Gã cha dượng giang hồ - Chương 11
Kể từ cái ngày lão Hùng tình cờ phát hiện chiếc quần đùi của Minh có vệt dơ mờ mờ ở ngay phần đủng sau chuyến cắm trại định mệnh, sắc mặt gã từ đấy biến đổi hẳn. Từ lúc ấy, trong mắt gã, cơ thể đàn ông đang tuổi sung sức của Minh không còn chỉ là một thằng con riêng đáng ghét để sai khiến, hành hạ nữa mà như một thứ gì đó cần bị bóp nghẹt, bị kiểm soát triệt để. Gã căm thù tận xương tủy thứ bản năng đàn ông tự nhiên ấy, coi nó là thứ “bẩn thỉu”, là cái cớ để gia tăng hình phạt. Lão không còn để Minh được sống theo một nhịp bình thường nào nữa. Gã Hùng đặt ra những quy định vô lí, biến đời sống của Minh thành một cuộc rèn luyện khắc nghiệt và đầy nhục nhã. Ban đêm: Minh tuyệt đối không được mặc quần đùi khi ngủ. Gã bắt cậu phải mặc quần dài vải dày, bó sát vào cơ thể, khóa chặt dây lưng, để “không còn thoảimái thả lỏng”. Trước khi tắt đèn, Hùng còn ngồi ở đầu giường, lôi đèn pin soi từ thắt lưng trở xuống, bắt Minh đứng nghiêm, xoay cả bốn hướng để kiểm tra. Nếu thấy vải nhăn nhúm hoặc hơi rộng chỗ nào, gã sẽ gằn giọng:
“Cởi ra, thay cái khác! Tao không chịu được cái kiểu ăn mặc lôi thôi. Mày mà để sơ hở, tao đập cho nát đít.”
Ban ngày, dù là đi chơi đá bóng, đi tập thể dục hay ở nhà, Minh cũng bị ép mặc quần dài kéo cao căng cứng, không được xắn gấu, không được thoải mái. Trời nóng hầm hập nhưng vẫn phải chịu, chỉ cần đổ mồ hôi nhiều quá, quần áo dính sát vào người để lộ dáng cơ bắp, là y như rằng Hùng kiếm cớ chửi rủa rồi phạt hành hạ thể lực đòn roi đến kiệt sức.
Khoảnh khắc Minh được tự do thả rông lại chính là lúc cậu phải chịu phạt. Trái ngược hẳn, lão bắt Minh phải thay quần đùi thật mỏng, và rồi sau đó cởi truồng hoàn toàn. Lúc ấy, gã vừa đánh vừa gầm: “Đàn ông hư hỏng như mày thì chỉ đáng để lột trần, cho cái roi nếm hết da thịt. Có thế mới nhớ đời.”
Từ lâu đã thành luật, cứ mỗi sáng: Trước khi đi học, Minh phải đứng chờ sẵn trước cửa phòng Hùng, hai tay khoanh sau lưng, chờ lệnh kiểm tra. Lão bắt cậu tháo dây lưng, kéo quần xuống ngang đùi để gã soi kỹ phần bên trong. Mắt gã đảo khắp từ bụng dưới, mông, cho đến bẹn, chỉ chực tìm một dấu vết “bất thường”. Hễ thấy một vệt ẩm, một chút “riêng tư” tuổi mới lớn, hay thậm chí chỉ cần Minh cương cứng, lão lập tức nổi đóa, vung tay tát hoặc lấy roi quất thẳng tay, mồm quát vang: “Đồ bẩn thỉu! Thân xác này mà mày không giữ được, thì tao giữ giùm. Tao cấm mày được tự do!”
Từ sau chuyến cắm trại ấy, Minh không còn chút riêng tư nào. Quần áo của Minh không bao giờ được tự giặt riêng. Tất cả đều do gã Hùng lục ra, soi xét từng chiếc, rồi mới cho phép giặt. Ngay cả việc đi tắm cũng bị kiểm soát, cánh cửa phòng tắm không bao giờ được khóa. Chỉ cần đóng lâu hơn mười phút, gã sẽ xông vào, tung cửa xem Minh đang làm gì.
