EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 60.2
CHƯƠNG 60: (PART II)
Duy Minh đã vào phòng phẫu thuật rất lâu. Liên tục nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Thế Long và Đầu Đinh đều ngồi chờ phía bên ngoài nhưng không ai nói với ai lời nào. Mỗi người ngồi một đầu của băng ghế tạo ra một cách vô hình giữa hai anh em. Đầu Đinh muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng đắng chát không thể thốt thành lời. Còn Thế Long hai tay đan chặt vào nhau, đường gân xanh lộ rõ từ cánh tay lên đến cổ, đôi mắt nhắm hờ nhưng chân mày luôn nhíu lại.
Đây là dãy phòng đặc biệt nên rất ít người qua lại, không gian gần như tĩnh lặng tuyệt đối vô hình càng tạo nên áp lực nặng nề cho hai anh em bọn họ.
Đồng hồ cứ chậm rãi gõ từng nhịp từng nhịp, trên hành lang vắng lặng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, tích tắc nghe thật não nề nhưng cũng không kém phần căng thẳng. Không hiểu sao Thế Long lại thấy đèn báo trước phòng phẫu thuật sáng đến nhức mắt đến vậy. Nửa hắn muốn đèn tắt để biết kết quả cuộc phẫu thuật, nhưng một nửa lại không muốn, vì hắn sợ phải nghe tin xấu…
Rồi thì cái gì đến cũng sẽ phải đến, sau mấy tiếng đồng hồ luôn sáng thì đèn cấp cứu cũng đã vụt tắt, báo hiệu ca phẫu thuật đã kết thúc. Ngay lúc đó, cả Thế Long và Thế Huy đều đứng lên theo quán tính và chạy vội đến trước mặt các vị bác sĩ từ bên trong bước ra. Nhìn dáng vẻ của ai cũng rất căng thẳng và mệt mỏi vì phải trải qua một ca phẫu thuật phức tạp kéo dài. Nhưng trên gương mặt của họ vẫn không lộ một chút biểu cảm càng khiến cho Đầu Đinh và Thế Long thêm lo lắng.
Dù Thế Long rất giỏi trong việc đoán suy nghĩ của người khác nhưng trong tình cảnh này hắn không thể phỏng đoán được điều gì, định mở miệng hỏi mấy lần nhưng sợ phải nghe lời thoại quen thuộc “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…” nên mãi vẫn không thể thốt nên lời. Còn Đầu Đinh thì không kịp nghĩ nhiều đến thế, cậu nhóc sốt sắng hỏi ngay, vừa hỏi vừa dùng hai tay lay mạnh vai của bác vị bác sĩ:
– Bác sĩ, tình hình sao rồi?
Một vị bác sĩ khá lớn tuổi chậm rãi kéo khẩu trang xuống, trầm tĩnh nói:
– Xin lỗi An thiếu gia, chúng tôi đã cố gắng hết sức…
Thế Long vừa nghe đến đây đã không thể trụ vững phải chống tay vào tường, cảm thấy như cả đất trời trước mặt đều sụp đổ.
Trong lúc Thế Long mấp máy môi chưa thể nói gì thì vị bác sĩ ấy đã nói tiếp:
– … nhưng hiện tại vẫn chưa thể nói được gì. Cậu Duy Minh hiện đã lâm vào tình trạng hôn mê sâu. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi.
Sau đó, bác sĩ nói gì thì Thế Long cũng không nghe được nữa. Cảm xúc lúc này của anh như người vừa từ cõi chết trở về. Tuy Duy Minh vẫn còn hôn mê nhưng vẫn còn hi vọng. Thế Long từng nghe ai đó nói rằng giây trước đừng tuyệt vọng thì giây sau ắt sẽ có hi vọng. Đúng! Dù chuyện gì có xảy ra thì An Thế Long vẫn sẽ luôn lạc quan hi vọng, không bao giờ từ bỏ cơ hội. Vì thế, anh thầm nhủ trong lòng: “Duy Minh, em cũng không được từ bỏ hi vọng nhé, anh sẽ luôn bên em!”
