắng tao mấy ngày nay chắc lại săn hơn rồi. Đúng chứ! – Gã lại liếc xuống đôi chân cậu, từ phần hông trở xuống, nở nụ cười hiểm đắc thắng.

Gã lại xoay qua một bó roi mây khác – toàn bộ tự tay gã vót, chẻ đều, buộc dây treo lên một cây đinh đóng ngay mé hiên. Tay gã lần lượt lướt qua từng cành roi như chọn vũ khí.

– Hay mày muốn ăn loại này? Loại này tao gọi là “vừa dạy vừa nhắc nhớ”. Mỗi lần ăn là nhớ kỹ từng lời tao nói.
Minh cúi đầu sâu hơn, mồ hôi chảy ròng từ cằm xuống cổ. Mắt bắt đầu cay xè, nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay khoanh chặt, ngực hơi nhấp nhô do thở dồn.

– Mày chọn đi. – gã cười khẽ, giọng nửa sỉ nhục, nửa khoái trá.
– Mày muốn ăn loại nào hôm nay?
– Hay để tao chọn giùm như mọi khi? Cái loại mà đánh mày rồi tao thấy… càng lúc tao càng thống trị.

Tiếng gió nhẹ thoảng qua, nhưng giữa sân xi măng nắng gắt, lưng áo Minh vẫn dán sát da. Hai tay khoanh trước bụng, cậu đứng thẳng như một học sinh nghiêm túc giữa sân trường, chỉ khác là ở đây không có giáo viên, chỉ có một người đàn ông đang tự tay lựa roi để hành hạ cậu. Gã Hùng gác chéo chân, đưa từng roi lên ánh nắng soi ngắm, vút “trót,.. trót,…” vào không khí vang lên tiếng kêu ai oán, rợn người, miệng gã rít điếu thuốc cháy dở, tay kia vẫn mân mê sống roi như vuốt ve thứ đồ chơi mới sắm. Gã bật cười thành tiếng, tiếng cười khô khốc, vang vọng giữa trưa.
Hắn vung roi qua tay một vòng, ve vẩy như diễn trò xiếc:

– Giờ…vào nhà, cởi đồ ra. Không quần lót. Quần đùi mỏng. Thằng ranh con! Tao muốn thấy mày đúng chuẩn “cái thế chịu phạt.”

Minh bước thật chậm. Mỗi bước như kéo theo cả cơn run sợ. Cậu đã bỏ lỡ 16 cuộc gọi nhỡ, đã đọc tin nhắn – những câu chữ như dao cạo lạnh buốt, vẫn còn nguyên trong đầu.

Gã Hùng vẫn ngồi sau lưng, nhả khói vào khoảng không, miệng lẩm bẩm như độc thoại:

– Tao thề… càng nhìn mày, tao càng thấy hài lòng. Đẹp trai, cao ráo… mà ngoan ngoãn. Tao đánh mày, mà như đang đẽo tượng. Một thằng con trai đúng nghĩa – nhưng là của riêng tao. Là cái tao nhào nặn từng ngày.

Gã sấn sấn bước sau lưng Nhật Minh. Đưa mắt nhìn cậu từ từ cởi bỏ quần áo trên người. Miệng rít lên từng tiếng xuýt xoa, tặc lưỡi. Tay gã đưa xuống, chầm chậm tháo sợi dây nịt da đang thắt trên lưng quần, rút “xoẹt” một tiếng khiến Minh rùng mình buốt lạnh sóng lưng.

Bốp!
Chiếc thắt lưng quật ngang vai chưa kịp chuẩn bị. Cậu lảo đảo, cắn môi, không dám rên.

– Tao gọi mày 16 cuộc! Mày tắt máy, mày đi đêm, ôm ấp con nào, Hả????

– Con… con xin lỗi!…

– Xin lỗi cái đầu mày!

Rầm!
Hắn xô cửa đập mạnh rồi kéo cậu xộc vào phòng.

– Giờ mày đứng đó, tao kiểm tra hành lý. Từng món! Tao mà thấy sai một li, thì đừng hòng ngồi yên tối nay!

Minh đặt ba lô lên giường. Tay run run mở khóa. Hắn đứng sau, tay cầm thắt lưng gõ nhịp vào lòng bàn tay, ánh mắt như lò xo chực bung.

Áo khoác – đúng quy định.
Túi vệ sinh – đủ món.
Nhưng khi kéo tới đáy túi – chiếc quần short thể thao màu xanh đen được lấy ra.

Hắn cầm lên, giơ sát ánh đèn. Và rồi… hắn khựng lại.

Ngay giữa mặt trong, là một mảng lốm đốm các vết nhòe trắng đã khô, ngả màu – không rõ lắm, nhưng đủ để kẻ hay nghi ngờ như lão Hùng coi đó là bằng chứng “phạm tội”.