Cả ngày, Minh sống trong cảm giác bị dòm ngó, bị kìm kẹp. Từng cử động, từng hơi thở đều có ánh mắt lạnh lùng của gã dượng dõi theo. Cơ thể của cậu – vốn là của riêng cậu – giờ biến thành thứ bị quản thúc, như một món đồ nằm trong tay kẻ khác.
Nỗi nhục nhã ngấm dần, hòa lẫn với những trận roi. Minh biết rằng mỗi buổi sáng, khi Hùng gọi kiểm tra, chính là lúc cậu phải chuẩn bị tinh thần để nghe những lời cay nghiệt, hoặc tệ hơn là lại quỳ xuống chịu đòn. Gần cả tháng trời trôi qua, Minh chưa từng được một lần xuất tinh. Cậu phải chịu sự bí bách, dồn nén đến khó thở. Dù là mộng tinh cũng không dám một chút trong tư tưởng. Vì khi như thế, cậu chẳng thể kiểm soát một vệt gì đó lại dính trên đủng quần khiến cậu phải đối mặt với hàng tiếng trôi qua trong tra tấn, roi vọt và đau đớn tủi nhục.
Từng chiều sau giờ học, khi Minh vừa bước vào sân, mồ hôi còn lấm tấm sau một ngày dài ở trường. Vừa khép cánh cổng sắt lại, tiếng gọi khàn đặc của lão Hùng từ trong nhà vọng ra ngay:
“Về rồi hả? Đứng yên đó coi! Đừng có lén lút chạy thẳng vô phòng.”
Minh nuốt nước bọt, khẽ gật đầu, đặt cặp xuống cạnh hiên rồi đứng nghiêm, hai tay buông thõng. Gã dượng chậm rãi bước ra, điếu thuốc kẹp trên tay, mắt nheo nheo nhìn như muốn soi thấu từng thớ vải trên người cậu.
“Ở ngoài cả ngày… mày có giữ đúng lời tao dặn không? Hay lại bày trò bẩn thỉu sau lưng tao?”
Minh mím môi, đáp khẽ:
“Dạ… con đi học thẳng về, không có làm gì sai.”
Hùng hừ mũi một tiếng, rồi đột ngột quát:
“Giơ tay lên, quay một vòng!”
Minh buộc phải giơ tay, xoay một vòng chậm rãi. Hùng tiến lại gần, dùng cán roi khẩy vào lưng áo xem có nhăn nhúm. Rồi bất ngờ cúi xuống, giật nhẹ thắt lưng quần cậu, kéo bung cúc quần để soi vào trong.
“Mày nghĩ tao dễ qua mặt à? Ở ngoài biết bao cám dỗ, tao cấm mày động đến cái thứ đó. Thân trai mới lớn mà bày trò… tao sẽ đập gãy chân.”
Cán roi quất “chát” vào mông Minh như một cái cảnh cáo, khiến cậu khẽ rùng mình, đau rát. Hùng nheo mắt, chồm người sát lại, ngửi thử nơi cổ áo và ngực áo của Minh.
“Mùi mồ hôi thật, không có mùi trai tọc mạch lén phén nhưng biết đâu trong toilet trường mày bày trò? Bước vào trong nhà kéo quần xuống, tao kiểm tra.”
Minh cúi mặt, tay nắm chặt bước vào trong nhà. Cậu cắn chặt răng, hai bàn tay run run tháo dây lưng, kéo khóa quần rồi tuột hai lớp quần xuống tới đùi. Cậu đứng đỏ mặt, mắt cụp xuống sàn. Hùng thong thả cúi soi, ánh mắt nghiêm khắc, tay còn vỗ nhẹ lên đùi trong cậu:
– Nếu tao thấy dính một vệt bất thường thôi… roi sẽ nện ngay tại chỗ. Hiểu chưa?
“Dạ… con hiểu…” – Minh đáp lí nhí.