+++
Lúc Duy Minh tuy còn hôn mê nhưng đã qua cơn nguy kịch thì Thế Long mới dám báo cho bà nội và Khánh My biết. Ngay lập tức, hai người một lớn một nhỏ đã nhanh chóng có mặt tại bệnh viện, nét mặt vô cùng lo lắng, đặc biệt là bà nội.
Bốn người đều muốn gặp Duy Minh nhưng chỉ có thể nhìn nó đang nằm im trong phòng kín, đầu bị băng bó khiến cho bà nội và Khánh My không kìm được nước mắt. Đầu Đinh cố gắng lắm mới ngăn được tiếng thở dài, khẽ ôm lấy vai An lão phu nhân như an ủi. Cả bốn người bọn họ cứ đứng bên ngoài nhìn vào trong như thế rất lâu nhưng tất cả đều im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc của Khánh My, tiếng thở dài nghẹn ngào của bà nội.
Mọi người đứng lặng lẽ như thế cho đến khuya, vị bác sĩ thấy vậy liền khuyên:
– An lão phu nhân, các vị thiếu gia và cô Khánh My cũng nên giữ gìn sức khỏe. Bây giờ cũng khuya rồi, mọi người nên về nhà nghỉ ngơi đi, chứ đứng đây mãi cũng không thể làm được gì. Các vị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết sức mình để chăm sóc cho cậu Duy Minh.
Giọng nói dịu dàng ấy vang lên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người, Thế Long nghe vậy liền day day hai bên thái dương rồi xoay qua nói với mọi người:
– Đúng đó bà nội, bà lúc này ăn ngủ không đủ giấc, Khánh My cũng đã mệt rồi nên về nghỉ ngơi đi. Còn Thế Huy nữa, em cũng bị thương nên đừng lái xe, cứ bảo tài xế của anh đưa về là được. Vết thương của em sẽ có người đến nhà chăm sóc, không cần phải ở lại bệnh viện.
– Nhưng… – Đầu Đinh ấm ức lên tiếng, cậu cũng rất muốn được ở bên cạnh Duy Minh mà.
– Em về đi. – Thế Long không kìm được nên giọng nói có chút gay gắt. Lời nói vừa nói ra đã khiến anh hối hận nên vội vàng nói tiếp – Anh đã đủ phiền lắm rồi. Em ngoan ngõan về nhà đi.
Thấy ba người đó đã ra về nhưng còn Thế Long vẫn ở lại nên bác sĩ khẽ hỏi:
– Vậy còn cậu?
– Tôi sẽ ở đây, không đi đâu hết! – Giọng nói lạnh lùng ấy của Thế Long sặc mùi đe dọa kiểu như “Biến! Đừng làm phiền tôi lúc này” nên khiến vị bác sĩ tốt bụng kia rụt cổ vội vàng đi mất.
Bác sĩ đi rồi chỉ còn một mình Thế Long ở lại trên hành lang vắng. Lúc này Thế Long không biết nên làm gì, ngay lúc này hắn cảm thấy mình bất lực thực sự, cảm giác nhìn người mình thương yêu nhất nằm đó mà bản thân mình không thể làm gì thật khó chịu.
Thế Long thầm ước giá mà mình quyết đoán hơn trong chuyện tình cảm, không làm Duy Minh buồn phiền thì kết cục đã không như thế này. Nhưng chữ “giá mà” ấy không thể thay đổi được gì, hắn có thể làm gì đây ngoài việc buồn đau, tiếc nuối?
