Fairy tale - Chương 9
Chap 9: Cái kết?!
Hôm nay lại là một đêm cậu không ngủ được. Yoongi cứ nhớ mãi về ánh mắt của anh ban chiều. Dặn lòng là đừng để tâm tới con người tên Jung Hoseok kia nữa vậy mà trái tim cậu lại chẳng bao giờ nghe lời. Trong một phút nào đó, cậu đã muốn tin rằng anh thích mình, và dù chỉ một chút thôi. Nhưng mà…có lẽ cậu không đủ tự tin để chắc chắn vào điều đó. Nghe buồn cười nhỉ? Nhưng chuyện sáng nay chính là một ví dụ. Đôi lúc cậu chẳng hiểu anh muốn gì cả. Trằn trọc mãi đến gần sáng cậu mới mệt lả mà thiếp đi, nhưng trong mơ vẫn lẩm bẩm một cái tên: “Jung Hoseok”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau~
‘Rengggg’ – Như thường lệ, chiếc đồng hồ báo thức ‘vô duyên’ lại reo lên, đánh thức con heo lười trên giường dậy. Với tay tắt đồng hồ, Yoongi uể oải ngồi dậy rồi tiến về phía toilet. Vừa mở mắt nhìn vào gương, cậu bỗng tỉnh hẳn: Bây giờ trong gương là một tên mặt mũi sưng vù, hai mắt gấu trúc, áo phông nhăn nhúm, tóc tai bù xù, trông chẳng khác bệnh nhân tâm thần mấy. Đây chính là hệ quả tất yếu của một đêm thiếu ngủ của cậu. Tất cả là do cái tên mặt dài khó ưa (?!) kia. Cậu nhăn nhó một hồi rồi cũng nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.
Sửa soạn một hồi, cậu mới hài lòng ngắm mình trước gương.
“Ổn rồi” – Cậu cười nhẹ rồi bước ra khỏi phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vừa bước ra cổng, cậu đã nhìn thấy có một bóng người đứng đợi. Thấy cậu, người đó lại nở nụ cười chết người của mình ra:
“Chào buổi sáng, Min Yoongi”
Cậu đơ người. Trước mặt cậu là người hay thiên thần vậy? Phải mất một lúc sau cậu mới tỉnh lại. Nhưng trái với hy vọng của Hoseok, cậu lại (vờ) nhăn nhó:
“Tránh ra đi, cậu đang cản đường tớ đấy” – Đấy đấy, lại giở cái giọng giận dỗi đó ra nữa rồi. Thế mà chẳng hiểu sao khi lọt vào tai anh nó lại trở nên…khá dễ thương. (Au: Điên :v). Vừa thấy cậu định lách qua khỏi người anh, Hoseok ngay lập tức chặn tay lại.
“Này! Cậu…” – Yoongi đen mặt.
“Thôi nào, tới trường đi” – Hoseok vờ lơ đi nét khó chịu trên mặt đối phương, bá đạo khoác vai lôi cậu đi. Hai người bước cạnh nhau, dù miệng chẳng hé câu nào nhưng có lẽ cả hai đã cảm nhận được sự ấm áp của người bên cạnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chớp mắt một cái mà mấy tiết học trong lớp cũng trôi đi. Mặc dù hôm nay không khí giữa hai người đã tốt hơn hôm qua nhưng cậu vẫn chưa chịu nói lời nào với anh. Nhưng thôi kệ đi, ít nhất thì cậu cũng chẳng còn trưng bộ mặt khó nuốt ra nhìn anh nữa. Chuông vừa reo là anh đã biết rút kinh nghiệm kéo tay cậu lại để không cho người kia kịp trốn đi.
“Tớ biết có một quán bingsu mới mở gần đây ngon lắm. Ta đi thôi” – Không để cậu kịp phản ứng, anh đã nhanh tay kéo cậu ra khỏi lớp trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè cùng lớp và hài lòng của hai kẻ nào đó.
“Tớ cá là hai người đó sẽ chính thức quen nhau đấy”
“Vậy thì lần này cậu không cá được rồi Kookie. Vì tớ cũng nghĩ như thế” – V nói khẽ vào tai người bên cạnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cô ơi cho cháu một phần bingsu này đi ạ” – Vừa cầm quyển menu lên Hoseok đã chỉ ngay vào hình ảnh phần bingsu tình nhân chễm chệ ngay trang đầu.
