Friday nights - Chương 10
10. Nhưng tới nửa đêm thì hắn tỉnh dậy. Hắn nhìn đồng hồ. Đúng 8 tiếng từ lúc bắt đầu ngủ. Đói cồn cào vì chưa ăn bữa tối, hắn mò xuống bếp. Tủ lạnh nhà hắn lúc nào chả ngập đồ ăn, cái này thì khỏi lo. Hắn vừa ăn vừa xem một chương trình gameshow nước ngoài trên tivi bởi như đã nói, trình tiếng Anh của hắn không tồi. Xem một lúc, chán, hắn chuyển kênh liên tục. Ngẫu nhiên thế nào trên kênh [V] lại đang phát một clip khác của Tracy Chapman: “Give me one reason to stay here”.
Lần này thì hắn phải công nhận Tracy là một ca sỹ cực có tài, guitar đỉnh, hát hay, ca từ ý nghĩa. Kể ra cậu ta cũng có khiếu nghe nhạc đấy chứ. Hắn vốn vẫn xem gu âm nhạc như một trong những cách xét đoán con người. [V] chiếu liền hai clip “Give me one reason to stay here” và “Fast car”. Hắn thích “Fast car” hơn hẳn, nó có cái gì đó giống tâm trạng của hắn:
You got a fast car
But is it fast enough so we can fly away
We gotta make a decision
We leave tonight or live and die this way
I remember we were driving driving in your car
The speed so fast I felt like I was drunk
City lights lay out before us
And your arm felt nice wrapped ’round my shoulder
And I had a feeling that I belonged
And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone…
Có lẽ đó là lý do tại sao hắn luôn thích lao như điên trên những con đường dài rộng, bởi vì lúc đó hắn “had a feeling I could be someone” , hắn thoát ra khỏi những ràng buộc và ngột ngạt thường nhật.
Bài hát làm hắn nhớ đến cậu, đến chuyện đã xảy ra tối hôm trước. Hắn bắt đầu thấy băn khoăn về cậu. Suy cho cùng, một người đầy lòng tự trọng như cậu chắc chắn phải gặp vấn đề gì bức bách lắm mới đi làm cái nghề mạt hạng đáng khinh này. Hắn ngồi vuốt cằm suy nghĩ mất một lúc rồi quyết định hành động ngay lập tức.
Chạy lên phòng, bật máy tính, hắn copy mấy cái hình hắn dùng điện thoại di động chụp lén cậu vào máy rồi dùng photoshop cắt chỉnh lấy khuôn mặt. Dĩ nhiên hắn không bao giờ quay lại những sex scene giữa hai người và luôn cố tình để mắt xem trong các căn phòng trọ có đặt thiết bị nào khả nghi là máy quay trộm hay không; ngay cả hình trong di động của hắn cũng đặt ở chế độ bảo vệ, có khoá và mật khẩu, không thể xem trực tiếp cũng không thể dễ dàng copy. Xã hội đã có quá đủ những tấm gương tày liếp. Tuy hắn không thuộc loại tiếng tăm khắp cả nước như cô em nào đó, nhưng danh tiếng của bố hắn phải sánh ngang Bộ trưởng. Là một thằng có đầu óc, hắn không bao giờ để xảy ra những chuyện ngu ngốc không đáng có. Sau khi xử lý làm tăng độ nét của tấm ảnh, hắn send vào nick một vài bạn bè đáng tin cậy, kèm theo lời nhắn nhờ họ tìm giúp thông tin về người sinh viên trong bức ảnh. Ngẫm nghĩ một lát, hắn ghi thêm tên của thằng con trai cậu đã từng gọi, đề nghị họ tìm hiểu thêm về quan hệ giữa hai người. Xong đâu đấy, hắn chuyển sang chơi PES online tới sáng.
Mạng thông tin nội bộ của hắn đã phát huy tác dụng tích cực. Không đầy bốn ngày sau, hắn nhận được email khá chi tiết về cậu và tên kia. Dù đã chuẩn bị trước, hắn vẫn thấy khá shock khi biết cậu thực sự đang theo học ở một khoa danh giá của trường đại học danh tiếng hàng đầu đất nước. Cậu có một cái tên rất đẹp, dân Hà Nội gốc, bố mẹ mất sớm phải ở với nhà bác. Nhà bác cậu ta nằm ở một khu chung cư thuộc quận Ba Đình, tuy không phải giàu có nhưng cũng thuộc loại có của ăn của để. Lẽ dĩ nhiên cậu hoàn toàn không phải một nàng Lọ Lem thế kỷ XXI, không hề bị hắt hủi trong ngôi nhà ấy mà được nuôi dạy tử tế, cho ăn học tới nơi tới chốn, mọi người trong nhà cũng đối xử với cậu rất bình thường. Cậu được đánh giá là một sinh viên giỏi, ngoan ngoãn, quan hệ tốt với bạn bè, thỉnh thoảng còn tham gia một số hoạt động tập thể. Nói chung là một lý lịch bình thường không tì vết.
Còn y, thằng con trai đáng ghét ấy, nó học cùng khoa cùng trường cậu, chỉ khác khoá. Thằng này là người nơi khác tới Hà Nội học, nhưng cũng là một sinh viên thuộc hàng top, liên tục nhận học bổng của trường, bí thư đoàn khoa, đẹp trai, cuốn hút, có nhiều tài lẻ, hoà đồng, thân thiện. Một cá nhân gần đạt tới mức hoàn hảo, chỉ trừ điều là người ngoại tỉnh và nhà rất nghèo.
