Em ngổ ngáo cho Anh ngây dại - Chương 5
Em nhìn đồng hồ. Tiếp :
– Trễ rồi, tôi phải về học bài, mai thi Anh văn. Chuyện cái áo anh không tính toán. Vậy chầu nước này, tôi trả tiền. Thế nhé !
Em tính tiền. Không nói. Hắn im re.
Về đến nhà, em không khỏi cười thầm trong bụng. Haha, hoá ra, cũng chỉ là một trong số hàng ngàn cái đuôi nguyện “nâng khăn sửa túi” cho em. Mà em cũng đâu có hẹp hòi gì. Giả dụ như hắn giàu. Giả dụ như hắn đẹp trai. Thì em cũng ban cho hắn cơ hội. Đằng này, quen hắn, tan nát đời em à? Hắn thích em? Em vui quá! Điều ấy làm em có cảm giác chiến thắng. Em tự tin vào chính mình hơn. Mà nói sao đi nữa, hắn chỉ đáng “xách dép” cho “anh yêu” của em. “Anh yêu” giàu, “anh yêu” đẹp trai. Còn hắn có gì? Một trời một vực. Thôi em đi ngủ. Ngày mai em sẽ làm bài tốt.
Đêm. Em mơ. Hắn là thầy giáo. Hắn đang gõ đầu em. Bài Anh văn em có 7 điểm …
Cuối năm nay “anh yêu” sẽ về. Anh về vào dịp Noel. Về đúng dịp sinh nhật em. “Anh yêu” lo cho em lắm. Chúng em nói chuyện rất hạp nhau. Chẳng hiểu từ lúc nào, em đã xem anh như một phần của cuộc sống. Anh nói toàn chuyện lãng mạn. Em thích điều đó. Anh thích ngồi trên sân thượng ngắm sao. Còn em thì lại thích lang thang dạo biển. Anh thích dang tay ra hứng mưa. Còn em muốn được dầm mưa. “Anh yêu” tung, em hứng. Tụi em cứ như đôi uyên ương quyện mãi không rời. Ngay lúc này, em chỉ đợi “anh yêu” về, ôm anh vào lòng thôi.
– Châu, em có yêu anh không?
– Anh Minh, em yêu anh. Sao anh lại nghi ngờ điều đó?
– Nếu như anh không giàu, anh không đẹp trai, anh có thể hạ gục trái tim em không?
Em bối rối vì câu hỏi quá ư khó của “anh yêu”. Em phải trả lời sao đây. Thực chất mục tiêu ngay từ đầu của em là vì “anh yêu” giàu. Nếu như “anh yêu” không có điều đó thì em có yêu không? Em không biết. Em phân vân. Con người em cần điều đó, nhưng tình cảm có cần không?
– Anh hỏi kỳ quá! Thực tế, anh đâu như vậy? Phải không?
– Em dẻo miệng quá … Noel anh về, sắp gặp em. Anh thích lắm …
Về phía hắn. Ngỡ rằng sau lần ấy, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng không. Hắn vẫn là kẻ ngoan cố thích xen vào cuộc đời em. Hắn vẫn phone, vẫn nhắn tin, vẫn mong em cho hắn một buổi hẹn. Em từ chối. Đến bây giờ em vẫn nhớ như in nụ cười duyên của hắn. Hôm nay mưa to quá. Mưa ngập khắp thành phố. Em bị kẹt lại trường. Ba mẹ đi vắng hết rồi, chị Hai cũng đang mắc kẹt tại chỗ làm. Ai đưa em về đây? Đã 6h, trời tối hù mà em vẫn ủ rũ trên bậc thềm trước cổng trường. Lạnh quá! Bất giác, em thấy cô đơn vô cùng … Trong mưa, nhà ai mở bài “Khi giấc mơ về” của Phương Thanh thế nhờ ?…Í ! Chuông điện thoại ! Em lơ đãng quá. Là mẹ hay chị Hai đây? Chắc chị Hai.
– Alô, chị Hai, chở em về, mưa to quá nè!
– Uhm … Châu hả? Anh Huy đây, em đang ở đâu mà mưa?
– Trời, anh nhà nghèo? Ở đâu hỏi làm gì? Không liên quan đến anh.
– Anh chở em về nhé! Em đang ở đâu?