Sau khi rà soát một lượt, Hùng vẫn không bỏ qua. Gã buộc Minh phải nhấc hai tay lên đầu, giữ nguyên tư thế, còn gã lấy ngón tay ấn mạnh vào bụng dưới, chộp lấy đùm cu dái của Minh rồi tuột hẳn bao quy đầu ra, banh hẳn lỗ tiểu để kiểm tra,dò xét ngang hông, rồi vỗ “bốp bốp” vào mông như thử độ săn chắc.
“Tốt. Lần này coi như qua. Nhưng nhớ cho kỹ: về nhà mà không sạch sẽ, tao lột truồng mày ra giữa sân cho cả xóm coi.”
Minh chỉ biết cúi đầu trong đau đớn và nhục nhã:
“Dạ, con sẽ nhớ…”
Hùng hất đầu:
“Đi tắm ngay, rồi ra đây chờ kiểm tra lần nữa. Tối nay tao sẽ coi mày còn dám giấu diếm gì không.”
Minh khom lưng nhặt cặp, từng bước đi vào phòng tắm mà toàn thân căng thẳng, biết rằng màn “kiểm tra” này chỉ mới bắt đầu.
…
Nước nóng từng dòng trôi qua da thịt cũng không gột rửa hết tủi nhục mà Minh đang gánh chịu. Cậu nuốt nghẹn, run run khi phải bước ra khỏi phòng tắm. Cậu quấn khăn ngang hông nhưng vừa ló ra đã nghe tiếng gằn gằn:
“Bỏ khăn ra. Đứng im.”
Lão Hùng ngồi dựa ghế, chai rượu đặt trên bàn, mắt lạnh ngắt. Minh chậm chạp gỡ khăn, để trần người ra, hai tay buông xuôi, ánh đèn phòng khách hắt xuống từng thớ cơ thể còn ướt.
Hùng đứng dậy, tay vẫn cầm điếu thuốc, vòng quanh Minh như soi một món đồ vừa mua. Gã khẽ cúi xuống, lấy đầu điếu thuốc chỉ vào bụng dưới, lướt chậm lên ngực:
“Đàn ông trưởng thành thì cái thứ này bắt đầu phát triển. Nhưng mày thì khác. Mày thuộc về tao, tao muốn mày phải sống sạch, triệt hết cái bản năng dơ bẩn.”
Minh cắn môi, toàn thân căng cứng. Gã đưa ngón tay cứng rắn kéo nhẹ từng chỗ lông măng từ rốn chạy dọc xuống bìu, từ hõm ngực, bụng dưới cho đến tận háng rậm rạp.
“Từng sợi tao đều nhớ. Nếu tự dưng mọc rậm hơn, tao sẽ biết mày giấu cái gì trong người. Nếu tao thấy dính một giọt nhơ nhớp nào, mày đừng trách tao.”
Hắn cúi sát, ngó kỹ bẹn Minh, rồi đưa mắt nhìn thẳng vào:
“Nghe tao nói đây: Từ nay không những mày không được phép xuất tinh mà thạm chí là dẹp luôn chuyện cửng đầu cu lên. Nếu tao bắt gặp mày dám hứng lên… tao sẽ xử lí tận gốc. Tao không để mày biến thành một thằng đàn ông hư hỏng đâu.”
Minh run rẩy, hai tay nắm chặt, không dám ngẩng mặt. Hùng thì vẫn chậm rãi kiểm tra từng centimet, thậm chí vạch kỹ cả khe mông, vừa liếc vừa gằn giọng:
“Nhớ cho kỹ, từ nay cái thân thể này không còn là của mày. Nó là của tao. Chỉ có tao mới được quyền quyết định mày còn giữ được cái phần đàn ông hay không.”
Hắn vỗ mạnh một cái vào mông Minh, ra lệnh:
“Mặc quần dài vô, bó sát. Tao muốn mỗi đêm mày ngủ trong cái thứ đó, để tao coi có hứng nổi không.”
Minh khẽ đáp:
“Dạ… con hiểu…”
Hắn gằn thêm một câu cuối, giọng lạnh như thép:
“Để tao bắt gặp một lần thôi… tao sẽ khiến mày suốt đời không còn biết hứng là gì.”
