Em ngổ ngáo cho Anh ngây dại - Chương 6
6.
Sau lần ấy, em lao đầu vào chuẩn bị ôn thi học kỳ 1. Em hầu như chẳng còn thời gian lên mạng gặp gỡ “anh yêu” nữa. Hắn cũng vậy, im re luôn từ hôm trời mưa đến giờ. Ban đầu nghĩ là hắn bệnh. Dầm mưa như thế, không sốt mới lạ. Ôi! Ai biết được? Giờ em chỉ chuyên tâm học hành thôi … Nghĩ cũng mắc cười, tình yêu có màu gì? Có hỏi thánh cũng chẳng trả lời được. Lần này, hắn thua nữa rồi. Hay là, sợ quá hắn chuồn luôn rồi? Bản lĩnh yếu vậy ư? Kệ đi …
22-12 là kỳ thi học kỳ 1 kết thúc. Em làm bài khá. Trường cho nghỉ một tuần sau đó. Vậy là em có thể vi vu trong mùa Noel rồi. Vâng, Noel – ngày gặp “anh yêu”. Noel – ngày sinh nhật. Lần cuối cùng em gặp “anh yêu” trên mạng. Cũng lần cuối cùng, em không bao giờ gọi anh là “anh yêu” nữa …
– Châu, em khoẻ không? Thi tốt không em?
– “Anh yêu”! Em khoẻ. Chỉ được kết quả khá thôi anh ạ – Em nũng nịu
– Vậy được rồi em. Lo học hành là tốt. Noel này, anh sẽ có mặt tại Việt Nam. Có mong gặp anh không?
Em hồi hộp. Hai ngày nữa là Noel rồi. Chỉ còn hai ngày nữa thôi, nhân vật “anh yêu” mà em thêu dệt sẽ xuất hiện? Chỉ còn hai ngày nữa, em sẽ gặp “một nửa” của em? Nhưng mọi hồi hộp trong em chẳng còn nghĩa lí gì. Em chấp nhận. Em yêu anh ấy, và anh ấy cũng thương em cơ mà? Hai ngày nữa. Em sẽ chờ. Đêm 24-12, “anh yêu” sẽ đợi em trong quán café Napoly đường Phạm Ngọc Thạch. Bất chợt, em hỏi :
– Sao anh biết café Napoly? Quán đó mới mở mà?
– À … Bạn anh nói anh biết. 8h tối, anh đợi em nhé? Nhóc cưng!
– Ừm, em sẽ tới.
Ngẫm lại, tình yêu của em với anh sao mà nhanh quá. Nhanh hơn em có thể nghĩ. Em chat, và em yêu trên mạng. Liệu rồi, em có thể đem cái tình yêu ảo ấy ra ngoài được không? Liệu em sẽ hạp với anh, sẽ như anh mong đợi? Liệu anh có phải như Cổ Thiên Lạc? Anh có phải ông chủ hãng ráp xe ôtô? Mà những vật chất ấy, giờ đâu có ý nghĩa gì? Bước đi này, em có quá vội chăng? … Dẫu sao, khi gặp mặt em và anh phải có thêm thời gian tìm hiểu nữa. Anh và em, em và anh … sao xa vời quá anh ơi …
Hắn gọi điện. Không lẽ hắn còn nhớ mình sao? Không lẽ hắn … chưa chết? Hihi, em thấy em sao mà ăn nói xui xẻo
– Châu, anh đã có câu trả lời. Em muốn nghe không?
– Nghe, anh nói đi, Châu nghe – Hoá ra hắn có câu trả lời.
– Nhưng anh muốn gặp em, muốn nói ra câu trả lời trực tiếp với em.
Em lưỡng lự :
– Thôi cũng được. Khi nào?
– 8h đêm Noel. Hai bốn tháng mười hai. Là sinh nhật em? Phải không?
– Sao anh biết rõ thế? … À cái name-card. Ý mà khoan, hôm ấy Châu bận. Khi khác được không? Mình còn nhiều dịp mà.
– Nhưng …
– Không nhưng gì hết. Châu nói khi khác.
… Hắn cúp máy. Không lẽ mình làm hắn buồn? Nhưng mình hẹn với “anh yêu” rồi mà. Mình đâu làm gì sai. Ừ! Em không sai. Còn hắn, thiếu gì cơ hội? Chính em cũng muốn tò mò nghe câu trả lời của hắn kia mà …
Đêm. Em ngủ. Dịu dàng đi nhé chút bình yên …