Em ngổ ngáo cho Anh ngây dại - Chương 7
7.
8h. Một tiếng nữa là đến 8h. Một tiếng nữa thôi là uyên ương hội ngộ. Em sẽ mặc bộ đồ gì đây? Em cười thầm. Đến nước này, em điệu được ư Giang Châu? Xí, điệu là lẽ đương nhiên, đi gặp người yêu mà lị. Điệu – bản chất của em rồi. Để xem, mình sẽ xuất hiện như thế nào nhờ? Noel lạnh. Áo len cùng với mũ len nhé. Thêm cái quần kaky màu kem. Đơn giản mà vẫn mốt.
Đường phố đông quá. Màu đỏ. Đêm thành phố màu đỏ. Chỉ có mình em là lạc loài. Biết vậy em sẽ mặc chiếc áo tay dài màu đỏ. Dễ thương lắm chứ. Mà thôi … Em vẫy vội chiếc taxi. Đi nhanh, không trễ mất, “anh yêu” nhất định không thích mình đến trễ đâu …
Hít một hơi dài, em thu hết can đảm ung dung bước vào Napoly. Eo ôi, giữa một rừng người như thế này, anh có nhận ra mình không? Em chọn cho mình một chiếc ghế trong góc. Đã 8h rồi. Anh có đến không? Anh có nhận ra mình không? Số điện thoại, anh có số điện thoại của mình mà. Em đợi.
“Khi giấc mơ đã quay trở về …” – chuông điện thoại . Anh! Số lạ. Hy vọng thế.
– Alô!
– Giang Châu?
– Phải!
– Anh Minh đây, em đang ở Napoly. Mặc áo len, quần kaky, phải không?
– Anh Minh! Anh đang ở đâu? À, đúng rồi, sao em không thấy anh?
– Anh …
Có chuyện gì? Em bắt đầu hoảng … không lẽ thấy mình ở ngoài, anh không thích?! Anh đang tìm hướng rút lui? Phải vậy không? Anh Minh ?…
– Sao? Em không hiểu? Chuyện gì anh Minh?
– Anh xin lỗi …
Em shock. Thật sự shock.
– Ok, em hiểu.
– Không phải, không phải anh không muốn gặp em. Lầm rồi. Anh yêu em, Châu!
– Vậy thì, anh ra đây đi chứ? Em không hiểu? Anh Minh!
– Đừng giận anh.
– Không. Châu không giận.
Em đang bối rối tự hỏi không biết xảy ra chuyện gì. Giận? “Anh yêu” làm gì mình phải giận? Phải chăng…? Lạy chúa! Cái giọng này, quen lắm. Em suýt đánh rơi điện thoại.
– Em nhìn ra cửa đi Châu.
Em quay ra cửa như một cái máy. Em đoán đúng. Hắn. Mặt hắn buồn rười rượi. Em nhìn hắn chết lặng. Chẳng qua, từ đầu đến cuối, hắn và “anh yêu”, hai người là một. Hai người chỉ là một? Là một thôi sao? Chẳng qua, từ đầu đến cuối, em giống như một trò chơi cho hắn đùa giỡn. Một con rối cho hắn thoả sức mà điều khiển. Em, cá thể độc lập, nghĩ mình là cái đinh vũ trụ, hoá ra chỉ sống trong vòng lưới mà hắn giăng ra? Phũ phàng! Phải, hắn trả thù em. Haha, em cười, ê mặt chưa Giang Châu? Em chạy. Và chạy. Chạy nhanh. Em xô hắn. Vẫn chạy thục mạng. Đằng sau, hắn đuổi theo em. Là hắn đấy, đích thị là hắn. Là hắn thật. Hắn níu vai em :
– Châu! Nghe anh nói. Anh yêu em. Tất cả là cái name-card. Anh biết tất cả về em qua đó, ngay cả nick. Ngay từ đầu, anh không muốn lừa em. Chỉ vì em quá bướng bỉnh thôi. Châu …
Tay hắn mạnh. Hắn làm vai em đau. Em gạt tay hắn ra. Mắt đỏ hoe. Em cắn môi chặt, không để mình khóc :
– Buông ra, đồ lừa đảo. Hả dạ đi! Vui đi! Buông ra … – Em hét lên .
Hắn ôm chầm lấy em. Em khóc rồi. Những giọt nước mắt ứa ra, lăn dài trên má. Hắn ôm em chặt cứng. Em muốn đẩy hắn ra. Hắn đáng ghét lắm. Nhưng chưa khi nào em nhận được một vòng tay ấm áp như thế. Hắn, đang làm gì thế kia? Hắn đang làm gì vậy? Nâng cằm em lên. Em muốn phản ứng… Nhưng tê liệt, em như con thú hoang bị thuần chủng … Em nhắm mắt, vẫn nghẹn ngào … Ôi, hắn hôn em. Em? Có phải chính em? Em đang cho hắn cái phần phước lớn nhất là chạm môi hắn vào môi em? … Hắn? Không … là “anh yêu”.
– Em biết tình yêu màu gì không Châu?
Em lắc đầu. Mỉm cười. Em cười rồi đấy. Vâng, vì em hạnh phúc.
– Không! … em đố anh mà.
Anh cười. Vẫn là nụ cười thiên thần :
– Môi em, má em đang ửng đỏ, em thấy không? Tình yêu trong anh lúc này đang có màu đỏ. Anh cầm tay em, đặt vào trái tim anh . Trái tim anh đỏ. Dòng máu tình yêu đang chảy trong em, trong anh, là màu đỏ em à … Thế nào? Anh nói có đúng không Châu?
Em tròn mắt ngạc nhiên. Sao anh lại trả lời hay đến thế? Em cười mãn nguyện. Em nhìn đường phố. Những ông già Noel, những chiếc mũ, những quả châu . Anh ơi! Tình yêu trong em có màu đỏ …
– Sinh nhật em, đi chơi với anh nhá? Đứng đây đợi, anh lấy xe.
…………
– Lên xe đi nhóc. Tính đợi mãi à?
Câu này quen quen. Ừ! Hôm trời mưa, anh đưa em về, cũng nói thế. Lại chiếc xe cà tịch cà tang ấy sao? Em cười … vật chất trong em đâu còn ý nghĩa. Em quay sang …
– Á ! Xe hơi? Anh … ?!
– Không nhớ “anh yêu” của em làm gì sao? Nhóc!
Noel đỏ. Tình yêu đỏ. Nguồn hạnh phúc đang chảy rần rần trong em …
The end