Cứ như thế, Thế Long đứng đó và tự chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn chính mình tạo ra, hắn không biết làm gì hơn ngoài tự trách mắng bản thân và mãi nhìn Duy Minh đang nằm đó. Giờ đây, Duy Minh phải băng bó khắp nơi nhưng nhìn thế nào thì hắn cũng thấy nó như một thiên thần đang say ngủ. Đồng thời, nhìn điện tâm đồ cứ lên rồi lại xuống giống như tình cảm của hai người vậy, có lúc lên cao rồi cũng có lúc xuống thấp, nhưng quan trọng đến cuối cùng họ vẫn giữ được độ ấm cho tình cảm đó. Vì sao ư? Vì tình yêu không cần phải “sôi” ở một trăm độ, vì lúc đó, tình yêu sẽ bị bốc hơn nên chỉ cần âm ấm là đủ. Nhưng Thế Long tự thấy mình đã thất bại trong vai trò người giữ lửa tình yêu, đã có lúc Thế Long chập chờn bất định để ngọn lửa ấy hạ nhiệt. Bây giờ, người phải trả giá là anh, điều này không làm Thế Long hối hận, nhưng đáng giận hơn là anh đã kéo theo cả Duy Minh thành ra như bây giờ.
Thế Long vừa đứng trông chừng Thế Long vừa tự dày vò mình bởi suy nghĩ như vậy. Suốt đêm, Thế Long cứ đứng yên như một pho tượng lạnh lùng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Duy Minh nằm trên giường bệnh.
Hôm sau, tình hình ca phẫu thuật của Duy Minh không có biến chứng xấu nên đã được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt. Tranh thủ lúc mọi người ở nhà vào thăm, Thế Long đã nhanh chóng về chuẩn bị chút đồ đạc để “trường kì kháng khiến” rồi lại vào ngay.
+++
Đã mấy ngày trôi qua, Duy Minh vẫn chưa tỉnh dậy. Theo lời bác sĩ thì bây giờ Duy Minh đã hoàn toàn qua cơn nguy kịch, nhưng cậu ấy đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu, ngay cả bác sĩ cũng không thể biết được khi nào sẽ tỉnh dậy. Mọi chuyện chỉ có thể trông đợi vào sự chăm sóc của gia đình và ý chí nghị lực của cậu ấy mà thôi.
Vì điều đó nên Thế Long nhất định phải ngày ngày bên cạnh chăm sóc Duy Minh. Phòng bệnh của Duy Minh có một giường cho người nhà bệnh nhân tiện chăm sóc nên Thế Long quyết định sẽ ở đó. Ngoài ra, hắn còn kê thêm một chiếc bàn nhỏ để giải quyết các công việc của AJ. Ngoài thời gian làm việc thì Thế Long luôn ngồi bên cạnh giường của Duy Minh, thủ thỉ kể đủ thứ chuyện từng xảy ra giữa hai người cho nó nghe.
Hôm nay là một ngày phải giải quyết rất nhiều chuyện ở công ty, Thế Long dù rất mệt mỏi nhưng vẫn qua ngồi bên cạnh Duy Minh, dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó. Đôi bàn tay ấy vốn đã nhỏ nhưng thời gian qua Duy Minh nằm hôn mê nên càng nhỏ bé, mỏng manh hơn. Làn da đã hơn một tuần không tiếp xúc với anh nắng mặt trời nên trông rất nhợt nhạt, thậm chí có thể thấy được những mạch máu dưới da. Nhìn Duy Minh nằm im trên giường bệnh, băng gạc đã được tháo bỏ hết, bây giờ nhìn thật sự rất giống một thiên thần đang say ngủ, một giấc ngủ say sưa khiến người đối diện cũng thấy rất thanh thản, nhưng xen lẫn trong cảm giác thanh thản ấy có chút gì đó rất đau lòng không thể diễn tả thành lời.
Thế Long vừa dịu dàng cầm tay vừa âu yếm nhìn Duy Minh như thế. Đột nhiên, hắn chợt nhớ đến quyển nhật kí mà Nhi cho mình nhờ chuyển lại cho Duy Minh.
Rất tò mò về những gì Duy Minh đã viết trong đó nên Thế Long không kìm lòng được, lén lút mở ra xem. Hắn phát hiện, Duy Minh bắt đầu viết nhật kí từ khi Khánh My về nước, có lẽ lúc đó, nó quá nhiều suy nghĩ nhưng không biết chia sẻ cùng ai nên chỉ còn cách viết nhật kí mà thôi.