…
10 giờ đêm,…
Đêm khuya trong căn phòng ngột ngạt, Minh nằm trên giường, quần tây dài bó sát cậu cả ngày khiến cơ thể căng tức khó chịu. Tuổi mười tám máu nóng, dù chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cậu vẫn không kiểm soát được những phản ứng tự nhiên. Trong bóng tối, nơi bụng dưới, chiếc quần căng phồng thành một cục rõ rệt.
Bỗng,.. Cánh cửa “két” một tiếng. Lão Hùng bước vào, tay còn xách theo một chai rượu đế đang uống dở. Ánh mắt gã đỏ ngầu, long lên điên tiết liếc xuống, lập tức dừng lại nơi cái chỗ đang nhô cao của Minh. Sắc mặt Hùng đổi hẳn, đỏ bừng vì tức tối.
“Mày… mày dám à?” – giọng gã khàn đặc, nhấn từng chữ.
Minh giật mình bật dậy, nhưng cái cục kia vẫn chưa kịp xẹp xuống.
Hùng tiến tới, đạp mạnh vào cạnh giường, roi chỉ thẳng mặt Minh:
“Tao đã cấm tuyệt, vậy mà mày còn lén phén tơ tưởng cái gì? Nói!”
Minh lắp bắp, mặt đỏ gay:
“Dạ… con… con không… con không nghĩ gì… chỉ là…”
Bốp!
Gã Hùng vun chân đá một cái mạnh thẳng vào đùi non khiến Minh bật kêu:
“Á…hhhhh! Dạ con không cố ý…”
Hùng nghiến răng, vớ tay lấy sợi dây nịch Minh đeo trên quần, tuốt ra cuộn lại rồi quất tiếp vào mông, bẹn háng, trúng ngay phần căng cứng dưới lớp vải:
“Tự nhiên? Đừng có ngụy biện! Tao đã cảnh cáo rồi. Mày mà còn để cái của nợ này tự tung tự tác, tao sẽ làm cho mày khỏi đàn ông luôn.”
Minh run rẩy, hai tay ôm bụng dưới, cố che nhưng gã giật tay ra, bắt đứng thẳng giữa phòng.
Đứng im! Bỏ tay ra. Cho tao thấy hết cái bộ dạng bẩn thỉu của mày.
Gã quất roi liên tiếp, vừa quất vừa gằn:
“Tao hỏi lần cuối: tại sao cứng? Mày nghĩ tới gái hả? Hay mày dám tưởng tới ai khác nữa?”
Minh nước mắt ứa ra, lắc đầu lia lịa:
“Dạ không… con thề… con không nghĩ gì hết… chỉ là nó…lâu lâu bức rức nó tự như vậy…”
Hùng phì khói thuốc, mặt hầm hầm:
“Tự? Tao không cần biết. Với tao, đó là tội. Thân trai mới lớn trong nhà tao không được phép có cái kiểu hứng tình dơ bẩn đó.”
Rồi gã dí sát roi vào ngay chỗ cục u đang giật giật:
“Mày muốn xả ra lắm rồi chứ gì? đêm nay tao đánh cho mày khỏi ngóc đầu nổi nữa.”
Minh run bần bật, mồ hôi rịn đầy lưng, hai mắt đỏ hoe.
Lập tức, Minh bị gã quát:
“Đứng thẳng! Dang chân ra! Tay ôm đầu ngay cho tao, Nhanh!!!!”
Cậu lúng túng, mặt tái mét, hai chân run rẩy nhưng vẫn phải nghe lời. Quần tây bó sát, cái chỗ cứng nhô lên lộ rõ như trêu ngươi. Hùng chậm rãi cuộn thắt lưng lại, rồi tiến tới chỗ bàn học lấy ra cây thước gỗ vuông thon nhỏ 30cm, dài bằng chiếc đũa cái, gã gõ gõ vào lòng bàn tay ra vẻ thử lực.
“Để xem cái của nợ này còn dám cứng trước mặt tao nữa không.” – gã nhếch mép, bước sát lại.
“Cốc!” – đầu thước gõ mạnh thẳng vào khối u cứng dưới quần. Minh bật kêu “á!”, cậu khụm người lại nhưng không được hạ tay, đầu phải giữ ôm chặt.
