Em ngổ ngáo cho Anh ngây dại - Chương 3
3.
Như đã nói, anh là Thiên Đường, còn hắn là Địa Ngục thật.
Buổi trưa nóng nảy. Em đang tận hưởng cái cảm giác của một cậu nhóc nhà nghèo mà mơ làm quý tộc – tắm bồn, thì nhận được tin nhắn “ Em ngổ ngáo! Có tiền đền anh cái áo chưa?” Giây thứ nhất em ngỡ ngàng, nhưng giây thứ hai là em biết ngay hắn. Phút thư giãn của em bị quấy rối, suýt làm rơi cái di động xuống bồn nước. Em trả lời vội : ”Chưa, có cái “giẻ rách” thôi mà cũng lớn. Khi khác đi!” Em vỗ trán mình cái bốp. Cái tội để lại số điện thoại. Giờ phải mất tiền cho cái thứ hắc ám ấy. Đang yên ổn tự nhiên rước hoạ vào thân.
Hắn im re không nhắn lại. May! Em thở phào nhẹ nhõm. Biết điều đó chứ. Nhưng biết đâu … hắn nghèo? Biết đâu cái áo đó là gia tài duy nhất đối với hắn? Mà em cũng chẳng muốn dây dưa với tên nghèo nàn xấu xí ấy. Em quyết định trả tiền đền cho hắn. Chuyện gì ra chuyện đó, dứt khoát vẫn hay hơn nhiều. Em nhắn tin cho hắn : “Được rồi, cái áo đó giá bao nhiêu?” . Hihi, cái giọng điệu của em cứ như con nhà đại gia ấy. Đúng vậy đấy, em thích cái lối sống ấy. Nói em nhịn ăn thì được, nhưng nhịn mặc thì không. Em điệu lắm, khi nào cũng thích diện đồ mới thôi. Mà trời sinh em sao hay thật, mặc thứ gì cũng hợp. Em thích mọi cặp mắt đều đỏ dồn về phía em, nhìn em suýt xoa thì thầm … Tít ! Tít ! Ái chà, điện thoại báo có tin nhắn, làm em giật cả mình. Là hắn : “ Chỉ là đống “giẻ rách” theo em miêu tả, em định giá đi”. Nóng mặt! Nghèo mà ăn nói phách lối “ 6h chiều hẹn anh café Rita . Đến đó thì có tiền mang về”. Em cười . Vui thật. Em phục cái kiểu ăn nói chảnh chẹ của em quá. Để xem, lúc đó em sẽ cầm mấy chục lẻ quăng vào người hắn cho bõ ghét rồi bỏ về. Cái viễn cảnh đấy làm em háo hức. Hắn nhắn lại: “Xin lỗi, anh bận, tiền em giữ giùm anh. Khi khác rảnh anh sẽ phone cho em”. Ôi trời, cái thứ nhà nghèo gì mà lối thế không biết! Hắn tưởng hắn là ai vậy? Bận à? Thì thôi … Tự nhiên em có cảm giác mình bị hạ gục. Đã ghét càng ghét, tên nhà nghèo khó ưa. Hắn chỉ toàn làm em bực mình.
Gặp “anh yêu”, mọi điều không hay trong em tan biến hết. Anh luôn nói những điều em muốn nghe. Vừa lên mạng, thấy anh yêu, là em trách hờn :
– Anh đó, đang làm gì mà để em buồn thế này chứ!
– Sao em? Ai làm em buồn? Anh xin lỗi mà.vui lên đi bé cưng của anh.
Anh yêu dẻo miệng quá, làm em cũng suýt bật cười :
– Hôm đi sinh nhật bạn, xúi quẩy làm sao, có cha già kia ói lên người em. Dơ hết cái áo.
– Không phải em … à! Thế à? Thôi đi, có cái áo mà em. Cuối năm anh về, anh sẽ dẫn em đi shopping . Chịu không nè? Nhóc !!
Thấy không, “anh yêu” của em lúc nào cũng là số một mà.