Friday nights - Chương 11
11. Cả ngày thứ sáu ấy hắn sống trong tâm trạng phấp phỏng. Hắn thậm chí còn ăn tối ở nhà hàng KFC ngay cạnh Bờ Hồ để đợi tới giờ hẹn.
Tám giờ, hắn lấy xe dạo quanh hồ.
Chín giờ kém mười, chỗ hẹn vẫn trống trơn.
Cậu thường không bao giờ đến muộn quá tám rưỡi. Sốt ruột, hắn định trèo lên Highland café làm một cốc nhưng lại sợ cậu đến mà không gặp. Hắn cứ luẩn quẩn ở đó tới tận mười một giờ, dù biết chắc cậu chưa từng đến muộn như thế. Hai người không có cách gì để liên lạc với nhau. Hắn cũng chưa từng phải chờ đợi ai lâu như thế này.
Cuối cùng, đêm đó hắn không về nhà mà đến vũ trường làm một trận say bí tỉ.
I don’t want no one to squeeze me
They might take away my life
I don’t want no one to squeeze me
They might take away my life
I just want someone to hold me and rock me through the night
(Give me one reason to stay here – Tracy Chapman)
Hắn đã ngủ một giấc dài, mỏi mệt, với những cơn mộng mị ám ảnh… Khi tỉnh dậy, hắn thấy bên mình là một đứa con gái lạ hoắc, môi còn vương vệt son, tóc uốn xù rũ rượi… Chẳng cần cố gắng để nhớ ra cô ả làm gì, hắn lặng lẽ đi tắm. Lúc trở ra thấy cô nàng vẫn ngủ say như chết, hắn chán nản, rút tờ 100$ đặt lên bàn, xong biến thẳng. Con PS vứt đâu mất sau cuộc vui đêm qua, hắn cũng chẳng bận tâm. Hắn gọi một chiếc xe taxi, bảo người tài xế lái đi vòng vòng Hà Nội.
Khi ngồi trên xe, như chợt nhớ ra điều gì, hắn bấm máy gọi cho thằng bạn đã cung cấp tin về cậu trước kia. Nó ngập ngừng mất một lúc, mới khẽ khàng bảo hắn rằng đêm qua thằng khốn nạn kia tổ chức sinh nhật ở nhà hàng, dĩ nhiên là cậu cũng có mặt. Nó còn bảo, hình như y đã có bạn gái, tuy chưa chính thức, con gái ông phó hiệu trưởng trường nó, giàu nứt đố đổ vách.
Không cần nghe thêm nữa hắn cũng đủ hiểu.
Cậu sáng mắt ra chưa??? Giờ thì cậu sắp bị quăng ra ngoài đường rồi đấy!!! Cậu đối với y chỉ là một cái máy ATM thôi, cậu hiểu chứ???
Hắn ước gì cậu đang ở đây, để hắn có thể gào vào mặt cậu những lời đó. Để hắn được hả hê khi thấy cậu gục xuống, khóc lóc, đau đớn. Để hắn có thể quăng cậu lên giường, lột sạch quần áo, chứng kiến đường cột sống chạy dọc theo tấm lưng thon phẳng lì, cặp mông tròn chắc nịch, đôi mắt đen sẫm màu nhìn hắn đam mê… Và rồi hắn sẽ khiến cậu phải thét lên tên hắn, đôi môi ướt mím chặt, móng tay cào lên vai hắn, đôi chân dài mảnh giơ cao, chìm ngập trong tiếng rên rỉ và thứ mùi tanh tưởi… Hắn nóng lên một cách khó hiểu. Mỗi tuần một lần, bốn lần một tháng, khó có thể nói là đủ cho nhu cầu của một thằng con trai đang tuổi dồi dào sinh lực. Dù chen giữa những khoảng thời gian ấy là sex với gái, vẫn là hai phạm trù khác hẳn, không thể lấy cái này mà bù đắp cho cái kia.
Một tuần nay hắn không đến trường. Hắn chỉ làm việc theo cảm hứng, mà hiện tại hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào chui vào giữa cái hộp bê tông rộng ba mươi mét vuông với năm chục con người, vật vã lên xuống với những bài giảng chán ngắt và nghe những gì hắn đã được học từ tận năm ngoái. Hắn xuất hiện trên lớp không nhiều, số ngày nghỉ chắc chắn đã vượt quá quy định nhưng nào có hề gì, có tiền là thay đổi được quy định ngay. Nếu muốn tiếp thu kiến thức, hắn đã có gia sư riêng. Hắn chẳng cần gì ở trường học ngoài một cái bằng tốt nghiệp chính quy và nơi để show hàng với bọn “thường dân”.