“Này, tớ sẽ không ăn cái đó với cậu đâu. Gọi cái khác đi” – Yoongi ngay lập tức phản đối.
“Không được. Tớ là người trả tiền nên tớ có quyền quyết định”
“Cậu nghĩ chỉ có mình cậu mang tiền sao? Tớ vẫn có thể tự trả mà” – Nói rồi cậu lục túi của mình. Nhưng kì lạ thay, cậu chẳng tìm thấy nó ở đâu cả. Rồi đột nhiên cậu nhớ ra, hình như sáng nay cậu để ví trên bàn…Ôi không, vậy là để quên rồi. Nhìn thấy cậu lúng túng như thế thì anh cũng phần nào hiểu ra vấn dề, bèn lên tiếng.
“Thôi không sao đâu. Cứ ăn cùng tớ cũng chả mất mát gì đâu”
Cậu chỉ còn biết cúi mặt xấu hổ. Nhưng rồi tiếp sau đó cả hai chẳng nói gì với nhau. Và bầi không khí im lặng đó có lẽ sẽ kéo dài mãi nếu phần bingsu không được mang ra.
“Đây, cậu ăn đi” – Anh lịch sự đưa muỗng cho cậu trước. Về phần Yoongi thì khi bingsu vừa đem ra đã sáng mắt lên. Cậu quên hết tất cả rồi xúc từng muỗng ăn thật ngon lành. Đến nỗi tưởng chừng như chỉ cần ngắm cậu ăn thôi cũng khiến anh cănh bụng rồi.
Yoongi cứ vô tư ăn như thế đến khi phần bingsu vơi đi phân nửa. Nhận ra từ đầu đến giờ anh vẫn chưa cầm muỗng cậu bèn ngước mặt lên:
“Cậu không ăn à?”
“Thấy cậu ăn ngon quá tớ không nỡ cắt ngang” – Mỉm cười một cái, anh liền đưa tay lau bên mép dính
Yoongi liền đỏ mặt trước hành động ‘âu yếm’ của anh. Và (lại) một lần nữa, nét đáng yêu ấy của cậu lại lọt vào tầm mắt anh.
“Cậu xấu hổ sao?” – Được nước làm tới, Hoseok liền xấu xa châm chọc cậu.
“Đâu. Làm gì có chứ!” – Yoongi vội vàng xua tay. Rồi chợt nhận ra mình làm hơi lố, cậu rụt tay lại, giấu đi gương mặt cà chua của mình. Điều đó làm anh bật cười thành tiếng.
Một lúc sau, anh mới thu lại ý cười trên gương mặt rồi nhẹ giọng:
“Yoongi à…”
“Hửm?”
“Tớ…tớ thích cậu…từ lâu lắm rồi…” – Lần này thì đến lượt Hoseok bối rối. Tay vân vê gấu áo, đã vậy còn nói lắp trông yêu không chịu được.
Yoongi vừa nghe xong thì ngay lập tức đứng hình. Chuyện anh thích cậu không phải là điều cậu chưa từng nghĩ tới. Nhưng đến mức tỏ tình như thế này…Đây là mơ sao?!
“Cậu…không thích tớ à?” – Thấy cậu chỉ thừ người ra đó mà chẳng nói gì, đâm ra anh có suy nghĩ như vậy. Và có vẻ vì quá thất vọng nên anh bật ra câu nói mà không suy nghĩ.
“Không! Không đâu! Thực…thực ra tớ cũng thích cậu” – Cậu chợt giật mình rồi nhanh chóng giải thích. Miệng lưỡi thì cứ loạn cả lên.
“Vậy…Cậu đồng ý làm người yêu tớ nhé”
“Ừm…”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại sao cậu lại đồng ý ngay lúc ấy mà không thắc mắc gì vậy?
Chỉ cần hiện tại cậu nói thích tớ, quá khứ hay tương lai đều không quan trọng. Hơn nữa, tớ đã chờ câu nói ấy lâu lắm rồi…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiều muộn, cả hai nắm tay nhau ra về. Đã gần đến mùa đông vậy mà cả hai lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Là do áo khoác tớ dày hay chính trái tim cậu đã sưởi ấm cho tớ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ba, mẹ. Con về rồi đây” – Vừa vào nhà là Hoseok đã hào hứng gọi ba mẹ. Có vẻ như tâm trạng anh đang tốt lắm.