Ánh mắt lão Hùng tối sầm lại khi nhìn thấy vết nhơ trắng đục ẩn hiện loang lỗ trên đủng quần short mỏng của Minh — dấu vết quá quen thuộc với một gã từng trải, đủ để hắn hiểu… chuyện gì vừa xảy ra tối qua với thằng con trai sống cùng nhà. Tim hắn như có gì đó đập lệch một nhịp, không phải vì sốc, mà vì một thứ cảm giác ghen tức, nhơ bẩn, và bị qua mặt.

Hắn đứng yên một lúc lâu, mặt lạnh tanh nhưng trong đầu như có tiếng kim loại nghiến vào nhau.

“Mày dám… mày dám tự làm chuyện đó, sau lưng tao à?”
Hắn cay cú, nghiến răng. Bao nhiêu lần hắn răn dạy, quản thúc, dằn mặt bằng roi vọt là để thằng nhỏ hiểu: mày không có quyền làm gì khi chưa được tao cho phép. Vậy mà bây giờ… nó đã có bạn gái, nó đã lớn, nó đã có cả ham muốn… như một thằng đàn ông thực thụ?

Cái ý nghĩ ấy khiến Hùng sôi máu.
“Mày muốn làm người lớn? Tao sẽ cho mày biết làm người lớn khổ nhục thế nào.”
Trong mắt hắn lúc này, Minh không còn là một đứa trẻ ngoan cần dạy dỗ. Mà là một thằng con trai phản trắc, đáng ghét, thách thức quyền lực và vị trí duy nhất của hắn trong cái nhà này.

Tay hắn siết lại, móng tay hằn vào da.
Từ khoảnh khắc đó, Hùng thề thầm:
“Tao sẽ không buông tha mày nữa đâu, Nhật Minh.
Mày muốn yêu? Tao sẽ khiến mày không dám nhìn mặt đứa con gái nào nữa.
Mày muốn trưởng thành? Tao sẽ cho mày biết: trưởng thành trong cái nhà này có nghĩa là đau, là nhục, là phải cúi đầu.
Mày dám qua mặt tao, thì từ hôm nay…
Mày sẽ thấy cảnh.”

– Cái này là cái gì? – Giọng hắn trầm xuống, nguy hiểm hơn cả gào thét.

Minh cứng người. Cậu nhớ lại mọi thứ diễn ra tối qua, trong lúc ngồi tâm sự với Linh.

– Là… là mồ hôi… con mặc đi leo núi…

– Leo núi mà chảy mồ hôi ngay… chỗ đó?

Lão Hùng cười nhếch mép. Rồi bất ngờ quăng chiếc quần về phía Minh như tát thẳng bằng nỗi sỉ nhục.

– Mày lên ở với con đó rồi làm cái gì? Hả? Trả lời tao! – Hắn gào lên, chộp cổ áo Minh kéo ngược vào tường.

Minh hoảng loạn:

– Con… con không làm gì hết! Tụi con chỉ… chỉ ngồi nói chuyện! Con chưa hề…

– Nói dối!! – Hắn gầm lên, rồi ấn Minh quỳ gối giữa phòng.

Chiếc thắt lưng vung lên.

Vút! Chát!
Vút! Chát!

Hai nhát đầu tiên như xé toạc lưng áo. Minh nghiến răng không khóc. Nhưng đến cú thứ ba, hắn nhắm thẳng vào mông và đùi non, vải mỏng không cản được.

– Tao nói rõ: không được mặc đồ lót để tao dễ kiểm tra. Giờ thì sao? Hả? Mày lại tự tiện “phóng” ra rồi in hằn lên đầy cả đủng quần thế kia?

Minh úp mặt xuống sàn gỗ, toàn thân rướm mồ hôi lạnh.

– Con không… không cố ý… con đâu có làm gì sai…

– Mày có dám thề không? Mày có dám để tao kiểm tra lại không?

Không chờ trả lời, hắn lôi ba lô quần áo Minh ra lật tung từng món, ngửi, lật trái lộn phải, lục cả túi nhỏ tìm dấu vết. Rồi quay lại, nắm cổ Minh lôi ngược lên giường.

– Cởi ra. Tao kiểm tra người. Còn dấu gì không, tao sẽ tự nhìn. Mày dám lừa tao, tao đánh gãy chân.

Minh nắm chặt vạt áo. Nỗi sợ trào lên trong cổ họng.

Đây không còn là “cha dượng” — mà là một con quái vật đang lồng lộn, tìm cớ để nghiền nát lòng tự trọng cuối cùng của cậu. Minh níu chặt gấu áo, ngồi bệt trên mép giường, toàn thân run rẩy. Cậu không khóc, nhưng ánh mắt đã trũng sâu, mờ dại. Trước mặt là lão Hùng – không còn là người cha dượng giả tạo hay gã đàn ông “dạy dỗ con” — mà là một con thú hai chân đang nổi điên, ánh mắt phóng tia máu, tay nắm thắt lưng vẫn còn vương vài sợi chỉ dính máu từ đùi Minh.