Hùng khoái chí lạnh lùng gõ tiếp, không phải một cái mà liên tiếp: “cốc! cốc! cốc!” – mỗi nhát trúng ngay hạ bộ khiến Minh khụy gối xuống, mặt tím tái, mồ hôi túa ra như tắm.
“Đau chưa? Tao sẽ gõ cho tới khi nó xẹp hẳn thì thôi. Thằng con trai nào dám cương trong nhà tao thì chỉ có đường chết!”
Minh cắn răng, mắt nhòe nước, toàn thân căng cứng chịu đựng. Cứ mỗi lần chịu đòn roi quật vào đầu khấc, hơi thở cậu càng dồn dập, tay nắm chặt như bấu víu vào chính cơ thể mình gồng người chịu đựng.
Sau mấy chục cú gõ dồn dập, sắc mặt Minh từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, đôi mắt trợn trừng. Hơi thở gấp gáp, cơ bụng co cứng, mồ hôi chảy ròng ròng. Cuối cùng, cái chỗ nhô cao cũng từ từ xẹp xuống, không còn chút cứng nào nữa.
Hùng hất cằm, ném phịch cây thước xuống đất, thở hắt:
“Tốt! Hết cứng rồi thì tới màn ăn roi. Mày tưởng tao tha dễ cái tội cửng tình của mày à? Nằm sấp xuống giường! Tội dám hứng lên khi tao chưa cho phép – 30 roi.”
Minh nước mắt đỏ hoe, tay run run che hạ bộ, nằm úp xuống nền lạnh. Hai tay cậu bấu chặt vào sàn, toàn thân căng thẳng chờ đợi.
Tiếng roi vun vút rồi “Chát!” – một vệt đỏ in hằn ngay trên mông trần. Minh rít lên, thân hình giật mạnh.
“Một! Ghi nhớ đi! Đây là cái giá cho thằng dám hứng tình cương cứng.”
“Chát! Chát! Chát!” – từng nhát, từng nhát, dồn dập, trải khắp hai mông đang đỏ rực. Cứ mỗi cú quất, Minh lại kêu nghẹn, mông co rúm nhưng vẫn phải giữ tư thế.
Hùng vừa quất vừa gằn giọng:
“Mày không được quyền là đàn ông khi ở dưới mái nhà này! Mày thuộc về tao, thân xác mày là của tao! Quên chưa?”
“Chát….chát….chát…!”
“Chát….chát….chát…!”
“Chát….chát….chát…!”
“Chát….chát….chát…!”
Đòn roi kéo dài, Minh cắn răng chịu đựng đau đớn, oằn người khản giọng đếm từng nhát, từ 10… 20… đến 30… mông rát bỏng, rớm đỏ, người run bần bật. Đến roi thứ 30, cậu gần như mất ý thức, mặt úp xuống sàn, thở dốc.
Hùng cuối cùng cũng dừng tay, hất roi ra xa, cúi xuống nghiến răng:
“Nhớ kỹ, nếu tao còn thấy mày dám cứng thêm lần nữa… thì đừng mong giữ lại cái chỗ đó!”
“Đừng nằm vạ! Đứng dậy, quỳ xuống giữa nhà cho tao. Giơ hai tay cao lên, phơi cái mông đỏ của mày ra. Hôm nay mày không được ngủ dễ vậy đâu.”
Minh cố lồm cồm chống tay, quần vẫn không được mặc lại, cả tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi. Cậu quỳ xuống, gồng mình đưa hai tay giơ thẳng lên trời. Tư thế ấy khiến mông trần đầy vết roi càng lộ ra, căng lên dưới ánh đèn vàng vọt.
Hùng ngồi phịch xuống ghế, uống ừng ực từng ngụm rượu sảng khoái, hắn châm thuốc, rít một hơi dài, nhếch mép cười:
“Đẹp đấy. Nguyên hình một thằng trai bị trị, không còn chút tự trọng. Quỳ như vậy, giữ đúng tư thế hai tiếng cho tao. Hạ tay xuống là tao quất thêm 20 roi.”
