Em ngổ ngáo cho Anh ngây dại - Chương 1
1.
Tình yêu hắn đối với em như một gã mù thích chơi trò tô màu. Em thích ví như thế. Bởi điều đó làm em cười. Hắn ngốc lắm! Cứ nhất định đòi làm cái đuôi theo em thôi. Mà hắn thừa biết hắn đâu có gì làm em động lòng? Hắn xấu trai. Hỏi mười người thì hết mười một người công nhận điều đó rồi. Người thứ mười một là em đấy. Suốt ngày em chê hắn xấu không thôi. Hắn nghèo. Em thì thích “lầu son gác tía”, thích ăn diện, thích xe sang. Đấy! Đâu có lí do nào em đồng ý chấp nhận hắn !
Em thích “anh yêu” của em hơn! “Anh yêu” thương em, hứa lo cho em. “Anh yêu” luôn nói những lời mà em muốn nghe, luôn khen em đẹp, em dễ thương. “Anh yêu” của em giàu lắm! Là chủ của một công ty lắp ráp xe ô tô chứ ít à! Công ty gì nhỉ? Em quên mất tên rồi, kệ, không sao. Nghe nói “giàu” là em ham … “ngất ngây con gà tây” rồi (câu này em học lỏm một đứa bạn cùng lớp, nghe cứ ngồ ngộ là!). “Anh yêu” ở tít bên Tây lận. Anh chê Việt Nam vừa nghèo, vừa … phiền phức. Anh nói chuyện cứ như một gã sành điệu, làm em chết mê mệt. Mới đầu nghe anh nói “guốc bay”, em chẳng hiểu cái mô tê nào cả, mãi sau này em mới hiểu đó là từ “goodbye”. Thấy không, “anh yêu” vui lắm. Cuối năm nay “anh yêu” nói sẽ về thăm em. Em hồi hộp lắm. Còn bây giờ, tụi em “gặp nhau” thường xuyên qua … cái máy vi tính thôi. Em chẳng biết mặt mũi “anh yêu” như thế nào, mà nghe anh tả còn đẹp trai hơn cả Cổ Thiên Lạc, em thích ghê đi!