– Tao nói cởi ra! – hắn gầm, gõ đầu thắt lưng vào tủ, như thể tiếng động đó là lời đếm ngược. – Hay mày đợi tao lôi ra khỏi người mày?

Minh khẽ lắc đầu, môi trắng bệch.
– Dượng… xin… đừng… con không làm gì cả…

– Không làm mà dính cái này à? – hắn giơ chiếc quần short lên lần nữa, chỉ vào vết trắng đục nhòe khô ngả màu, rồi ném mạnh xuống sàn như một tội chứng bẩn thỉu.

Hắn bước tới. Không cần thêm lời đe doạ.
Giật phắt chiếc quần duy nhất che chắn nơi tư mật cuối cùng trên thân hình Minh. Cơ thể cậu lộ ra, lằn đỏ khắp lưng và vai. Nhưng chưa dừng.
– Nằm xuống! Ngửa mặt lên giường. – hắn nghiến răng. – Tao kiểm tra, xem “của quý” của mày còn sạch không.

Minh vùng vẫy:
– Đừng mà! Con xin… làm ơn!

Bốp!
Một cú tát như trời giáng khiến cậu ngã sấp. Hắn đè một tay lên lưng Minh, tay còn lại vạch ra, trực tiếp dùng tay thẳng lực nắm toàn bộ vùng bìu và dương vật cậu, tuột hẳn bao quy đầu ra phía sau, căng cả mạch máu và lằn gân tím, mặc kệ cậu giãy giụa tuyệt vọng.

– Tao đã cảnh cáo: không được giở trò mất dạy trong chuyến đi! Tao nói mày phải sạch! Phải tuân lệnh!
– Tao mà thấy gì bất thường dưới này là tối nay mày khỏi nằm. Tao đánh đến nát mông.

Minh bất lực tức trối, nghẹn tiếng hét, cảm thấy toàn thân bị phơi bày, lột trần cả lòng tự trọng cuối cùng.
Lão Hùng nhìn kỹ. Soi từng vết. Không thấy rõ vết gì bất thường, nhưng…

– Mày có nước nhờn ở đầu cu, mày đỏ ở đây. Mày còn dám cãi là không bị kích thích? – Hắn hét.
– Trả lời tao! Mày có “cửng lên” không khi gần con nhỏ đó? Có chạm vào nó không? Hay tụi bây… chạm nhau?

Minh không thể trả lời. Toàn thân đau, tim nén nghẹn. Cậu cắn răng, nỗi nhục tràn lên như nước vỡ bờ. Bị lột trần. Bị xem như đồ vật. Bị tra khảo ngay chính phần nhạy cảm nhất, chỉ vì một “dấu hiệu sinh lý” vốn tự nhiên mà giờ bị xem là bằng chứng “hư đốn”.

Vút! Chát!

Vút! Chát!

Vút! Chát!

Vút! Chát!

Vút! Chát!

…
Lại những cú roi mới giáng xuống đùi non trần trùi trụi. Không nhẹ tay. Không chừa chỗ cũ. Hắn quất liên tiếp 10 cú không ngừng, miệng vẫn lầm rầm chửi rủa:

– Tao dạy mày từ nhỏ không được khoác cái mã đẹp trai đầy dục vọng như thằng cha mày!
– Tao nuôi mày, tao có quyền kiểm tra từng cọng lông.
– Tao bảo không mặc quần lót là để tao còn kiểm tra. Vậy mà mày lợi dụng không có tao để phóng tinh bậy?

Minh nằm im như tấm thân vô lực. Không còn giãy nữa. Chỉ biết cắn răng chịu đựng từng vết roi, từng câu nhục mạ.
Nỗi đau giờ không còn nằm ở thể xác. Mà là ở chỗ: người cậu đã và đang gọi là “cha dượng”, lại đang cưỡng ép cậu, giẫm nát nhân phẩm và quyền tự chủ của cậu — từng centimet.

Đánh đến đỏ tím cả hai bên đùi non, lập tức, hắn nắm cổ lôi Minh dậy, xồng xộc ra phòng khách, ngay giữa nhà rồi bắt cậu quỳ phục hai gối xuống nền nhà lạnh, mông phơi ra, quần bị giữ lại để “chừa chỗ tra tội”, bắt giữ tư thế đó trong khi hắn bỏ ra sau nhà, lấy rượu trong ngăn tủ tuông ừng ực đến cạn.

Điện thoại bị tịch thu. Ba lô bị lục tung. Vết dơ được giữ lại như một bằng chứng – như thể chỉ chờ ngày dùng lại để kết tội. Và trong căn phòng ấy, Minh mở to mắt, chỉ sợ khi ngủ rồi, con quỷ ấy sẽ quay lại và lột nốt điều còn lại trong cậu: ý chí.