Email còn đính kèm file hình của y. Hắn nhìn y từ đầu đến chân, còn zoom vào bức hình để xem cho rõ. Mẹ kiếp, ra là thằng này!!! Dù hắn không phải là thằng giỏi nhớ mặt người khác, nhưng cái thằng nhà quê thỉnh thoảng hắn bắt gặp ở Hồ Gươm Xanh này thì lẫn đi đâu được. Hắn nhớ nó vì hôm đầu tiên hắn diện đôi giày Nike mới toe giá bốn triệu rưởi, sản phẩm mới ra mắt ở Châu Âu cách đó một tuần và chỉ nhập về Việt Nam năm đôi vào buổi sáng hôm ấy, thế mà y lại có một đôi y chang thế mặc dù hắn có thể đảm bảo là kiểu giày này chưa hề có hàng nhái trên thị trường. Tuy vậy, hắn biết thừa thằng này không phải dân ăn chơi máu mặt, ít ra chỉ là loại nhà giàu mới nổi thôi, vì những thằng thuộc đẳng cấp như hắn thường tiêu tiền mà không bao giờ phải giở ví ra đếm. Thế thì thằng này nhà nghèo ở chỗ nào, con ngoan trò giỏi ở chỗ nào???
Đọc kỹ profile, bạn hắn còn cung cấp thêm thông tin: dạo gần đây thằng này có vẻ thay đổi rất nhiều, xài đồ hàng hiệu, đổi xe số sang xe ga, mua được cả laptop và thường xuyên thấy xuất hiện ở một số nhà hàng vũ trường lớn. Vì y là một sinh viên giỏi nên mọi người đều dễ dàng tin rằng y đang tham gia cộng tác với các dự án lớn giá bạc tỷ. Quan trọng hơn, y và cậu còn có một mối quan hệ khá mờ ám, tuy trên giảng đường hai người ít thể hiện sự thân mật nhưng bạn hắn khẳng định từng bám theo và thấy hai người bí mật gặp nhau tại phòng trọ riêng của tên kia.
Hắn ngả người ra ghế. Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ hơn nhiều rồi. Chúng ta có một kịch bản rất quen thuộc thế này: một cậu bé tuy sống đầy đủ về vật chất nhưng vẫn thiếu tình thương của bố mẹ, cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Lớn lên một chút, cậu ta phát hiện mình là gay, càng đau khổ hơn và không dám nói với ai trong gia đình. Vào đại học, cậu gặp y, bị sét đánh với vẻ ngoài hấp dẫn và tử tế của y. Tên kia cũng thuộc dạng thông minh, nhận ngay ra tình cảm đặc biệt của cậu nhưng không gào tướng lên như nhiều thằng ngu khác, mà cố tình ban phát cho cậu chút hy vọng để rồi lợi dụng cậu đi bán thân xác của mình về lấy tiền cho y tiêu xài. Hoàn hảo, hả??? Gay cấn, hả??? Đáng dựng thành phim lắm!
Hắn cần tắm. Ngay lập tức. Lũ ngu này làm hắn thấy nực quá chừng. Bồn tắm rộng với mười vòi phun massage làm hắn thấy thoải mái hơn một chút. Hắn nằm dài trong bồn, còn nhâm nhi một cốc bia và xem truyền hình trực tiếp Bundesliga trên màn hình tivi treo tường ngay trong nhà tắm. Hắn cố đẩy những gì đã đọc, đã xem ra khỏi đầu, nhưng hắn không thể không bận tâm về đoạn clip ngắn mà bạn hắn cung cấp, quay cảnh cậu cười với y, ôm y, nói chuyện vui vẻ với y. Khốn kiếp! Hắn còn chưa bao giờ được thấy cậu cười. Khuôn mặt rạng rỡ của cậu đối lập hẳn với đôi mắt đen trống rỗng vẫn thường nhìn hắn vào mỗi tối thứ sáu. Trong mắt cậu hắn là cái gì chứ??? Một cọng rơm đặt lên cái cân với đối trọng là y – một cục vàng – chắc??? Cậu dùng hắn để so sánh với y??? Y đáng sao??? Dù hắn không phải là một thằng tử tế gì, hắn thừa nhận, nhưng hắn cũng không phải loại lừa lọc, bẩn thỉu như thằng kia. Hắn sòng phẳng, dù là tình hay tiền. Một kẻ như y đáng để cậu phải tự huỷ hoại bản thân mình đến thế sao??? Nếu không phải là với hắn, cậu sẽ qua đêm với bao nhiêu thằng đàn ông đủ loại, mạt hạng, với giá chỉ một vài trăm một đêm, để rồi nhận vài con virus HIV vào mình??? Hắn thương hại cậu, mặc dù hắn vốn luôn cho rằng một thằng ngu thì không đáng để được thương hại. Hắn mong là cậu bị lừa. Phải rồi, cậu bị lừa vì quá tin tưởng vào cái vỏ bọc đạo đức giả của tên kia!!!
Thứ sáu này, hắn sẽ lại gặp cậu. Hắn sẽ nói ngay cho cậu biết toàn bộ sự thật. Rồi cậu sẽ khinh bỉ y như cậu đang khinh bỉ hắn. Dẫu cậu không yêu hắn đi chăng nữa, hắn cũng không muốn thấy cậu dành tình cảm cho bất kỳ ai khác.
Hắn muốn cậu, khi ở trên giường cùng hắn, sẽ chỉ luôn nghĩ về hắn, gọi tên hắn. Chỉ một mình hắn mà thôi.