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay là một ngày vui buồn lẫn lộn. Biết được anh đã dành cho mình một kì nghỉ tại Paris mà mình hạnh phúc quá đi. Nhưng Khánh My trở về rồi, mình phải làm sao đây? Hạnh phúc nhỏ nhoi của mình đang bị đe dọa ư?”
Chuyện này là sao? Thế Long ngỡ ngàng khi đọc trang đầu tiên, hóa ra Duy Minh đã biết chuyến du lịch đáng lẽ đã dành cho cậu ư? Vậy khi mình thông báo sẽ đi cùng Khánh My thì chắc chắn Duy Minh sẽ rất đau khổ. Thế Long ơi, mày đúng là một thằng chồng tồi!
“Ngày… tháng… năm…
Thế Long hỏi mình có muốn để Khánh My đi du lịch với anh không, sao mình có thể trả lời không được chứ? Nhưng… tim mình đau lắm. Cố gắng đi vào bếp để khóc một mình thì lại bị Đầu Đinh phát hiện. Trước mặt cậu nhóc mình đã khóc hết nước mắt. Như vậy còn đỡ hơn sau này không còn nước mắt nữa thì so với việc muốn khóc mà không thể khóc cái nào đau đớn hơn?”
“Ngày… tháng… năm…
Yêu là chờ đợi. Chờ đợi sáng sớm được thức dậy cùng anh, chờ đợi anh đi làm về thưởng thức món ăn mình nấu, chờ đợi anh ôm em ấm áp. Nhưng kết quả của sự chờ đợi ấy là gì? Là sự hụt hẫng. Nhưng nhờ vậy mình mới phát hiện hụt hẫng… một cảm giác thật tuyệt, tuyệt đến độ cười ra nước mắt”
Mỗi trang nhật kí, mỗi dòng chữ nắn nót của Duy Minh như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Thế Long. Hắn không ngờ đằng sau nét mặt vui vẻ, hoạt bát kia luôn ẩn chứa một nội tâm sâu sắc cùng bao nỗi niệm day dứt đến vậy. Nhưng Thế Long vẫn cố gắng đọc tiếp…
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay tao rất đau, hạnh phúc sắp vụt khỏi tầm tay tao rồi nhật kí ơi. Mỗi khi tao đau, tao thường ngồi im lặng, không phải suy nghĩ, cũng không phải thẫn thờ. Ngồi… chỉ để không ngã quỵ!”
“Ngày… tháng… năm…
Đôi khi em nói “Em không sao!” nhưng trong lòng đang ước anh sẽ nhìn vào mắt em, ôm em vào lòng “Anh biết là không phải như vậy?”. Nhưng đáng tiếc, có đôi lúc điều ước mãi mãi chỉ là điều ước mà thôi!”
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay em phát hiện ra một điều rằng em luôn sai, em là người có lỗi. Lỗi lớn nhất là đã để cho trái tim yêu anh quá nhiều. Nhưng tình cảm của anh dành cho em, ưm, em phải nói như thế nào nhỉ. Nó đẹp tựa như bông tuyết vậy, rất đẹp nhưng cũng rất mong manh. Bông hoa tuyết lung linh nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không có cách nào để trao tặng hay đón nhận, vì khi chạm vào nó sẽ tan ngay”
Đến đây, bẵng đi gần một tuần Duy Minh không viết nhật kí nữa. Đây chính là thời gian Thế Long và Khánh My đi du lịch, cũng là lúc cha vợ gặp tai nạn qua đời. Lúc này chắc Duy Minh rất đau khổ, đến nỗi không thể viết nhật kí được.
“Ngày… tháng… năm…
Cha ơi, ở nơi xa xôi nào đó cha có thấy con không? Cha có thể cho con biết con nên làm gì không? Thật sự con quá mệt mỏi rồi. Hôm nay là ngày hai người đó sẽ trở về, có lẽ con nên buông tay đúng không cha? Vì con cứ sống mãi cho người khác, sợ người khác bị tổn thương, để rồi ngoảnh lại người tổn thương nhất lại chính là mình!”