Minh cắn răng, cố giữ. Đôi vai run lên từng chập vì phải giơ cao, mồ hôi ròng ròng chảy xuống má, xuống ngực. Vết roi nóng rát dưới mông cứa vào từng hơi thở khiến cậu gần như ngất lịm.
Tiếng đồng hồ tích tắc, từng phút trôi dài như cả thế kỷ. Thỉnh thoảng Hùng lại đứng dậy, đi quanh, vỗ bộp vào mông Minh một cái đau điếng để kiểm tra:
“Còn chịu nổi không, hả thằng nhãi? Cái đầu cu này mà dám cứng lần nữa, tao cắt bỏ.”
Minh quỳ trần truồng nửa thân dưới, hai tay giơ cao, mông phơi đỏ rực. Cả cơ thể căng cứng như sắp gãy gập. Hùng ban đầu chỉ ngồi nhìn, rít thuốc, nhấp rượu. Nhưng ánh mắt gian xảo lóe lên, hắn từ từ đứng dậy, bước đến trước mặt Minh.
Gã khom người xuống, bàn tay thô ráp bất ngờ tóm lấy hạ bộ Minh, bóp mạnh một cái rồi ngắt nhéo đủ kiểu. Minh giật thót, suýt đánh rơi thế quỳ, đôi tay run bắn.
“Ơ… dám co giật hả? Cái thứ này mày mới bị đánh nãy còn dám sống dậy hả? Để tao thử xem có còn gan nữa không.”
Hùng bật cười khẩy, rồi liên tục nhéo, búng vào đầu cu, từng cái “chát, chát” khiến Minh tái mặt, mồ hôi lạnh vã ra. Cậu nghiến chặt răng, cố kìm tiếng rên, nhưng cơ thể run rẩy không sao giấu được.
“Nhột hả? Đau hả? Ừ, phải vậy mới nhớ đời. Cái giống đàn ông mà dám trái lệnh tao thì chỉ đáng làm trò chơi thôi.” – Hắn gằn giọng, tay càng siết chặt, kéo tuột bao quy đầu xuống hết cỡ đến chằng cả mạch máu, phơi trần phần nhạy cảm khiến Minh đau buốt đến nín thở.
Mỗi lần Minh co giật, Hùng lại càng khoái trá:
“Thấy chưa, càng đau thì tao càng sướng. Để mày nhớ, chỗ này không phải của mày, mà là do tao định đoạt.”
Minh đỏ mặt tía tai, mắt rưng rưng, toàn thân run bần bật. Hắn thì khoái chí ngồi xổm trước mặt, búng thêm vài cái thật mạnh vào đầu cu cho đến khi chỗ đó co rụt lại, hết dám ngóc đầu.
Đoạn, gã Hùng nheo mắt nham hiểm khoái chí cúi xuống, bàn tay thô bạo chụp lấy chỗ yếu ớt kia. Một cái bóp cực mạnh, xoắn vặn như muốn nghiền nát.
“Aaaaaa…hhhhh!!!” – Minh bật tiếng la xé họng, toàn thân chồm lên vì quá đau.
Tiếng kêu vừa dứt, Hùng đã quắc mắt:
“Mày dám hét à? Ai cho mày mở mồm? Cái bản mặt đàn ông mà nhúc nhích kêu than, tao càng phải dạy cho nát bét!”
Ngay lập tức, hắn túm gáy Minh ấn dúi trở lại tư thế quỳ, rồi vớ lấy roi. Trong cơn điên tiết, Hùng quất liên tiếp 20 roi thật nặng vào bờ mông đã sưng đỏ, chi chít vệt roi. Âm thanh roi vun vút, tiếp nối là tiếng “chát! chát! chát!” nảy lửa trên da thịt đỏ rực.
“Chát….chát….chát…!”
“Chát….chát….chát…!”
“Chát….chát….chát…!”
Mỗi đường roi như xé toạc da thịt, Minh nghiến chặt răng, cố gào nén để không la thêm lần nào nữa. Mồ hôi và nước mắt hòa thành từng vệt chảy xuống má.