Chiều oi ả đến cay nghiệt, men rượu đã phủ kín căn nhà nhỏ. Lão Hùng ngồi giữa chiếu, áo ba lỗ, đầu trần, chai rượu trắng trống một nửa nằm lăn lóc bên cạnh. Mặt đỏ như máu, mắt long lên, tay liên tục gõ thắt lưng xuống sàn như một ông quan xử tội.

Minh quỳ bên mé chiếu, lưng trần còn in hằn dấu roi da, khắp hai đùi vẫn còn đỏ ửng từ trận tra khảo ban trưa, nhưng không dám hé môi than. Mỗi cử động nhỏ khiến cậu nhói lên tận óc.

– Quỳ cho thẳng, thằng mất dạy. Hôm nay tao xử từng tội một.

Lão nốc một ngụm rượu, gằn giọng:

– Tao gọi mày 16 cuộc. Mỗi cuộc gọi nhỡ, 10 roi. Vị chi: 160 roi.

Minh siết tay, móng tay bấu vào nền gạch lạnh buốt, nhưng vẫn cố giữ đầu cúi.

– Tội thứ hai… – Hắn rót thêm rượu. – Mày tắt máy, không hồi âm suốt 5 tiếng. Tính nhẹ thôi: 5 tiếng, mỗi tiếng 5 roi = 25 roi.

Minh nuốt nghẹn. Tim đập dồn. Cậu hiểu: đây không còn là một cơn giận, mà là một nghi thức tra tấn có tính toán.

– Tội thứ ba… – Hắn cười, rút ra chiếc quần short xanh đen đã được để riêng từ chiều, giờ còn nguyên vết loang trắng đục.

Hắn giơ lên trước mặt Minh như một bản cáo trạng.

– Vết nhơ trên quần – nghi ngờ phóng tinh, hứng tình với gái.
– Mày biết cái này đáng bao nhiêu roi không?

Minh im lặng, mắt cay.

– Tao nói không được tự tiện chạm vào ai, không được tự tiện mơ tưởng con gái, không được đi quá giới hạn với bất kì ai hết. Vậy mà mày… nhơ hết quần!

Rầm!
Hắn đập chai rượu xuống sàn.
– Tội thứ tư… Đêm không nhắn tin xin phép ngủ, Không video call cho tao báo cáo – thêm 10 roi.

– Tao chưa tính cả tội thái độ mày trả lời cộc lốc tin nhắn!

Hắn cười khùng khục. Rồi chỉ tay xuống sàn gạch:

– Bây giờ tao xử 2 cái tội sau là 35 roi trước. Mày lập tức tự động bước qua đây. Nằm sấp. Không cho phép kêu.

Minh run, từng bước đi qua phía bàn. Cậu xoay người nằm sấp xuống, má áp vào nền gạch lạnh, hai tay duỗi thẳng.

Lão Hùng đứng dậy. Thắt lưng trong tay hắn vung vẩy, bóng da phản chiếu ánh đèn.

– Tao sẽ đếm. Mỗi roi một lần nhớ. Không né. Không khóc.

Vút! Chát! – Roi đầu tiên giáng xuống, ngay khe giữa hai mông.
Minh cắn chặt răng, rùng mình.
Vút! Chát! – Roi thứ hai lệch sang đùi.
Vút! Chát! – Roi thứ ba… rồi thứ tư… thứ năm…

Hắn đánh, nhịp nhàng như một kẻ thợ rèn đang rèn hình phạt thành hình, mỗi roi cách nhau đúng 5 giây, để da thịt chưa kịp nguội thì roi mới đã tới.

Rượu vào, đòn càng mạnh. Hắn vừa đánh vừa rít:

– Mày dám phản lại người nuôi mày à? Tao là ai? Tao là chủ! Mày là gì? Là đồ tao dạy ra!
– ***Mày “dậy thì” à? Mày dám cứng dưới ánh mắt con gái? Vậy tao làm cho mày mềm lại!

Roi thứ 15, thứ 20… Minh bắt đầu mất dần ý thức về thời gian, mồ hôi nhỏ giọt, cột sống như muốn gãy. Nhưng cậu vẫn nằm yên. Bởi cậu biết: nếu cậu vùng dậy – số roi sẽ nhân đôi. Và lão sẽ đánh cho đến khi cậu không đứng được nữa.

Tiếng roi da xé không khí. Tiếng thịt va đập. Tiếng rít khe khẽ từ họng một người đang dồn hết sức lực để không gào lên. Minh nằm sấp, trần truồng. Da thịt nơi mông và đùi không còn chỗ lành, tím, sưng, rướm máu, bầm tụ, mỗi roi giáng xuống là một lớp da bị đánh đến mềm oặt, bật lên từng hồi theo lực vung của lão Hùng.

Roi thứ 24. Minh vẫn cắn răng chịu.