“Ngày… tháng… năm…
Có lẽ nên dừng lại khi mọi thứ đã vượt xa nỗi buồn. Khi những lời giải thích chẳng thể nói ra, đã đến lúc khoảng cách quá xa để nói ra tất cả. Đã đến lúc em trở lại đúng vị trí của mình, và anh cũng vậy. Trở lại cái thời mà ta thường gọi nhau là NGƯỜI LẠ ấy! Nếu có một điều ước ngay lúc này, em ước rằng thời gian sẽ quay ngược trở lại, em sẽ gửi tình yêu trở về với nắng, phiền anh thế là đủ rồi. Nơi thuộc về em là những cơn mưa, ướt át và lạnh lẽo.”
“Ngày… tháng… năm…
Anh biết không, yêu thương đôi lúc chính là sự cho đi, cho đi mà không cần nhận lại. Yêu thương đôi lúc là dừng lại, dừng lại để ai đó được yên vui.
Đây là những dòng cuối em được viết ở nhà họ An. Sáng mai thôi em sẽ ra đi. Mang theo nỗi nhớ, em đi đến cuối con đường. Lòng mỉm cười, “Ừ, thì em sẽ mãi bơ vơ”. Anh nhớ nhé, em từ bỏ không phải vì đã hết yêu anh, mà vì đó là điều làm anh hạnh phúc.”
“Ngày… tháng… năm…
Rời khỏi nhà họ An em rất không đành lòng. Lúc quay lưng bước đi, em chợt phát hiện mình lưu luyến nơi này không phải chỉ vì anh, mà còn vì bà nội, vì Thế Huy và Khánh My nữa. Tuy đây là nơi từng cho em nhiều đau đớn, nhưng em sẽ mãi không quên được nơi này”
“Ngày… tháng… năm…
Đêm nay không biết là đêm thứ mấy em đã tự hỏi, nếu buông tay là đánh mất tất cả, thì nắm chặt liệu có được gì không? Em không thể tìm ra câu trả lời nhưng em đang nắm chặt quá khứ, bỏ thì tiếc, mà càng xiết lại càng đau”
Đọc đến đây, một người mạnh mẽ như Thế Long cũng không tài nào kìm được nước mắt. Hắn đặt quyển nhật kí xuống, ngước lên nhìn gương mặt rất bình yên của Duy Minh, nói khẽ bằng giọng nghẹn ngào: “Em ngốc lắm, tại sao ngoài miệng toàn nói chỉ xem anh là bạn? Gì mà “em sẽ không kết hôn với người em yêu”? Tất cả đều do em gạt anh, đợi em tỉnh dậy, hãy xem anh trừng phạt em như thế nào nhé!”
Nói xong, Thế Long khẽ đặt lên môi Duy Minh một nụ hôn khẽ như cánh bướm non. Đôi môi ấy tuy nhợt nhạt nhưng đối với hắn vẫn rất ấm áp và ngọt ngào.
– Từ hôm nay, mỗi ngày anh cũng sẽ bắt đầu viết nhật kí.
Việc này có vẻ rất trẻ con nhưng Thế Long đã nói là sẽ làm, hắn lấy quyển nhất kí của Duy Minh ra, bắt đầu viết từ trang cuối cùng trở lên. Hắn muốn sau này Duy Minh tỉnh dậy sẽ đọc được những gì mà hắn đã trải qua, muốn Duy Minh hiểu được tấm chân tình của mình.
“Ngày thứ nhất, em vẫn còn hôn mê… Lần đầu viết nhật kí, anh không biết phải viết gì nữa? Ừm… anh chỉ mong em sớm tỉnh dậy thôi.”
“Ngày thứ hai, em vẫn còn hôn mê… Em vẫn chưa tỉnh à? Anh rất nhớ em!”