A! Có hắn tình nguyện chở về, được đấy chứ. Để xem!
– Trường Hùng Vương. Muốn đón tôi à? Cũng được, để xem anh có lòng thành thế nào. Đến đây, và đừng mặc áo mưa.
– Ừ! Đợi anh
– Ê khoan. Tôi chỉ nói chơi, trời thế này mà không mặc áo mưa? Anh điên à? Ê … ê …
Hắn đã cúp máy. Sao? Hắn sẽ đến đây và không mặc áo mưa? Mình khùng quá! Sao lại “chơi ác” người ta như thế? Mà, hắn không ngu như thế đâu. Mưa thế này, không mặc áo mưa, chỉ có nước chết. Em ngồi gục xuống mái hiên. Ngoài trời mưa vẫn rơi …
– Này nhóc, về thôi, tính ngồi chờ mãi đến sáng à?
Em ngước mắt dòm lên. Bàng hoàng! Là hắn đấy, môi hắn lạnh run run, đầu tóc nhễ nhại, áo quần ướt mem. Em hét lên :
– Anh điên à? Có ai điên như anh không chứ?
Hắn vừa run vừa cười. Nụ cười làm ấm lòng bất cứ ai đó :
– Lo cho anh à? Áo mưa này, em mặc đi, anh chở về.
– Lo gì chứ? Lo anh chết, tôi bị vạ lây thì khổ.
– Thôi, giờ này còn “ngổ ngáo”. Mặc áo mưa vào!
Em đón áo mưa từ tay hắn. Em trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
– Hai người cùng mặc. Chứ anh như thế kia … sao không mua hai cái?
– Sao phải mua hai cái? Em đâu cho anh mặc đâu ?– Hắn vẫn cứ cười, em bắt đầu thích nụ cười quyến rũ ấy – Mà nhờ như thế mới được mặc chung với em chứ.
– Lãng nhách!
Hắn chở em về. Chẳng hiểu hắn lôi đâu ra cái xe máy cà tọc cà tàng này. Đi trên đường mà em cứ lo nó chết máy thì khốn. Hai người mặc chung một cái áo mưa. Áo nhỏ, em gói gọn người sau lưng hắn. Mưa, nhưng em không cảm thấy lạnh. Em mơ hồ cảm nhận được mùi của hắn. Cái mùi chua chua đặc trưng của mấy gã đàn ông. Lưng hắn rộng, áo hắn ướt mem. Em hít mạnh … cái mùi … trở nên quen thuộc với em quá. Em từ từ luồn tay ngang eo hắn … Dừng lại! Ai thèm ôm gã nghèo này chứ? Đúng lúc ấy, hắn lên tiếng làm em bật ngửa :
– Ôm anh đi nhóc. Cho mượn không tính tiền.
– Gớm! Thôi, ôm mắc công tôi … nghiền, sợ lắm – Em cũng đâu vừa.
– Haha … em đúng là …
– Là sao?
– Là Giang Châu chứ sao.
Em tính đưa tay nhéo vào eo hắn. Mà thôi, như vậy tình cảm lắm.
– Châu nè … anh có quyền thích em, được chứ? – Anh hạ giọng
– Sao lại thích tôi?
– Không biết. Tình yêu thuộc về con tim. Con tim thì … khó hiểu lắm em ơi.
Em cười, tên này nói chuyện cũng dễ thương ghê đi chứ. Tính quậy ngầm trong em lại trỗi dậy. Em tinh nghịch trả lời :
– Vậy thì, cho anh một cơ hội nhé? Thích không?
– Thật hả Châu? Em nói thật chứ ? Anh …
– Khoan! – Em cướp lời – Nhưng có một điều kiện, phải trả lời được câu hỏi này.
Hắn hấp tấp:
– Gì hả Châu? Em nói đi!
– Theo anh, tình yêu có màu gì? Nếu trả lời được, tôi sẽ cho anh cơ hội … chinh phục tôi. Nhà tôi đường Nguyễn Trãi. Anh quẹo vào đi.
Hắn quẹo xe vào đường Nguyễn Trãi. Em mở cổng vào nhà. Hắn nói với theo :
– Anh sẽ trả lời được. Nhất định!
– Vậy đi. Liên lạc sau. Cám ơn anh !