Lão Hùng bước quanh chiếu như một kẻ đao phủ khoái trá, vừa uống rượu vừa quất:
Vút! Chát!
Vút! Chát! Vút! Chát!
Vút! Chát! Vút! Chát! Vút! Chát! Vút! Chát!…

Minh muốn van xin, nhưng cậu biết – chỉ cần mở miệng, roi sẽ giáng vào mặt. Nên cậu nằm im, mồ hôi thấm xuống gạch lạnh. Thỉnh thoảng, cơ thể co giật nhẹ khi dây da quất trúng vùng da đã tím sẫm.

Vút! Chát!

Roi thứ 32 – Minh bắt đầu thấy đom đóm.

Vút! Chát! Vút! Chát!
Roi thứ 34 – Cậu nôn khan.

– Còn lâu mới hết tội. – Lão Hùng hét, mặt đỏ gay, chân đạp lên lưng Minh giữ lại khi thấy cậu giật người theo phản xạ.

Vút! Chát!

Roi thứ 35. Minh không còn kêu nữa. Miệng cắn răng đến bật máu, nước mắt trào ra nhưng không còn vì đau – mà vì tê liệt, tuyệt vọng.

Hắn quất thẳng vào khe mông, nơi sưng đỏ loang lổ.

Lão Hùng đứng sững. Hơi thở dồn dập, tay vẫn cầm roi, nhưng ánh mắt bắt đầu chớp chớp.

Hắn cúi xuống, dùng chân huých nhẹ vào sườn Minh.

– Tao chỉ vừa xử sơ 2 tội nhỏ thôi. Còn lại 160 roi kia, thêm cái tội làm nhơ nhớt đầy ra quần, tao sẽ từ từ tính sổ với mày. Mày dám làm những chuyện tày đình đó, thì đừng trách sao tao trị mày bằng đòn độc. Tao sẽ cho mày thấy thế nào là đòn hiểm đàn ông. – Hắn cười lạnh. Rồi quay sang cái đồng hồ treo tường. 6 giờ chiều.
– Tới phiên phạt quỳ. – Lão túm tóc kéo đầu Minh ngóc dậy, đổ nước lạnh vào mặt. Minh bật ho sặc sụa, mắt trợn lên mờ mịt.

– Dậy. Ngồi dậy! Quỳ! Dang tay ra!

Minh lảo đảo bò dậy, tay run rẩy. Cậu được dựng dậy bằng bạo lực, quỳ giữa chiếu, không một mảnh vải che thân, lưng đẫm mồ hôi, ướt sũng, mông sưng phồng như tảng thịt ửng đỏ bị hơ qua lửa.

Hắn hét:

– Dang tay! Thẳng ra! Hễ mày hạ xuống 1 góc là thêm 10 roi!

Cậu nâng hai tay ra ngang, run, mồ hôi rịn qua từng vết thương. Mắt cậu cay xè, nhịp tim đập vang từng hồi. Sau lưng, tiếng rượu rót vào ly.
Lão Hùng ngồi xuống, nhàn nhã nhai mồi, thưởng thức cảnh con trai riêng quỳ chịu phạt như đang xem chương trình giải trí của riêng hắn. Trong căn phòng hẹp ngập mùi rượu và mồ hôi, lão Hùng ngồi phè ra giữa chiếu, tay cầm ly rượu trắng đục, mắt lim dim như đang “tận hưởng một buổi chiều đẹp trời”. Trước mặt hắn, Minh vẫn đang quỳ, thân người trần trụi, hai tay dang ngang như cánh chim gãy, rung lên từng hồi vì mỏi và kiệt sức.

Đùi cậu bầm tím loang lổ, vài vết rướm máu chảy thành dòng, trượt xuống hông. Hai bắp chân căng cứng, mông sưng tím, da thịt chỗ bị roi quất trông như lớp cao su phồng rộp sắp vỡ ra.

Gió từ quạt máy thổi vù vù qua da thịt trầy trụa, khiến Minh rùng mình vì buốt rát, nhưng không dám thở mạnh. Hai cánh tay như muốn rụng rời, cơ bắp run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra thành vệt.

– Đẹp… đúng là đẹp. – Lão Hùng nhếch mép, nhấp một ngụm rượu. – Phải vậy mới gọi là “dạy con”… Quỳ mà không run, không khóc, vậy mới đáng nuôi.

Hắn với tay gắp một miếng khô mực, nhai nhóp nhép, miệng nhừa nhựa mùi cay nồng.
Ánh mắt dán chặt vào từng động tác nhỏ của Minh như đang xem một con thú quý bị thuần phục, không còn sức vùng vẫy.

– Tay trái mày thấp hơn tay phải. – Hắn gằn giọng. – Muốn ăn thêm 10 roi nữa không?

Minh nghiến răng, cố nâng tay trái cao lên, dù vai như có kim xuyên vào từng khớp. Cả người cậu run lên từng nhịp như dây đàn bị kéo quá căng.