“Ngày thứ ba, em vẫn còn hôn mê… Nếu em còn không tỉnh anh sẽ giận em đó!”
“Ngày thứ tư, em vẫn còn hôn mê… Anh ra lệnh em phải tỉnh dậy ngay cho anh, em mà chậm trễ thì đợi đấy, xem anh sẽ trị tội em như thế nào”
“Ngày thứ năm, em vẫn còn hôn mê… Hôm nay không thèm kêu em tỉnh dậy nữa. Nhưng lúc dọn dẹp lại phòng ngủ thấy hộp điều ước của em. Anh biết điều ước của em là gì rồi nhé, nhưng em yên tâm, đừng sợ vì thế mà nó không linh nghiệm. Vì anh có thể nói với em rằng “Ngốc, anh yêu em!”
…
“Ngày thứ hai mươi lăm, em vẫn còn hôn mê… hôm nay anh nghe được một câu chuyện, có hai vợ chồng cùng leo qua một quả đồi, một người đi nhanh, một người đi chậm, kết quả là họ lạc mất nhau. Anh xin lỗi vì anh đã đi quá nhanh bỏ mặc em, nhưng xin em hãy tỉnh lại, và anh sẽ trân trọng cơ hội này để nói với em rằng anh yêu em”
“Ngày thứ ba mươi sáu, em vẫn còn hôn mê… bức thư trước khi ra đi em nói rằng không có em anh vẫn sống được? Ừm, em nói rất đúng. Chẳng phải hai mươi sáu năm trước đây không có em mà anh vẫn sống đó sao? Nhưng không có em, anh sẽ không thể sống tốt được, cuộc sống của anh sẽ buồn chán đến chết mất. Anh nhớ em ngốc nghếch, nhớ em nhõng nhẽo, nhớ em ngủ nướng…”
“Ngày thứ bốn mươi chín, em vẫn còn hôn mê… Khi mình không còn là vợ chồng của nhau nữa, anh từng lo em sẽ không ổn. Nhưng bây giờ anh mới biết, người thực sự không ổn chính là anh”
“Ngày thứ năm mươi tám, em vẫn còn hôn mê… khoảng trống của em để lại, dù cho cả thế giới cũng không thể lắp đầy…”
“Ngày thứ sáu mươi, em vẫn còn hôn mê… Chắc em đang rất hối hận vì đã yêu anh? Nhưng hãy cho anh cơ hội để sửa sai mọi lỗi lầm”
+++
“Tách! Tách! Tách!”, từng giọt nước mắt của Duy Minh rơi khi nó đọc được những dòng này.
Chính xác! Nó đã tỉnh dậy, đơn giản như chú gấu thức dậy sau kì nghỉ đông. Cảm giác đầu tiên nó cảm thấy là toàn thân tê cứng vì đã lâu không vận động, đặc biệt là cánh tay trái. Thì ra ngước mắt lên thì nó lại thấy Thế Long đang gối đầu lên tay trái của mình ngủ ngon lành.
Duy Minh không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết mình đang ở đâu nhưng chỉ cần thấy Thế Long ở đây thì nó đã cảm thấy rất an lòng, trong phút chốc, nó như quên hết mọi chuyện không vui trước đây. Không kìm được, Duy Minh lén lút đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc đang rũ trước trán Thế Long, cố gắng nhìn thật kĩ người đàn ông mà nó rất mong nhớ này.
Cánh tay đang vuốt ve Thế Long chợt khựng lại khi thấy Thế Long đang cầm bút, trên giường còn có quyển nhật kí của nó viết dở. Không lẽ những gì mình viết Thế Long đều đã đọc được sao? Vậy là… Chết rồi! Mình phải làm sao đây? Duy Minh rất lo lắng, nhưng càng bất ngờ hơn khi phát hiện nửa sau quyển nhật kí của mình là những dòng tâm sự của Thế Long.
