Em ngổ ngáo cho Anh ngây dại - Chương 4
4.
Bẵng đi vài tuần sau. Mọi chuyện tưởng chừng có vẻ êm xuôi thì em nhận được cú phone của hắn. Ngẫm sao hắn nhớ dai thế không biết? Em nghe :
– Alô!
– “Ngỗ ngáo” đấy à? Đang làm gì thế em? – Em đang thấy giọng hắn mỉa mai .
– Tôi có tên. Đâu “vô danh” như anh, đừng gọi bậy bạ.
– A, anh xin lỗi. Phải gọi là Giang Châu mới đúng chứ.
Hắn làm em giật mình. Sao biết tên em? Em hỏi dồn :
– Ê, ai cho anh biết tên tôi? Nói! Sao biết?
– Haha … em không nhớ đã “ban tặng” cho anh cái name-card à, Giang Châu?
Em điên tiết. Tên này có khiếu … làm em bực mình. Em như bị á khẩu. Hắn tiếp :
– Thế nào? Xin lỗi đi, anh sẽ bỏ qua cho. Vụ cái áo đó.
– Còn lâu. Tôi sẽ đền tiền cho anh. Vẫn 6h chiều tại café Rita. Lần này không đến coi như không ai nợ ai, và đừng làm phiền tôi nữa.
Nói rồi, em cúp máy. Vậy là xong. 6h chiều nay, kể như mọi việc xui xẻo chấm dứt .
…..
5h30. Em uể oải thức dậy sau buổi ngủ trưa sảng khoái. Ngày mai là thi Anh văn rồi, nằm học bài mà em ngủ quên lúc nào không hay. Dạo này em học sút, chẳng hiểu nguyên nhân vì đâu nữa. Mà thôi kệ, cuối năm thi học kì I , em sẽ cố gắng sau vậy. Năm nay thi Đại học nữa. Đến giờ em cũng chưa biết mình phải chọn trường nào? Mà thôi, tạm gác lại đi. Đi tắm, rồi đến chỗ hẹn. Mới đầu em định bắt hắn ngồi đó đợi em cho đến 8h tối lận cơ. Mà, nghĩ sao em không làm vậy. Mọi chuyện giải quyết càng nhanh càng tốt mà? Chứ để hắn đợi, hắn bỏ về, rồi cứ đà này mà dây dưa. Em thì không thích dây dưa. Chỉ tổ rách việc.
Quần tụt. Áo thun trắng, Khoác áo ngoài đen. Tóc chải kiểu verdes ( không hiểu sao tụi bạn em lại đặt tên cho kiểu tóc này như vậy ??? ). Chân mang giày một bên dây xanh, một bên dây hồng. Em đến chỗ hẹn. Quán café Rita gần nhà em, chỉ đi bộ 5 phút là xong. Ấy thế mà em lại đến trễ … 15 phút. Hắn gọi điện :
– Châu. Anh đến rồi. Không lẽ em đánh bài chuồn?
– Tới rồi, mới trễ có 15 phút. Làm gì cuống lên vậy? Anh ngồi bàn số mấy?
– 16
Cụp. Em gập máy. Híc, cũng may, nếu cho hắn đợi đến 8h tối , đứt đuôi con thằn lằn là hắn bỏ về. Bàn 16 nằm trên lầu. Em đi lên cầu thang. Ôi chu choa, mọi người đều nhìn em. Em nổi bật như thế này ư? Dĩ nhiên rồi. Em luôn hãnh hiện vì điều đó mà. Nhìn này, cái bản mặt vênh váo của em lúc đó sao mà dễ ghét đến thế! Hihi. Em lia mắt tìm bàn số 16. Kìa! Hắn. Hắn dòm em. Em dòm hắn. Không biết thế nào, chứ em thấy hắn có vẻ lịch lãm đến … hình sự. Quần tây, áo sơ mi đóng thùng. Oai không kia chứ? Vẫn đôi mắt một mí, vẫn làn da ngăm đen … nhìn tổng quát , tướng tá hắn cũng cao to. Hắn không đến nỗi xấu như em tưởng. Có lẽ lần đó em say. Hắn cười … ôi trời, thú thật, em đang ghét hắn lắm, nhưng cũng phải thừa nhận , hắn cười thật có duyên. Em bước vào chiếc ghế đối diện. Hắn vẫn dòm em … nhe răng cười. Im re. Cả một phút trôi như vậy. Sao tự nhiên em mắc cỡ. Lại là mắc cỡ trước hắn cơ chứ?! Em lên tiếng :
– Chuyện … cái áo … bao nhiêu ?
