Fairy tale - Chương 2
Chap 2 : Năm ấy
Tôi – Min Yoongi, vốn là hotboy trường trung học Bangtan. Mọi người thường biết đến tôi với cái tên Suga – một tên gọi khá hay và tôi thích nó. Bọn con gái thường bám theo tôi như đỉa đói. Dù vậy, tôi vẫn chưa từng hẹn hò với bất kì một ai cả. Có biết lí do là gì không? Tôi không.thích.con.gái. Phải, tôi là gay, và một điều quan trọng nữa là, tôi thích J-Hope, từ lâu lắm rồi…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
10 năm trước.
“Yoongi à, chúng ta mới chuyển đến đây nên lát nữa mẹ con mình đi chào hàng xóm một chút nhé” – Người phụ nữ đang lái xe thì quay sang nói với cậu con trai đang ngồi ở ghế phó lái.
“Vâng” – Yoongi trả lời một cách ảm đạm. Cậu biết tại sao mẹ con cậu phải chuyển đến đây. Đó là vì ba mẹ Yoongi vừa ly thân, mẹ vì không muốn ở lại ngôi nhà cũ nên mới đến đây, một nơi hoàn toàn xa lạ với Yoongi – Seoul. Và đương nhiên, cậu không thấy hứng thú gì cả.
Khi đến nơi, cậu cảm thấy khá bất ngờ trước ngôi nhà (sắp là) của mình: với tông trắng là chủ đạo, ngôi nhà gợi cho con người ta một cảm giác thư thả, dễ chịu. Và nhất là, nó gần như giống hệt với ngôi nhà cũ của cậu. Hiểu được tâm tư của con, người mẹ mỉm cười:
“Vì mẹ muốn Yoongi của mẹ cảm thấy thoải mái nhất, con hiểu chứ?”
“Vâng”
“Vậy giờ mẹ con mình dọn đồ vào nhà rồi đi chào hàng xóm luôn nha ” – Mẹ Yoongi vui vẻ đề nghị.
“Vâng” – Cậu như một cái máy được lập trình sẵn, dù mẹ có nói gì thì cậu đều thể hiện thái độ hời hợt ấy. Nhưng điều làm cho Haneul buồn lòng nhất chính là ánh mắt buồn xa xăm của cậu. Kể từ lúc ba mẹ ra toà, cậu lúc nào cũng nhìn mọi thứ bằng ánh mắt ấy.
“Đến khi nào thì con mới tha thứ cho ba mẹ đây, Yoongi?” Nhìn bóng lưng cậu khuất sau cánh cổng, cô chợt thở dài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ô! Cậu là Haneul phải không? Sao cậu lại ở đây?”
“Sohyun? Là cậu phải không? Tớ vừa chuyển đến đây. Hoá ra cậu là hàng xóm của tớ à?”
“Ôi tốt thật đấy. Chúng ta mất liên lạc bao năm rồi giờ bất ngờ gặp lại. Trái đất này tròn quá nhỉ”
Hai mẹ con Yoongi vừa gõ cửa ngôi nhà sát vách thì nhận được một bất ngờ lớn. Hoá ra chủ nhà là Sohyun – vốn là bạn học cũ thời đại học của mẹ Yoongi, tốt nghiệp một thời gian thì mất liên lạc, mỗi người một nơi, chẳng ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này. Yoongi có vẻ rất có thiện cảm với người phụ nữ lạ. Ở cô toát lên vẻ hiền hậu, ấm áp, giống hệt như mẹ cậu. Nhưng điều đặc biệt là trong đáy mắt cô ấy lúc nào cũng ánh lên niềm hạnh phúc – là niềm hạnh phúc của một gia đình yên ấm – cũng là điều mẹ cậu không thể có được.
Haneul sau màn tay bắt mặt mừng với bạn cũ thì quay sang Yoongi:
“Giới thiệu với cậu đây là Min Yoongi, là con trai mình. Còn đây là cô Sohyun, bạn cũ của mẹ. Nào Yoongi, chào cô đi con”
Như một phản xạ tự nhiên, cậu lễ phép cúi chào. Sohyun giờ mới chú ý đến Yoongi, liền đưa tay bẹo má cậu:
“Ôi xinh quá đi mất. Da trắng này, mắt cười này, con nhìn giống mẹ thật đấy” – Cô mỉm cười thân thiện – “Sau này gả cho Hoseok nhà cô nhé”
Yoongi đỏ mặt. Từ trước đến giờ chưa từng có người lạ nào bẹo má cậu, khen cậu xinh, lại còn bảo sau này gả cậu cho Hoseok gì đó. Khoan đã, mà Hoseok là ai?
Nhắc Tào Tháo tự khắc tào tháo đến. Bỗng từ xa một cậu bé cao cao, áo vàng quần đỏ(Au: ít có nổi lắm) chạy đến ôm Sohyun.
“Mẹ ơi mẹ, mẹ xem, con vừa hái hoa về tặng mẹ nè. Mẹ có thích không, có thấy con giỏi không?” – Hoseok mặt mũi lấm lem hướng về phía mẹ mình mà cười thật tươi, đưa cho mẹ một bó hoa dại màu tím.
“Jung Hoseok! Con đi đâu sáng giờ mà lấm lem bùn đất thế này? Mẹ đang có khách mà con trong bộ dạng như thế này xem có được không?” – Khác với những gì Hoseok hi vọng, mẹ anh tỏ vẻ không hài lòng chút nào.
“Thôi nào Sohyun, đừng mắng thằng bé mà. Con trai hiếu động vậy là tốt mà” – Haneul nhanh chóng giải vây.
“Được rồi Hoseok, lần này mẹ tha cho con. Đây là cô Haneul và Yoongi, kể từ giờ sẽ là hàng xóm của chúng ta” – Nghe bạn mình nói vậy, Sohyun cũng thôi trách con trai mình nữa.
“Cháu chào cô Haneul ạ” – Hoseok cúi chào người phụ nữ trước mặt rồi quay sang ‘cục bông’ bên cạnh:
“Cậu tên là Yoongi à? Nhìn cậu xinh thật đấy, à không, cậu rất đẹp, giống như bó hoa lưu ly này vậy. Đây, tặng cậu này. Chúng ta làm quen nhé” – Hai mắt Hoseok giờ thành hai đường kẻ luôn rồi, tay chìa bó hoa tím cho cậu bé trước mặt.
Yoongi ngại ngùng nhận lấy bó hoa. Mặt cậu đỏ lại càng đỏ. Ngày gì mà hết người nọ người kia khen cậu xinh đẹp thế. Rồi cậu lại đưa mắt nhìn Hoseok, thầm nghĩ: “Cậu ấy…đẹp trai thật đấy” (Au: Đương nhiên òi :”>)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm đó, Jung Hoseok lần đầu nhìn thấy một cậu con trai xinh xắn, ngọt ngào như một viên kẹo đường như vậy.
Năm đó, Min Yoongi lần đầu đỏ mặt trước mặt một người con trai khác. Hơn nữa, cậu hình như đã rung động rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ đó, mọi người luôn thấy có hai cậu bé luôn dính lấy nhau, tưởng chừng như không bao giờ có thể tách rời được. Phải, cũng chỉ là tưởng chừng như thế…