Khi đọc xong những dòng nhật kí ấy, Duy Minh lại rơi nước mắt, giọt nước mắt chứa chan cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Ngay lúc đó, nó cầm lấy cây bút mà Thế Long đang viết, tuy bàn tay đã cứng đơ nhưng Duy Minh vẫn cố gắng viết vài dòng nguệch ngoạc ở nửa đầu quyển nhật kí: “Em không cần một thế giới thật to, vì bước chân em ngắn sao đuổi theo anh kịp. Em chỉ cần một thế giới thật nhỏ, đủ để em nắm chặt và bắt kịp anh thôi”
Sau đó nó lại viết chen vào bên dưới dòng cuối cùng của Thế Long rằng: “Không hối hận, dù có như thế nào em cũng không hối hận. Cho đến hơi thở cuối cùng em cũng chỉ yêu anh mà thôi!”
Duy Minh định đặt bút xuống, nhưng lại lưỡng lự, trong đầu nó nảy ra ý định nên bèn giở sang một trang mới, nắn nót từng chữ: “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…”
Viết xong, Duy Minh trả mọi thứ trở về vị trí cũ, còn mình lại tiếp tục ngắm Thế Long đang ngủ.
+++
Mãi đến bốn giờ chiều, Thế Long mới chịu tỉnh dậy, vì từ sáng đến trưa anh phải giải quyết rất nhiều công việc.
Vừa tỉnh dậy, Thế Long đã thấy quyển nhật kí quen thuộc đặt bên cạnh. Anh chợt nhớ ra lúc nãy mình định viết nhật kí cho Duy Minh thì mệt quá nên đã ngủ quên mất.
Bởi vậy, Thế Long mở nhật kí ra định viết tiếp.
“Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…”
Thế Long lật qua trang tiếp theo, đang ghi được mấy chữ “Ngày thứ sáu mươi hai,…” thì đột nhiên hắn nhíu mày, hốt hoảng lật lại trang trước, dụi dụi mắt mấy lần mà vẫn thấy dòng chữ “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…” hiện rõ mồn một. Thêm vào đó, đây chính lại chữ viết của Duy Minh. Chẳng lẽ…
Thế Long cố gắng lấy hết bình tĩnh, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Duy Minh đang nửa nằm nửa ngồi, nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời đang lấp ló ngoài kia.
Thấy vậy, nhưng Thế Long vẫn chưa thể tin được, hắn lại dụi mắt thêm mấy lần nữa, sau đó còn dùng tay đánh mình thật mạnh. Đau! Rõ ràng là thấy đau nên không thể là mơ được. Nhưng nếu đây là thật thì… Thế Long ấp úng mãi không biết phải nói gì.
– Chẳng phải anh đòi trị tội em sao? – Duy Minh vừa nói vừa cười, giọng điệu vô cùng tinh nghịch.
– …
Thế Long im lặng đúng một phút, trên gương mặt của anh có rất nhiều cảm xúc mà Duy Minh không thể đoán được hết. Không biết Thế Long đã nghĩ gì nhưng ngay lúc đó, hắn vội vàng bế bổng Duy Minh lên vai chạy nhanh ra khỏi bệnh viện.
+++
– Á á á, anh định đưa em đi đâu? Anh thật sự muốn trị tội em à?
– Em không được nói nhiều, chúng ta phải đăng kí kết hôn lại ngay lập tức.
– Oa oa, bây giờ em rất mệt, không thể ngồi máy bay mấy tiếng qua Hà Lan được đâu!
– Ai bảo phải ra nước ngoài mới có thể đăng kí kết hôn?
– Hả? Là sao…?
– Là bây giờ chúng ta đến Ủy ban nhân dân thành phố… – Thế Long đang nói giữa chừng liền dừng lại, bỏ Duy Minh vào xe rồi nói tiếp – Nhanh lên, sắp năm giờ rồi, nếu không hôm nay đăng kí không kịp mất!
Nói xong, Thế Long lập tức phóng xe đến thẳng Ủy ban Nhân dân thành phố, đây có thể xem là một cách “trị tội” mang mùi vị “đặc sản” của An Thế Long được không?