Cậu không còn biết mình đang quỳ bao lâu. Mỗi phút trôi qua dài như cả giờ. Mắt cậu mờ đi, nhưng tai vẫn nghe rõ tiếng ly chạm đĩa, tiếng rượu rót, tiếng lão Hùng cười khục khặc như đang xem trò hề.

– Mày biết sao tao làm vậy không, Minh? – Lão lắc ly rượu, giọng nhẹ hơn, nhưng lại khiến không khí nghẹt thở.
– Vì mày phải nhớ: không có tao, mẹ con mày đã chết đói từ lâu. Mày là đồ tao nuôi, tao rèn, tao có quyền đánh mày, kiểm tra mày, cấm mày mơ tưởng gái gú.

Hắn chồm dậy, bước lại gần Minh.
Ngồi xổm ngay bên tai cậu, rượu từ hơi thở hắn phả thẳng vào mặt cậu.

– Mày có thể “lên”, có thể mơ mộng… nhưng chỉ khi tao cho phép. Không được giấu. Không được dối. Và nhất là – KHÔNG ĐƯỢC QUÊN AI LÀ NGƯỜI CẦM ROI!

Bốp! – Hắn vỗ mạnh vào bả vai Minh, khiến cả cơ thể cậu chao đảo suýt đổ.

Minh gục đầu xuống một chút, rồi vội nâng lên ngay như phản xạ sinh tồn.

Cổ tay cậu tím bầm, bắp tay co giật từng đợt, khớp vai tê dại. Hai chân tê buốt, đau đến mức từng đốt xương như vỡ ra.

Cậu không khóc. Nhưng trong đôi mắt đang mở to là cả một đại dương tuyệt vọng.

Còn lão Hùng thì… Ngửa cổ uống cạn ly cuối, thở ra khoan khoái như sau một bữa tiệc trọn vẹn.

– Tối nay cho mày nghỉ đòn. Nhưng quỳ đến 11 giờ. Rồi tự dọn dẹp chiếu rượu. Ngủ dưới đất.

Hắn đứng dậy, bỏ đi vào phòng riêng, khóa cửa lại.
Còn Minh… vẫn quỳ đó. Thân thể không còn là của cậu. Nó chỉ là vật chứng — của sự thống trị.

Kim đồng hồ nhích chậm đến gần 9 giờ tối. Căn phòng không còn tiếng roi, không còn tiếng hét — chỉ còn mùi rượu nồng nặc, ánh đèn vàng hắt lên một cảnh tượng bất nhẫn đến nghẹn họng.

Minh vẫn quỳ. Hai tay dang ngang, run rẩy như sắp rã rời, mồ hôi từ nách, thái dương và sống lưng rịn ra không ngừng. Toàn thân lấm lem, mông và đùi ửng đỏ, sẫm tím, đau buốt đến mức không còn cảm giác rõ ràng nữa, chỉ còn mỗi hơi thở ngắt quãng là bằng chứng cậu vẫn còn sống.

Lão Hùng đã say. Rượu uống từ chiều, giờ thành chất độc ngấm vào từng câu nói loạn nhịp. Hắn lảo đảo từ phòng bước ra, tay cầm ly cuối cùng, áo ba lỗ xộc xệch, mắt đỏ ngầu.

Hắn nhìn Minh — vẫn đang quỳ — rồi cười khẽ:

– Ừ… ngoan rồi đấy… biết điều thì khỏi phải đánh nữa…

Minh không đáp. Cậu không còn đủ sức để gật đầu hay nhíu mày. Cậu chỉ… cố giữ hai tay không sụp xuống. Chỉ vậy thôi mà khổ sở như bị tra tấn.

Lão Hùng loạng choạng bước tới. Không nói thêm lời, hắn quỳ xuống cạnh Minh rồi nằm dài ra, đầu tựa lên đúng hai bắp chân đang quỳ gồng của cậu — nơi đã sưng tấy, căng cứng, nóng rát vì bị đánh và dồn máu suốt mấy tiếng.

Minh giật nảy người, muốn lùi lại nhưng… không dám.
Cậu cắn răng. Hắn vừa mới ngưng trận roi. Nếu cậu làm lão tỉnh lại, nếu hắn nổi hứng “kiểm tra lại lần hai”… có thể cậu sẽ không sống nổi đến sáng.

– Ê… ấm ha… – Lão gối đầu thoải mái, như thể đang nằm trên chiếc gối lông vũ.
– Thằng này có bắp chân cũng… mềm mềm… nhưng rắn phết… giống mẹ mày ngày xưa ha…

Hắn bật cười khùng khục một mình.
Tay lơ mơ vỗ vào mông Minh, vô thức nhưng lại khiến cậu co rúm như bị điện giật. Vết roi cũ chưa khô, giờ bị đè sát dưới trọng lượng cả đầu và vai gã, tựa như bị dằn ép bằng đá.

Minh nghiến răng đến bật máu. Cậu không dám kêu.
Chỉ cần hé miệng, chỉ cần run một chút, hắn có thể tỉnh lại, và bữa tiệc tra tấn sẽ bắt đầu lại từ đầu.

