Em ngổ ngáo cho Anh ngây dại - Chương 2
2.
“Anh yêu” của em là Thiên Đường, là giấc mơ lãng mạn đời em. Còn hắn, hắn là Địa Ngục, là Ác mộng. Em xui xẻo quen hắn trong một dịp tình cờ hay ngẫu nhiên nào đó em chẳng rõ. Chỉ nhớ mang máng lần đó em đi chơi Bar với bọn bạn, một quán Bar chỉ dành riêng cho người trong giới. Em uống say quá, chạy vào nhà vệ sinh, xui khiến thế nào mà em đụng ngay người hắn … oẹeee … em ói !!! Dơ hết người hắn. Em ú ớ xin lỗi trong mùi rượu. Hắn cũng đâu vừa, vịn vai em lại :
– Ê nhóc! Em chưa được học hai chữ “cẩn thận” viết thế nào à?
Em ngỡ ngàng, tỉnh như sáo. Nhìn hắn từ đầu tới chân. Khiếp, y chang gã quê mùa chính hiệu con nai vàng. Em nhếch mép :
– Nhóc gì anh chàng “hai lúa”? Tôi xin lỗi! Ok?
Nói xong, em bước vào phòng vệ sinh … Ra ngoài, em vẫn thấy hắn “trồng cây chuối” ở đó, mặt đỏ gay như đang giận lắm. Mặc kệ, em vô tình thôi mà, ai đời cố ý đụng vào cái gã “quê mùa dân tỉnh” ấy. Quên đi! Em bĩu môi đi ngang. Hắn lên tiếng :
– Khoan, cái áo của tôi dơ thế này, làm sao tôi … tôi …
– Gì? Gì? Gì? Làm sao? – em cướp lời – Giờ anh muốn tôi đền áo mới cho anh? Ok, cũng được.
Em lục túi, vứt cái name-card xuống đất:
– Đây. Tiền hiện giờ tôi không có. Nhưng anh có thể liên lạc. Hứng tui đền áo. Buồn tôi xù. Bye!
Em bỏ đi. Hắn chết trân.
Tối. Buồn. Tụi bạn rủ nhau đi đánh lẻ hết. Tụi nó yêu – chia tay bồ như thay áo. Em ngán ngẩm điều đó. Buồn ư? Lên mạng chat vậy. Đấy, hoá ra ở nhà mà may. Chính nhờ thế em mới làm quen được “anh yêu”.
Em đang ngồi suy tư về chuyện tối hôm trước. Hắn làm em bực bội ghê luôn. Em nghiến răng ken két, đang không sao bực mình thế không biết? Tưởng ngon lắm chắc! Cái áo “hàng chợ” mà cũng lên mặt. Đụng vào người hắn, “ô nhiễm” hết người em. Gớm quá đi! … Em đang tự hỏi, không biết hắn – tên “hai lúa” ấy có liên lạc với mình đòi nợ không nhỉ? Mà , dám có lắm à ! Gì chứ “thấy sang bắt quàng làm họ” liền à. Tưởng đẹp – giàu, may ra em đây còn niềm nở. Hoá ra … xui xẻo.
Bỗng dưng anh nhảy vào :
– Chào em, mình làm quen nhá! Nghe nói em rất dễ thương.
Ôi chao! Em giật mình. Sao cái tên này “khéo ăn khéo nói” thế nhờ? Sao biết mình dễ thương ta? Hí hí hí . Em kỳ lắm. Ai khen em là em khoái à. Em cười mỉm, quên khuấy cái chuyện xúi quẩy. Em trả lời :
– Thế hả anh? Sao anh nói đúng quá vậy? Cho anh điểm 10 đó. Hihihi .
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn. Mẫu người như “anh yêu” chính là mẫu người của em hằng mong đợi. Chúng em yêu nhau ghê!