Hắn có hứng thú với cái này cái kia, nhưng đều không đặc biệt. Bằng chứng là hắn thích đua xe, nhưng một tháng nay thậm chí hắn ngồi ôtô còn nhiều hơn xe máy. Hắn đi bar, lên giường với gái, nhưng có khi hắn lại trốn ở nhà, lướt net, viết một vài phần mềm vớ vẩn, chơi bida. Hồi lớp mười, hắn tập tành định lập một band nhạc; thì bố hắn chẳng nói chẳng rằng, đập vỡ cây đàn của hắn, lại còn bảo tay chân đánh cho bạn hắn một trận lên bờ xuống ruộng. Từ đó, hắn làm cái gì cũng lướt lướt, không đặt nhiều công sức quá bao giờ.
Hắn cũng không đặc biệt quý mến ai. Không phải hắn thù ghét con người hay có vấn đề về tâm lý, hắn chỉ không tìm thấy người đồng cảm. Bạn bè của hắn nhiều đấy, cái super sim của hắn cũng sắp đầy chật, nhưng hắn không nhớ được quá ba mươi cái tên trong đó. Hắn có thể ngồi tán gẫu với một vài người hàng giờ những câu chuyện không đầu không cuối, để rồi nó chẳng lưu lại trong óc hắn thậm chí là một từ.
Họ hàng thân thuộc thì phân tán khắp nơi. Có đến nhà hắn cũng chỉ để nhờ vả gì đó, khúm na khúm núm. Bà nội, người cho hắn định nghĩa gần gũi nhất về gia đình, cũng đã qua đời từ hồi hắn bảy tuổi. Ký ức về bà trong hắn bây giờ chỉ là một khoảng không mờ mờ, trăng trắng và ấm áp…
Mọi thứ trôi qua hắn hàng ngày, vô vị, tẻ ngắt, không màu, đơn điệu, như thể dòng suối cuốn qua một tảng đá. Hắn đã từng thử đặt cược cho một vài mối quan hệ nhưng đều không thành công. Bởi vì hắn sinh ra đã quá thừa mứa vật chất, hắn quen coi tiền như chìa khoá vạn năng, nên hắn không phải cố để đạt được thứ gì bao giờ. Hắn cũng không biết cách bày tỏ cảm xúc, bởi hắn đã quen chiếm đoạt bằng tiền tài hoặc vũ lực. Không ai quan tâm đến hắn bao giờ, nên lẽ dĩ nhiên hắn cũng chả biết học ở đâu cách quan tâm.
Hắn yêu cậu, cũng có thể. Nhưng hắn không thấy nó có gì khác biệt mấy so với tình yêu hắn dành cho con mèo tam thể hắn nuôi hồi mười hai tuổi. Nó là sinh vật duy nhất luôn quanh quẩn trong ngôi nhà ấy bất chấp cái quạnh quẽ đến ghê người và không biết sợ thứ bóng tối luôn chiếm ba phần tư diện tích vì trong nhà thường không bao giờ có mặt quá hai con người. Một trong những lý do để hắn thích mèo hơn chó là vì mèo không yêu bất cứ ai, không phụ thuộc bất cứ ai, một cá thể tự do và độc lập. Con mèo nhà hắn được ăn sung mặc sướng nhưng nó cũng đã bỏ đi theo một con mèo cái nào đấy – hoặc theo tiếng gọi của tự do – sau ba năm chung sống cùng hắn. Mèo thì không biết đường quay trở lại nhà như chó. Cũng có thể là vì mèo không bao giờ hối hận về quyết định của nó. Chỉ biết là sau đó nhà hắn chẳng bao giờ nuôi một con mèo nào nữa; bởi hắn không muốn phải chứng kiến nó bỏ mình và lại một lần nữa gào khóc bắt bố huy động nhân viên lục tung đất Hà Nội lên chỉ để tìm một con vật dài không tới ba mươi centimet.
Hai ngày sau, hắn có xe máy mới. Một chiếc phân khối lớn to oành nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức, hắn lựa được trong xe hàng của một tay buôn mới mang từ Hải Phòng lên. Việc đầu tiên hắn làm là ra Láng Hạ mua một cái decan hình con mèo dán lên đầu xe, như hắn vẫn thường làm với tất cả những chiếc xe từng thuộc sở hữu của mình từ trước đến giờ.