Hắn cười vỡ ra, cười một cách sảng khoái. Định thần lại, em mới thấy em đang tỏ ra gượng gạo, khớp trước hắn. Hèn gì khoái chí mà cười như thế. Đồ … cà chớn .
– Ê! Cười gì? Tôi hỏi anh tiền cho cái áo là bao nhiêu? – Em lấy lại bình tĩnh.
– Bao nhiêu à? – Hắn hết cười và nghiêm túc – Thứ nhất, giá trị đúng của cái áo. Thứ hai, giá trị của một vật kỷ niệm. Thứ ba, giá trị tâm huyết của người tặng cái áo đó. Là vậy, em tính đền cái “giẻ rách” này bao nhiêu?
Em ngạc nhiên nhìn hắn. Em không nghĩ …
– Vừa phải thôi, tôi không biết, đó chỉ là cái áo. Anh … anh nói đi, cần bao nhiêu?
Hắn nhếch môi, chậm rãi :
– Đâu ai đo được giá của kỷ niệm. Đâu ai đo được giá của tâm huyết. Cái áo này người yêu trước đây tặng anh. Mới đầu anh tính cho qua, chỉ nhắn tin chọc em mà thôi. Nhưng em ví cái áo như “giẻ rách”. Uhm mà thôi, anh tự tay giặt sạch rồi. Yên tâm đi nhóc. Nhưng anh cần em xin lỗi.
– Lúc đó tôi xin lỗi anh rồi cơ mà? – Em vớt vát. Đúng, em biết mình có lỗi. Em đâu thể ngờ đó là vật kỷ niệm người yêu hắn tặng. Em đã quá coi thường … Lần này, em phải xin lỗi. Em sai. Nhà hắn chắc nghèo lắm. Thế nên mới …
– Lần đó em chỉ xin lỗi vì ói lên cái áo. Anh cần thái độ tôn trọng của em.
– Xin lỗi ! – Em mạnh dạn trả lời – Thú thật tôi không biết đó là quà kỷ niệm người yêu anh tặng.
Tự nhiên hắn nhìn em cười thân thiện. Em nhìn thấy trong mắt hắn sự thoả mãn. Lần này em sai, em thua hắn rồi. Hắn cười :
– Thôi, mọi chuyện bỏ qua nhá Giang Châu – Hắn nhẹ nhàng. Hình như hắn biết em sắp khóc.
Mà em cũng chẳng hiểu. Em khóc vì thua hắn? Hay khóc vì mình sai? Im đi! Không được cho hắn thấy mình yếu đuối thế. Là cái đinh gì chứ! Giang Châu là cỏ dại. Giang Châu chỉ biết chảnh, biết làm cho người khác xếp hàng xin thua Giang Châu thôi. Ừ! Là thế mà. Em lấy lại bình tĩnh :
– Ok! Có gì mà bỏ qua, ai cần anh bỏ qua? Tôi mới là người bỏ qua cho anh.
– Haha. Ngổ ngáo! Giang Châu lớp 12 phải không?
– Lại thấy trên name-card chứ gì? Thì sao? – Em hất mặt.
Hắn cúi xuống, hớp một ngụm cà phê. Nhìn vầy ai nghĩ hắn nghèo trời?!
– Dễ thương như thế này, có người yêu chưa? Nhóc!
– Có hay không cũng chẳng đến phiên anh xếp hàng. Với lại, lần sau muốn khen tôi dễ thương thì phải xin phép. Đừng cho mình cái quyền tự do như thế.
– Rồi, anh xin lỗi. Vậy, anh xin phép nhé. Anh có được quyền … thích em không? Hả Châu?
Hắn làm em ngạc nhiên, suýt phun ngụm nước đang uống ra ngoài. Đúng là cái gã quái gở. Điên thật. Tưởng tôi dễ cua lắm chắc?! Kiếp sau đi nha cưng!
– Haha – Em cười – Tôi không nghe lầm? Nhìn tôi này – Em chỉ vào em – Và nhìn anh kìa – Em chỉ vào hắn – Có xứng không? Xin lỗi, tôi không cho anh cái quyền đó. Anh nghèo, mà tôi không ưa những gã nghèo.