“Về rồi hả con? Ăn tối chưa? Mà hình như con đang có chuyện gì vui à?” – Ba mẹ anh đang ngồi xem TV trên ghế sofa. Sohyun thấy con trai về liền nhanh miệng hỏi thăm.
“Con ăn rồi ạ” – Hoseok ngồi xuống ghế đối diện. “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói. Con…đang hẹn hò với Yoongi ạ”
Vợ chồng Sohyun đơ ra một lúc. Điều này khiến anh vô cùng lo lắng. Bỗng ba Jung thấp giọng:
“Từ khi nào thế?”
“Mới..Mới hôm nay ạ”
Bỗng mẹ Jung nhảy cẫng lên:
“Anh thấy chưa? Em đã bảo hai đứa nó có vấn đề mà”. Rồi cô chồm qua chỗ Hoseok:
“Vậy…hai đứa ai là top?”
“Chắc…là con ạ. Chúng con mới chính thức yêu nhau hôm nay nên…” – Anh bối rối.
“Uầy. À mà con đừng lo. Yoongi nó nhỏ con trắng trẻo như vậy chắc chắn sẽ là bottom thôi. Con trai mẹ menly thế kia cơ mà”
“Vậy…ba mẹ ủng hộ chúng con ạ?”
“Đương nhiên rồi. Phải không anh?” – Sohyun quay sang hỏi chồng mình và đương nhiên nhận được cái gật đầu của ba Jung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Về rồi hả Yoongi?” – Mẹ Min đang ở trong bếp ló đầu ra.
“Vâng ạ. Mẹ ơi con có chuyện muốn nói với mẹ” – Giọng cậu có chút lo lắng.
“Đợi mẹ chút nhé” – Mẹ Min rửa nốt cái chén cuối rồi bước ra phòng khách – nơi cậu đang ngồi đợi trên sofa.
Khi cả hai đã yên vị trên ghế, cậu mới mở lời:
“Con…đang quen với Hoseok ạ”
“Vậy sao?” – Con ngươi Haneul có chút rung động. Nhận được cái gật đầu từ con trai, cô cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể:
“Đây không phải là trên phim, nên đương nhiên mẹ cũng sẽ không la mắng hay cấm đoán các con. Nhưng mà Yoongi à, hai thằng đàn ông sau này sao có thể cho nhau một danh phận? Hai đứa còn trẻ, có thể là còn chút bồng bột. Nhưng mẹ vẫn mong con sẽ suy nghĩ lại, hiểu chứ Yoongi?”
“Con…không biết nữa”
“Ừm. Thôi, bây giờ cũng trễ rồi. Con lên phòng nghỉ ngơi đi. Có gì mai nói tiếp”
Cậu nghe mẹ nói vậy thì cũng đành im lặng bước về phòng. Về phần Haneul, đây không phải chuyện lần đầu cô nghĩ tới, nhưng mà…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm đến, Yoongi vận không ngừng nghĩ đến câu nói của mẹ. ‘Danh phận’?! Phải, đó điều duy nhất hai người thiếu. Lại một đêm khó ngủ đối với Yoongi. Nhưng thật may, trước khi thiếp đi cậu đã kịp nghĩ ra điều gì đó…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Chào buổi sáng, Min Yoongi” – Như thường lệ, sáng anh lại đứng trước nhà đợi cậu.
“Hoseok à…” – Cậu ngập ngừng – “Tớ…thích cậu…từ lâu lắm rồi”
Bỗng dưng Yoongi bày tỏ với anh như vậy khiến anh có chút bối rối. Nhưng rồi anh cũng bước đến, choàng tay ôm lấy cậu.
“Ừ tớ cũng thích cậu, ngốc à”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
‘Danh phận’ sao?! Không vấn đề gì cả. Chúng ta vẫn còn trẻ, quãng đường phía trước còn rất dài. Vậy nên chỉ cần sống thật tốt, yêu nhau thật nhiều, còn những chuyện còn lại…để sau tính đi.
Đây không phải cái kết, mà chính là khởi đầu của tình cảm chúng ta. Đây cũng không phải chuyện cổ tích, vì chẳng có hoàng tử công chúa nào cả, cũng chẳng có cái khái niệm ‘hạnh phúc mãi mãi về sau’. Đây chỉ là câu chuyện về hai cậu học sinh bình thường, mặc dù vậy, nó sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp, ít nhất là đối với Jung Hoseok và Min Yoongi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
End fic.