Summary
Sáng ngày hôm sau, Hoseok như người mất hồn bước vào lớp. Mọi người đều rất bất ngờ vì anh trước giờ là một người lúc nào cũng hoà đồng vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng hiện hữu trên môi. Vì thế mà bạn bè gọi anh là J-Hope. Vậy mà hôm nay…
“Hốp babe!!! Bữa nay mày sao vậy? Bồ đá hả mày? Hay bị thằng nào quánh? Mày đừng có câm như hến vậy, nói tao nghe đi, có gì giúp được tao sẽ giúp hết mình mà” – Taehyung – thằng bạn chí cốt của Hoseok kiêm bạn trai của Jungkook kiêm luôn tên cầm đầu quậy phá của lớp kiêm bla…bla…bla ( Au: Sao nhiều thế =”= ) chạy ù đến bá vai Hoseok. Anh đơn giản chỉ hất tay Taehyung ra, mặt tiếp tục cúi gằm xuống bàn.
“Tao chia tay Heeyeon rồi. Giờ tao mệt lắm, mày biến đi cho khuất mắt tao cái”
“Yah Jung Hoseok, mày quên tao là bạn mày hả? Chuyện như vậy sao không nói sớm cho tao biết, đã thế còn đuổi tao?”
“Mày lắm mồm vừa thôi V, nói cho mày nghe thì được cái tích sự gì chứ?”
“Uhm…oh…thì chả được gì cả, nhưng ít nhất thì tao cũng sẽ bên cạnh an ủi mày, không phải sao, J-Hope?”
Hoseok lắc đầu quay đi. Bỗng một giọng nói vang lên.