Hùng vừa đánh vừa gầm gừ:
“Nhớ lấy, tao cấm mày mở mồm khi tao còn dạy! Kêu một lần, tao đánh mười lần! Mày càng rống lên, tao càng đánh cho tới khi rụng hết cái giống đàn ông trong người mày mới thôi.”
Khi đủ 20 roi, hắn mới chịu dừng tay, để Minh tiếp tục quỳ phơi mông, hạ bộ đau buốt nhói như bị nghiền nát.
Hùng chưa thỏa cơn tức. Vừa quất roi xong, hắn lại cúi xuống, bàn tay thô bạo chụp lấy chỗ yếu hèn kia, xoắn vặn từng cái một cách cố tình. Minh co giật toàn thân, mặt mũi tái mét.
“Không được la!” – Hùng gằn giọng, ghì sát mặt xuống, ánh mắt như dã thú. – “Mày chỉ được cắn răng im lặng mà chịu. Đây là tao đang rèn cho mày biết kìm nén, chịu đựng để nên người. Đàn ông mà mở mồm rên thì vứt đi!”
Ngón tay hắn búng mạnh vào đầu khấc, hết lần này đến lần khác. Tiếng “chóc! chóc!” khô khốc vang lên, Minh run bần bật, mồ hôi đổ như tắm, răng cắn chặt đến bật máu môi.
Hắn vừa búng vừa xoắn, vừa bóp, như thử nghiệm đủ cách để hành hạ. Thỉnh thoảng, hắn ghé sát tai, giọng rít qua kẽ răng:
“Cố cắn răng mà chịu đi, thằng ranh! Một tiếng rên nữa thôi, tao cho mày nằm sấp bất tỉnh luôn!”
Minh căng cứng toàn thân, cố nuốt tiếng gào nghẹn ở cổ họng. Hai mắt đỏ ngầu, hơi thở đứt quãng, mà vẫn phải gồng chịu.
Càng nhìn cảnh cậu trai trẻ cố nín lặng trong đau đớn tận cùng, Hùng càng khoái chí. Gã cười gằn, bàn tay tiếp tục vọc vạch tra tấn không chút thương xót, coi Minh chẳng khác gì món đồ tập luyện để thử sức chịu đựng.
Mồ hôi cậu túa ra như tắm, cơ thể Minh run rẩy, hai tay giơ cao đã tê dại, đầu gối quỳ gập xuống nền gạch lạnh. Sau loạt cú búng thốc mạnh, cơn đau dồn dập khiến mắt cậu tối sầm lại, cả người ngã gục sang một bên.
Minh thở dốc, miệng há hốc như muốn nôn, đôi môi rớm máu vì cắn chặt quá lâu.
Hùng nhổm dậy, ném thẳng roi xuống đất, quát lớn:
“Đứng dậy! Mày tưởng ngã ra mà thoát à? Đàn ông mà chịu không nổi, thì để tao biến mày thành con chó luôn cho biết!”
Hắn lao tới, nắm tóc Minh kéo giật ngược, dựng dậy rồi bắt quỳ lại đúng tư thế. Hai cánh tay Minh bị hắn bẻ ngược giơ cao, mông phơi trần ra sau.
“Ngồi thẳng! Phơi ra! Không được run! Đổ người xuống một lần nữa thì tao đánh đến gãy xương!” – Hùng quát, giọng khàn đặc trong men rượu.
Minh cắn răng, gắng gượng nâng người dậy. Hai đầu gối rớm máu vì quỳ quá lâu trên nền gạch, lưng mồ hôi ướt đẫm, mông hằn đầy vết roi rớm máu. Cậu run bần bật nhưng không dám hé tiếng kêu.
Hùng nhìn cảnh đó, ánh mắt lóe lên sự khoái trá. Gã lại nhặt roi, đập chan chát xuống nền như để thị uy, rồi gằn giọng:
“Tao sẽ dạy cho mày biết: hứng tình cương cứng là tội chết. Cả đêm nay mày không được phép ngất. Quỳ y như vậy cho đến khi tao cho đi ngủ. Nhớ, không mở miệng kêu nửa lời!”