– … Tụi bây… con nít bây giờ… ham gái, ham tự do… nhưng đứa nào cũng cần bị dạy dỗ như vầy… – Lão lảm nhảm, hơi thở rượu phà lên làn da nóng rát của Minh.

Cơn say làm mặt gã Hùng đỏ bừng, bắt đầu nhả ra những tiếng cười khô khốc.
Gã đưa mắt nhìn lên thân thể Minh, cậu vẫn đang phải chịu tra khảo, gồng cứng hai cánh tay dang ngang đã mỏi nhừ, tê buốt, cả người trần truồng, mồ hôi nhỏ từng giọt xuống sàn gạch cũ. Đoạn mắt gã sáng lên, đưa tay mân mê đùm cặc dái của Minh, từng cú quật qua quật lại rồi túm lấy toàn bộ hạ thể bóp chặt, nhào nặng.

Mày thích làm đàn ông hả? Đàn ông có cái này nè – tao sẽ gỡ từng phần giùm mày. – Gã cười điên dại rồi túm lấy từng sợi lông trên gốc cặc Minh, xoắn lấy xoắn để.

Minh run nhẹ, chân khẽ rút lại bản năng, nhưng không dám phản kháng.

“Quỳ im. Dang thẳng tay ra lại như nãy. Không nhúc nhích. Cấm rên. Cấm van xin. Chỉ có đàn bà mới la khi đau. Mày muốn làm đàn ông mà, mày hám gái lắm đúng không?”

Hùng nheo mắt, cười nham hiểm, dùng hai ngón tay kẹp lấy từng sợi lông vùng kín của Minh, nhổ lên từng sợi một, không vội, không mạnh – chỉ đủ để đau rát và kéo dài sự nhục nhã.

Ngón tay Hùng kẹp lấy một sợi lông vùng kín đầu tiên. Rồi giật nhẹ. Minh nín thở, cậu rùng mình, khẽ nấc trong họng. Không phải tiếng rên lớn – mà là tiếng tự ép mình nuốt nhục.
Sợi thứ hai, rồi sợi thứ ba, thứ tư, … Từng lần, Hùng đều cố ý dừng vài giây, để Minh thấy rõ bản thân đau đớn và bất lực đến mức nào – không thoát được, không cản được, không kêu được. Môi cậu mím lại, trán đổ mồ hôi lạnh.
Sợi thứ chín, cậu khẽ rên, nhưng liền siết chặt tay gồng cứng người chịu trận.

“Tao nói rồi – muốn giữ bản lĩnh thì phải chịu giá.
Để tao xem mày chịu được bao nhiêu sợi.” – Gã càng bức càng hăng, khoái chí cười khùng khục.

– “Đó, đó… mỗi sợi như một lần được nói chuyện với gái.
Tới khi sạch trơn rồi, nhìn lại coi… còn là thằng đàn ông nữa không.”

Thêm một sợi ở giữa, một sợi ở bên, rồi một sợi ngay rìa chỗ vừa bị búng. Minh nhíu mày, toàn thân co rút theo từng cú kéo.

“Chịu được không Minh?” – Hùng hỏi, giọng trêu chọc.
“Tao tưởng mày lì lắm?
Mới mất vài sợi lông mà thấy mềm nhũn rồi à?”

Minh không đáp. Không dám che đậy hạ thể, chỉ biết trân mình chịu tra tấn làm nhục. Cậu không biết trả lời sao. Chỉ nghe lòng trống rỗng. Tay vẫn cố gồng dang sang hai bên, nhưng trong đầu là một màn đêm tê liệt.

Sau gần hai chục sợi, Hùng dừng tay.
Minh quỳ thẫn thờ, thân dưới bỏng rát, trong lòng tan hoang.
Không chỉ vì đau thể xác, mà vì cảm giác mình vừa bị tước đoạt từng mảnh tự tôn – bằng những hành động không để lại vết máu, nhưng rút đi toàn bộ niềm kiêu hãnh đầu đời của một thằng đàn ông.

“Tao không cần mày thành người tốt,” – Hùng nói khi tay vẫn còn mân mê đùm cặc dái của Minh.
“Tao chỉ cần mày không còn tin rằng mày xứng đáng làm đàn ông.”

Gã Hùng cười khan, nấc lên mấy tiếng say sỉn:

“- Mai mốt, có ai hỏi, mày cứ nói:
Tôi từng ngẩng đầu, nhưng người ta bẻ cổ tôi xuống… bằng hai ngón tay kẹp vô từng sợi lông cu. Hahaha…’

Gã Hùng chồm người dậy, thì thầm vào tai Minh, giọng nhẹ nhưng lạnh:

“Tao không đánh mày. Tao không cạo đầu mày.
Tao chỉ dùng hai ngón tay… nhổ sạch cái thứ khiến mày tưởng mình là đàn ông thực thụ. Tối nay mày quỳ đó, nhìn xuống… Nhớ cái cảm giác này. Rồi biết đường mà quên dần bản lĩnh đi.”