Rồi hắn lại ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc, vừa rít từng hơi vừa thản nhiên quan sát Minh vật vã chống chọi cơn đau, hệt như thưởng thức một trò tiêu khiển riêng.
…
Sáng hôm sau, trời còn mờ sương. Hùng đã nhận được cuộc gọi và đi từ sớm theo lệnh của đại ca Hải yêu cầu thu nợ. Gãsập cửa cái rầm để lại căn nhà im ắng. Minh vẫn nằm co quắp trên giường, cơn sốt hầm hập thiêu đốt, toàn thân mệt lả. Mỗi hơi thở đều nặng nề, từng đợt lạnh buốt rồi nóng rát thay nhau hành hạ. Toàn thân Minh đau ê ẩm, mông rát buốt, đầu gối tê dại. Cậu sốt hầm hập, môi khô khốc, mồ hôi lạnh túa ra từng đợt. Nhưng trong đầu Minh vẫn hiện lên một ý nghĩ duy nhất: hôm nay có bài kiểm tra Toán một tiết
Gần 7 giờ, cả thân hình Nhật Minh sốt cao, run lẩy bẩy: “Nếu bỏ học, bị trường gửi thông báo, chắc chắn khi dượng Hùng về sẽ còn thảm hơn cả đêm qua.” Cậu cố gượng dậy, thân hình run rẩy. Mông và đùi sau phủ chằng chịt vết roi, sưng tấy, nhiều chỗ rớm đỏ, vẫn còn đau nhói chỉ cần chạm nhẹ. Vậy mà Minh vẫn lẳng lặng mở tủ, lấy bộ đồng phục học sinh.Chiếc quần tây cứng cọ vào vùng da tím bầm khiến cậu rít khẽ qua kẽ răng, nhưng nhanh chóng siết chặt hàm để không bật ra tiếng nào. Áo sơ mi cài khuy ngay ngắn, cổ áo chỉnh thẳng thớm. Trước gương, hiện lên gương mặt tuấn tú quen thuộc: đôi mắt sâu có quầng thâm, làn da tái đi vì sốt nhưng nét đẹp trai và dáng dấp nam tính vẫn rõ ràng.
Minh vuốt lại mái tóc, chỉnh quần áo lại ngay ngắn. Dù mông đau buốt, dù từng bước đi như có ngàn mũi kim châm, cậu vẫn cố giữ lưng thẳng, vai vuông. Cậu không muốn bất kỳ ai ở trường nhìn ra điều gì khác lạ. Khi bước ra khỏi nhà, ánh nắng ban mai rọi xuống, hắt bóng dáng cao gầy của Minh trên con đường nhỏ. Bên ngoài, trông cậu vẫn là một nam sinh điển trai, gọn gàng, không ai biết rằng dưới lớp vải đồng phục kia, cơ thể đang oằn mình chịu đựng hậu quả tàn nhẫn của một đêm tra tấn.
Tới lớp, bạn bè nhốn nháo chuẩn bị cho tiết kiểm tra, riêng Minh chỉ thấy mắt hoa, tai ù, cơn sốt khiến đầu óc quay cuồng. Đề Toán không hề khó, vốn là môn cậu học giỏi. Nhưng bàn tay run lẩy bẩy không viết nổi, chữ số nhòe nhoẹt trước mắt. Cậu gắng gượng đến phút cuối nhưng vẫn bỏ dở nửa bài nâng cao cuối cùng vì không còn sức.
Tiếng trống hết giờ vang lên, Minh thẫn thờ nhìn tờ giấy chi chít nét chữ ngập ngừng, mực nhòe đi vì mồ hôi hột rơi trên bài làm. Cậu gục xuống bàn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Trong đầu Minh chỉ hiện ra một viễn cảnh duy nhất: khi kết quả trả về dưới 10 điểm, mông cậu sẽ lại nát bét dưới trận roi dã man của Hùng.
Cậu nhắm mắt, đôi môi run run, thầm thì không biết là cầu nguyện hay tuyệt vọng:
“Ước gì… cậu… không phải về nhà…”