Thời gian như đứng yên. Gã Hùng sau màn hành hạ cu dái, dùng nhục hình với Minh, hắn đã ngủ say. Minh thì không thể ngã. Không thể run. Không thể nhúc nhích. Cậu chỉ còn là một cái giá gánh lấy đầu kẻ bạo hành.

Và đêm… vẫn chưa hết.

Chiếc quạt trần quay chậm chạp, kêu lạch cạch từng vòng như nhấn nhá thêm vào sự im lặng rùng rợn trong căn phòng chật hẹp. Trên chiếu, ánh sáng vàng mờ từ bóng đèn hắt xuống thân hình của Minh – vẫn quỳ bất động, tay đã buông xuống, ôm lấy vùng hạ thể đang thập phần đau đớn, toàn thân đẫm mồ hôi, hai bắp chân sưng vù… và trở thành chiếc gối sống cho kẻ vừa đánh đập hành hạ cậu đến suýt chết.

Lão Hùng ngủ say như chết, đầu đặt trên bắp chân Minh, tay còn ôm hờ bắp chân cậu như thể đang tận hưởng một chiếc gối ấm áp giữa mùa đông.

Nhưng Minh…Cậu đang vật vã.

Đôi chân thì đau rát, mỏi tê như bị đóng băng. Vai thì rã rời vì giữ tay dang ngang suốt hàng giờ. Nhưng điều tồi tệ nhất lúc này là… bàng quang của cậu căng cứng, gò tức đến nỗi từng dây thần kinh nơi bụng dưới như sắp nổ tung.

Cậu mắc tiểu. Cực kỳ mắc. Từ lúc bị ép quỳ sau trận roi, cậu đã muốn xin được vào nhà vệ sinh. Nhưng không dám mở miệng. Không dám ngước đầu. Không được phép xin. Rồi sau đó, gã lại bất ngờ nằm lên chân cậu. Mọi lối thoát đều bị chặn. Minh mím môi. Hai chân đã tê đến mức không còn phân biệt nổi cơn đau nào là do roi, cơn nào do sức nặng của gã đàn ông say ngủ. Nhưng từng phút trôi qua, nhu cầu sinh lý ngày một cấp bách. Bụng dưới đau nhói. Cậu nhắm mắt, thở gấp bằng mũi, cố gắng đánh lạc hướng bản thân.
Tuyệt đối không được để xảy ra “tai nạn”. Nếu lỡ rỉ ra một giọt nào, lão Hùng mà tỉnh lại… thì cái số roi vừa rồi sẽ chẳng là gì cả. Cậu nghĩ đến toilet. Đến tiếng xả nước. Đến cái cảm giác trút được mọi thứ ra ngoài. Và… càng nghĩ, bụng càng gồng lên đau quặn.

Một dòng nước mắt trào ra, không phải vì đòn roi, mà vì sự nín nhịn nhục nhã không lối thoát.

Lão Hùng cựa mình.
Minh nín thở.
Gã lẩm bẩm trong mơ, rồi lại trở mình… ghì đầu sâu hơn vào bắp chân của cậu.

Một luồng đau mới nhói lên. Và cả… áp lực mới từ bàng quang bị chèn ép. Minh suýt bật khóc. Cậu cắn răng, gồng bụng, ép mọi cơ trong người co lại, níu chặt lấy chút tự chủ cuối cùng.

Không thể xin.
Không thể đi.
Không được phép rời vị trí.

Cậu phải chịu đựng. Cho đến 11 giờ. Hoặc cho đến khi lão Hùng tỉnh. Hoặc cho đến khi bàng quang nổ tung ra vì uất ức.

Mỗi phút trôi qua như một cú roi vào tinh thần.

Cậu – một chàng trai 17 tuổi – đang bị biến thành một món đồ sống, một chỗ tựa đầu, một kẻ không có quyền đi vệ sinh nếu không được cho phép.

Và thời gian… vẫn như đang từng giây từng phút chậm lại.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Tình Cha Con Sâu Đậm_truyengay.net
Tình Cha Con Sâu Đậm
Chương 18 28 Tháng 8, 2025
Chương 17 28 Tháng 8, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 48 1 Tháng 8, 2025
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI
CHƯƠNG 36 30 Tháng 8, 2025
CHƯƠNG 35 30 Tháng 8, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Về Miền Tây Gặp Các Chú Nông Dân
CHƯƠNG 17 24 Tháng 8, 2025
CHƯƠNG 16 24 Tháng 8, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+_truyencogiaothao
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+
chương 41 31 Tháng 7, 2025
chương 40 31 Tháng 7, 2025
Trại Gác Rừng – Gay 18+
Chương 13 13 Tháng 8, 2025
Chương 12 13 Tháng 8, 2025

Comments for chapter "Chương 9"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved