Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Dượng Tuấn - CHƯƠNG 4

  1. Home
  2. Dượng Tuấn
  3. CHƯƠNG 4
Prev
Next

Tâm đạp xe về nhà sau khi rời nhà dì Chín, ánh nắng chiều nhạt dần, nhuộm vàng con đường đất đỏ giữa lũy tre xanh.

Tiếng chim về tổ líu lo trên những cành xoài ven đường hòa cùng tiếng gió nhẹ, mang lại một không khí yên bình đặc trưng của làng Hòa Xuân. Nhưng trong lòng Tâm, mọi thứ lại hỗn loạn. Những khoảnh khắc vừa trải qua trong nhà dì Chín từ lúc áp mặt vào mặt dượng Tuấn, chạm môi dượng, đến lúc ngửi mùi hương nam tính từ đũng quần dượng vẫn in đậm trong tâm trí cậu, như một cơn sóng dữ không ngừng trào dâng. Cậu cảm thấy vừa sung sướng vừa tội lỗi, vừa khao khát vừa sợ hãi.

Cặc cậu vẫn cương cứng trong quần, nước nhờn rì ra làm ướt một vùng nhỏ trên chiếc quần đá banh, khiến cậu vừa ngượng ngùng vừa khó chịu.

Khi về đến nhà, đám giỗ đã gần kết thúc. Mẹ Tâm và mấy người khác đang dọn dẹp những mâm bát cuối cùng, trong khi ba Tâm và mấy người đàn ông ngồi uống trà ngoài sân, trò chuyện rôm rả. Tâm bước vào, cố giữ vẻ bình thường, nhưng ánh mắt cậu không dám nhìn thẳng vào mẹ, sợ bà sẽ nhận ra điều gì đó bất thường. Mẹ Tâm ngẩng lên, hỏi: “Tâm, con dìu dượng Tuấn về xong rồi hả? Dượng say thế, con vất vả rồi.”

“Dạ, con dìu dượng về xong rồi, mẹ,” Tâm đáp, giọng khẽ, cúi mặt để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng. Cậu vội đi vào phòng, đồng cửa lại, nằm vật xuống giường, cố gắng bình tĩnh. Nhưng hình ảnh dượng Tuấn – từ hơi thở nóng bỏng, đôi môi ấm, đến mùi hương nam tính từ cơ thể dượng – không ngừng hiện lên trong đầu cậu. Tâm nhắm mắt, hít thở sâu, nhưng cảm giác kích thích vẫn không nguôi đi. Cậu biết mình cần làm gì đó để giải tỏa, nhưng cậu không dám, sợ mẹ hoặc ai đó sẽ bất chợt bước vào phòng.

Đêm hôm đó, Tâm trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt, cậu lại thấy dượng Tuấn nằm trên chiếc ghế gỗ, cơ thể rắn chắc để lộ qua lớp áo sơ mi cởi phăng, và chiếc quần đùi xanh biển ôm sát 4 phần cơ thể mà cậu đã áp mặt vào. Cậu nhớ từng chi tiết từ hơi thở nồng nặc men bia của dượng, đến mùi hương làm cậu đê mê, và cảm giác môi dượng chạm vào môi cậu. Tâm lăn qua lăn lại, cuối cùng không chịu nổi, cậu ngồi dậy, luồn tay vào quần, sục cặc nhẹ nhàng, vừa tưởng tượng đến dượng Tuấn, vừa cố không phát ra tiếng động. Khi đạt đến đỉnh điểm, cậu xuất tinh trong một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa tội lỗi. Sau đó, Tâm nằm xuống, thở dốc, chìm vào giấc ngủ với những mộng mị mơ hồ về dượng một giấc mơ mà cậu vừa khao khát vừa sợ hãi.

Những ngày sau đó, Tâm cố gắng tránh qua nhà dì Chín. Cậu sợ rằng nếu gặp lại dượng Tuấn, cậu sẽ không kiểm soát được bản thân. Cậu dành phần lớn thời gian ở nhà, tập trung ôn bài cho kỳ thi cuối kỳ, hoặc giúp mẹ làm việc vặt trong vườn. Nhưng mỗi khi rảnh rỗi, cậu lại không thể ngừng nghĩ về dượng. Hình ảnh dượng Tuấn trong chiếc áo sơ mi xanh dương ngày đám giỗ, hay lúc nằm say trên ghế gỗ, cứ hiện lên rõ mồn một, làm tim cậu đập nhanh và cơ thể nóng ran. Tâm biết mình đang sa lầy vào những cảm xúc mà cậu không nên có, nhưng cậu không thể dừng lại.

Một buổi chiều vài ngày sau, khi Tâm đang ngồi học bài dưới hiên nhà, dì Chín xuất hiện, bước từ con đường đất đỏ với chiếc giỏ đựng rau trên tay. Dì vừa đi làm về, áo bà ba nhạt màu hơi ướt mồ hôi, nụ cười vẫn rạng rỡ như mọi khi. Dì dừng lại trước sân, gọi mẹ Tâm: “Chị Ba ơi, nhờ thằng Tâm qua nhà dì một lát. Dượng Tuấn đang sửa lại cái hàng rào tre sau nhà, cần người phụ. Dì với hai đứa nhỏ bận chút việc, không giúp được.” Mẹ Tâm gật đầu, quay sang Tâm: “Tâm, con qua giúp dượng Tuấn đi, tiện thể chơi với Tí và Na luôn.”

Tâm giật mình, tim đập thình thịch khi nghe đến tên dượng Tuấn. Cậu muốn từ chối, nhưng ánh mắt mẹ và dì Chín khiến cậu không thể tìm được lý do hợp lý. Cuối cùng, cậu gật đầu: “Dạ, con qua liền.” Dì Chín cười: “Cảm ơn con nhé, Tâm. Dượng con đang ở sau nhà, con ra đó mà phụ.”

Tâm đạp xe qua nhà dì Chín, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Khi đến nơi, cậu thấy dì Chín và hai đứa nhỏ đang ngồi trước hiên, Tí chơi với con quay, còn Na nghịch mấy chiếc lá khô. Dì Chín ngẩng lên, dặn: “Tâm, con ra sau nhà phụ dượng Tuấn sửa hàng rào nhé. Dì bận nhặt rau một lát.” Tâm gật đầu, bước ra sân sau, tim đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc sẽ gặp lại dượng Tuấn.

Từ xa, cậu đã thấy dượng đang đứng giữa đám tre, lưng trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi Puma sọc xanh quen thuộc. Dượng cầm một cây tre dài, dùng dao chặt bớt những cành thừa, mồ hôi lấp lánh trên làn da bánh mật. Cơ bắp trên vai và cánh tay dượng căng lên mỗi khi dượng vung dao, làm Tâm không thể rời mắt. Cậu đứng lặng một lúc, cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy một sự cương cứng nhẹ trong quần, làm cậu vừa ngượng ngùng vừa kích thích.

Dượng Tuấn ngẩng lên, thấy Tâm, nở nụ cười ấm áp: “Tâm, qua đây phụ dượng cái coi. Dượng đang buộc lại mấy cây tre này, con giữ giùm dượng chút.” Tâm bước tới, cố giữ vẻ bình thường, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi cơ thể dượng.

Mỗi lần dượng cúi xuống buộc dây, mép lưng quần sịp xám lộ ra, ướt đẫm mồ hôi, làm Tâm nhớ đến những lần lén ngửi quần sịp của dượng trong nhà tắm. Cậu cúi xuống, giữ cây tre theo lời dượng, nhưng tâm trí cậu lại không tập trung. Mùi mồ hôi của dượng phả vào mũi cậu, làm cậu rạo rực, cặc cậu trong quần càng cương cứng hơn.

Dượng Tuấn vừa làm vừa trò chuyện: “Dạo này con bận học lắm hả Tâm? Dượng ít thấy con qua chơi với Tí với Na.” Giọng dượng trầm trầm, thân tình như mọi khi, nhưng Tâm lại không dám nhìn thẳng vào mắt dượng. Cậu sợ rằng ánh mắt mình sẽ để lộ điều gì đó.

“Dạ, con bận ôn thi, dượng,” Tâm đáp, giọng khẽ, cúi mặt để giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng. Cậu cố tập trung vào công việc, nhưng mỗi lần dượng cử động, cơ bắp trên lưng và cánh tay căng lên, làm cậu không thể không nhìn cậu tự nhủ phải kiềm chế.

Sau khi sửa xong hàng rào, dượng Tuấn ngồi xuống gốc cây xoài gần đó, lau mồ hôi trên trán: “Nóng quá, nghỉ một lát đã. Con ngồi xuống đây với dượng.” Tâm ngồi xuống bên cạnh, cố giữ khoảng cách, nhưng mùi 4 mồ hôi của dượng vẫn phả vào mũi cậu, làm cậu say mê. Dượng Tuấn lấy chai nước lọc trên bàn, uống một ngụm lớn, những giọt nước lăn xuống cằm, xuống ngực, thấm vào làn da bánh mật. Tâm nhìn theo từng giọt nước, cảm giác kích thích càng mãnh liệt hơn. Cậu cúi mặt, cố không để dượng nhận ra ánh mắt của mình, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ đang rối loạn.

Dượng Tuấn quay sang, vỗ vai Tâm: “Con lớn rồi, mà sao hay ngượng thế? Dượng thấy con dạo này ít nói, có chuyện gì hả?” Tâm giật mình, tim đập thình thịch khi cảm nhận bàn tay dượng chạm vào vai mình. Cái vỗ vai ấy, dù chỉ là một cử chỉ thân tình, lại làm cậu rùng mình, cặc cậu giật nhẹ trong quần, nước nhờn rỉ ra nhiều hơn.

“Dạ, không có gì đâu dượng,” Tâm đáp, giọng run run, cúi mặt để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng. “Con… con chỉ hơi mệt thôi ạ.”

“Ừ, mệt thì nghỉ ngơi nhiều vào,” dượng Tuấn gật đầu, nở nụ cười ấm áp. “Con mà không khỏe, dì Chín với dượng lo lắm đó.”

Tâm gật đầu, nhưng trong lòng cậu lại tràn ngập cảm giác tội lỗi. Cậu biết dượng Tuấn đối xử với cậu như một người thân trong gia đình, nhưng những cảm xúc mà cậu dành cho dượng lại đi quá giới hạn. Cậu muốn nói gì đó, muốn bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng cậu không dám. Cậu sợ rằng nếu dượng biết, mọi thứ sẽ thay đổi tình cảm gia đình, sự thân thiết, và cả ánh mắt ấm áp mà dượng luôn dành cho cậu.

Một lúc sau, dì Chín bước ra sân sau, tay vẫn cầm rổ rau chưa nhặt xong: “Tâm, con ở lại ăn cơm với nhà dì luôn đi, dượng con làm xong hàng rào rồi, cả nhà đang chuẩn bị cơm chiều.” Tâm lúng túng, không biết trả lời sao, nhưng dượng Tuấn cười: “Ừ, ở lại ăn với dượng với dì đi, con.”

“Dạ… dạ, con ở lại,” Tâm gật đầu, dù trong lòng cậu vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cậu sợ rằng nếu ở lại, cậu sẽ không kiểm soát được những cảm xúc đang trào dâng trong lòng khi ở gần dượng Tuấn.

Cơm chiều được dì Chín dọn ra, những món ăn đơn sơ nhưng đậm đà cá chiên giòn, canh rau muống, và thịt heo kho tiêu. Tâm ngồi ăn cùng dì Chín, dượng Tuấn, Tí và Na, cố gắng tập trung vào câu chuyện gia đình, nhưng ánh mắt cậu không ngừng liếc về phía dượng. Dượng mặc lại chiếc áo thun cũ, nhưng vẫn để hở ngực, và mùi mồ hôi sau một ngày làm việc lại phả vào mũi Tâm, làm cậu rạo rực.

Cậu cúi mặt, ăn từng miếng cơm, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ đang rối loạn.

Sau bữa ăn, dì Chín và hai đứa nhỏ dọn dẹp, còn dượng Tuấn ngồi ngoài hiên hút thuốc. Tâm xin phép về, viện cớ phải học bài. Dượng Tuấn gật đầu: “Ừ, về cẩn thận nghe con. Mai mốt rảnh qua chơi nữa, dượng làm xong hàng rào rồi, còn làm thêm cái bàn gỗ cho Tí với Na chơi.” Tâm gật đầu, đạp xe về nhà, lòng vẫn còn bâng khuâng. Trên đường về, cậu không ngừng nghĩ về dượng Tuấn – về cơ thể rắn chắc, mùi mồ hôi nam tính, và ánh mắt sâu thẳm của dượng. Cậu biết mình cần phải dừng lại, cần phải kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng cậu không biết làm thế nào.

Những ngày sau hôm đó, Tâm sống trong một trạng thái giằng xé nội tâm. Cảm giác tội lỗi ngày càng lớn, như một tảng đá nặng trĩu đè lên ngực cậu. Những hành động táo bạo của cậu với dượng Tuấn từ việc lén ngửi quần sịp, áp mặt vào đũng quần, đến khoảnh khắc chạm môi dượng không ngừng ám ảnh cậu, khiến cậu cảm thấy mình đã làm điều gì đó sai trái, không thể tha thứ. Dượng Tuấn là chồng của dì Chín, là người thân trong gia đình, nhưng Tâm lại để dục vọng lấn át lý trí, biến tình cảm gia đình thành một thứ cảm xúc mà cậu biết là không nên có. Càng nghĩ, Tâm càng tự trách mình, và cậu quyết định hạn chế qua nhà dì Chín, tránh đối mặt với dượng Tuấn.

Tâm dành phần lớn thời gian ở nhà, vùi đầu vào sách vở để ôn thi cuối kỳ, cố gắng tìm cách quên đi những hình ảnh và cảm giác kích thích mà dượng Tuấn mang lại. Mẹ Tâm thấy cậu ít ra ngoài, cũng lo lắng: “Tâm, sao dạo này con ít qua nhà dì Chín chơi thế? Trước con hay qua chơi với Tí với Na lắm mà.” Tâm chỉ ậm ừ, viện cớ bận học, nhưng trong lòng cậu, nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi vẫn không ngừng giằng xé. Dù cậu cố gắng tránh né, nhưng mỗi khi nhàn rỗi, hình ảnh dượng Tuấn từ làn da bánh mật, cơ bắp săn chắc, đến mùi hương nam tính vẫn hiện lên rõ mồn một, làm tim cậu đập nhanh và cơ thể nóng ran.

Sự né tránh của Tâm không qua được mắt dượng Tuấn. Dượng để ý thấy Tâm ít xuất hiện, cũng ít nói chuyện mỗi lần gặp, và điều đó khiến dượng băn khoăn. Một buổi tối, khi dì Chín đang ngồi nhặt rau trước hiên nhà, dượng Tuấn tâm sự: “Hoa, dạo này thằng Tâm ít qua nhà mình chơi quá, anh thấy nó có vẻ không được vui. Không biết nó có chuyện gì không nữa.” Dì Chín ngẩng lên, suy nghĩ một lát: “Ừ, em cũng thấy thế. Có khi nó bận học, mà cũng có khi nó lớn rồi, ngại qua chơi với mấy đứa nhỏ. Anh thử rủ nó đi đâu đó chơi cho khuây khỏa đi, chứ ở nhà hoài cũng không tốt.”

Vài ngày sau, vào một buổi chiều nắng dịu, dượng Tuấn không đi làm mà lên nhà Tâm. Dượng dừng chiếc xe máy cũ kỹ – chiếc xe mà dượng thường dùng để đi làm thợ hồ – trước sân nhà Tâm, gọi lớn: “Tâm, con ở nhà không?” Tâm đang ngồi học bài dưới hiên, giật mình khi nghe tiếng dượng. Tim cậu đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cậu muốn tránh mặt dượng, nhưng không thể không ra gặp. Tâm bước ra sân, cố giữ vẻ bình thường: “Dạ, con đây, dượng.”

Dượng Tuấn nở nụ cười ấm áp, giọng trầm trầm: “Chiều nay dượng không đi làm, định xuống biển tắm cho mát. Con đi với dượng không? Ở nhà hoài chắc cũng buồn.” Tâm lúng túng, không biết trả lời thế nào. Một mặt, cậu rất muốn đi tắm biển với dượng là cơ hội để cậu được nhìn ngắm cơ thể dượng, điều mà cậu luôn khao khát. Nhưng mặt khác, cậu vẫn đang cố tránh né dượng, sợ rằng những cảm xúc không kiểm soát được sẽ lại trỗi dậy. Cậu ấp úng: “Dạ… con… con không biết nữa, dượng.”

Mẹ Tâm nghe thấy, bước ra sân, cười: “Đi với dượng đi con, suốt ngày ở nhà học bài, mẹ thấy con căng thẳng lắm. Ra biển tắm cho thoải mái, khuây khỏa tinh thần một chút.” Được sự thúc đẩy của mẹ, Tâm không thể từ chối. Cậu gật đầu, giọng khẽ: “Dạ, con đi.”

Tâm vào nhà thay một chiếc quần đá banh màu trắng và một chiếc áo thun, rồi leo lên xe máy, ngồi sau dượng Tuấn. Dượng khởi động xe, tiếng máy nổ vang lên, và chiếc xe cũ kỹ lăn bánh trên con đường đất đỏ dẫn ra bãi biển cách làng chừng vài cây số. Trên đường đi, Tâm ngồi im, cảm nhận hơi ấm từ lưng dượng phả qua lớp áo thun mỏng.

Cậu giữ khoảng cách, không dám ngồi sát, nhưng mỗi lần xe chạy qua ổ gà, cơ thể cậu lại vô tình chạm vào lưng dượng, làm tim cậu đập nhanh hơn. Dượng Tuấn quay lại, hỏi với giọng thân tình: “Tâm, dạo này học hành thế nào con? Sắp thi rồi, có căng thẳng không?”

Tâm hơi ngượng, nhưng cố trả lời tự nhiên hơn: “Dạ, cũng bình thường, dượng. Con đang ôn bài, chắc cũng ổn ạ.” Cậu không muốn câu chuyện kết thúc quá nhanh, sợ dượng sẽ nghĩ mình lạnh lùng, nên cậu hỏi lại: “Còn dượng, dạo này dượng có bận lắm không? Dì Chín nói dượng hay đi làm sớm lắm.”

Dượng Tuấn cười lớn, giọng trầm trầm vang lên giữa tiếng gió: “Ừ, dượng bận thật, đi làm thợ hồ cả ngày, tối về mệt muốn xỉu. Nhưng hôm nay được nghỉ, dượng rủ con đi tắm biển cho thoải mái. Lâu lắm dượng không ra biển rồi.” Tâm gật đầu, mỉm cười nhẹ: “Dạ, con cũng lâu rồi không đi tắm biển.”

Dượng Tuấn gật đầu, nhìn về phía trước, rồi hỏi tiếp: “Mẹ con dạo này thế nào? Dượng nghe dì Chín nói mẹ con hay đau lưng, có đỡ chưa?” Tâm đáp: “Dạ, mẹ con đỡ hơn rồi, dượng. Mấy hôm nay mẹ uống thuốc, cũng bớt đau nhiều.” Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng nó làm Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể khoảng cách giữa cậu và dượng đã được thu hẹp phần nào.

Bãi biển miền Trung hiện ra trước mắt, với bãi cát trắng trải dài và những con sóng vỗ đều đặn. Biển chiều yên bình, chỉ có vài người dân làng đang tắm hoặc nhặt vỏ sò ven bờ. Dượng Tuấn dừng xe, cởi chiếc áo thun cũ và quần dài ra, chỉ còn lại chiếc quần đùi Puma sọc xanh quen thuộc. Cơ thể dượng hiện ra rõ ràng dưới ánh nắng chiều – làn da bánh mật lấp lánh mồ hôi, cơ bắp săn chắc nhưng không quá nổi bật, và dáng người cao lớn, mạnh mẽ. Dượng cười lớn: “Xuống tắm thôi, Tâm!” rồi lao thẳng xuống nước, để lại Tâm đứng trên bờ, ánh mắt không thể rời khỏi dượng.

Khi dượng lao xuống biển, nước bắn tung tóe, làm ướt chiếc quần đùi của dượng. Lớp vải mỏng bó sát vào da, để lộ một khối nhô lên ở đũng quần, vừa hấp dẫn vừa kích thích. Tâm đứng lặng trên bờ, nhìn theo từng động tác của dượng, tim đập thình thịch. Cảnh tượng ấy làm cặc cậu cương nhẹ trong quần, nước nhờn rỉ ra, khiến cậu vừa ngượng ngùng vừa phấn khích.

Cậu ngồi xuống bãi cát, cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào dượng – từng giọt nước lăn dài trên ngực, trên bụng, và cách lớp vải quần đùi ôm sát phần cơ thể bên dưới, làm cậu không thể rời mắt.

Dượng Tuấn ngoảnh lại, gọi lớn: “Tâm, xuống đây tắm với dượng, đừng ngồi trên đó nữa!” Tâm lắc đầu, phản đối: “Dạ, con ngồi đây thôi, dượng.” Nhưng dượng không chịu, bước lên bờ, kéo tay Tâm: “Đi nào, con trai gì mà nhát thế!” Tâm không thể từ chối, đành đứng dậy, nằm lấy mép áo thun, từ từ cởi ra, để lộ làn da trắng trẻo mà bạn bè cùng lớp, đặc biệt là tụi con gái, luôn ganh tị. Dưới ánh nắng chiều, làn da của Tâm mịn màng, sáng lên như ánh ngọc, làm nổi bật dáng người mảnh khảnh nhưng cân đối. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng, tạo thành một lớp ánh sáng mỏng, làm Tâm trông như một bức tượng sống động. Vai cậu thon gọn, ngực phẳng nhưng săn chắc, và phần bụng không chút mỡ thừa, để lộ những đường nét mềm mại nhưng đầy sức sống của tuổi trẻ.

Dượng Tuấn đứng đó, nhìn Tâm cởi áo, ánh mắt dượng thoáng chút ngỡ ngàng. Dượng không thể không nhận ra làn da trắng trẻo ấy, sáng rực dưới ánh nắng, như một sự đối lập hoàn hảo với làn da bánh mật của chính mình. Tâm cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào dượng, nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt của dượng đang lướt trên cơ thể mình.

Dượng Tuấn hít một hơi nhẹ, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng dượng, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy – một sự thu hút khó cưỡng, không hẳn là dục vọng, mà là một sự ngưỡng mộ pha chút kích thích trước vẻ đẹp thuần khiết của Tâm. Dượng quay mặt đi, cười lớn để che giấu cảm xúc: “Nhanh lên nào, xuống tắm đi con!” Nhưng trong giọng nói của dượng, Tâm cảm nhận được một chút run rẩy, làm tim cậu đập nhanh hơn, và cặc cậu cương cứng hơn trong quần.

Tâm chỉ còn mặc chiếc quần đá banh màu trắng, bước xuống nước theo dượng, lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Dưới làn nước mát lạnh, Tâm và dượng Tuấn đùa giỡn cùng những con sóng.

Có những lúc sóng lớn vỗ vào, đẩy hai dượng cháu sát vào nhau. Trong một khoảnh khắc, một con sóng mạnh bất ngờ ập đến, làm Tâm mất thăng bằng, ngã nhào về phía dượng. Cơ thể cậu va mạnh vào người dượng, ngực Tâm chạm vào ngực dượng, và phần hạ bộ của cậu vô tình cọ vào đũng quần dượng. Tâm cảm nhận rõ một thứ gì đó đang cương nhẹ trong quần dượng – một khối thịt rắn chắc, ấm nóng, dù bị lớp vải che phủ nhưng vẫn đủ khiến Tâm rùng mình vì kích thích.

Dượng Tuấn nhanh chóng đưa tay ra, đặt vào eo Tâm để đỡ cậu, những ngón tay thô ráp nhưng ấm áp siết nhẹ vào làn da trắng mịn, làm Tâm run lên. Cảm giác ấy làm Tâm phấn khích tột độ, tim đập thình thịch, và cặc cậu cương cứng hơn, nước nhờn rỉ ra nhiều hơn, thấm ướt một vùng nhỏ trên chiếc quần đá banh. Đây là lần đầu tiên Tâm cảm nhận được cặc dượng cương nhẹ khi dượng tỉnh táo, không say như lần trước trong đám giỗ. Cậu không dám nhìn thẳng vào dượng, chỉ lén liếc qua khóe mắt, nhưng cậu cảm nhận được hơi thở của dượng trở nên nặng nề hơn, và bàn tay dượng siết chặt hơn vào eo cậu một chút trước khi buông ra. Tâm cúi mặt, giả vờ tiếp tục đùa với sóng, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ đang rối loạn – vừa sung sướng vì sự gần gũi ấy, vừa sợ hãi vì không biết dượng có nhận ra cảm xúc của cậu không.

Sau khi tắm biển xong, hai người lên bờ, ngồi trên bãi cát để nghỉ ngơi. Dượng Tuấn lau nước trên mặt, cười lớn: “Mát thật, lâu lắm dượng không tắm biển thế này.” Tâm ngồi bên cạnh, gật đầu, nhưng ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi cơ thể dượng. Nước biển làm chiếc quần đùi của dượng ướt át, bó sát hơn, để lộ rõ đường nét phần cơ thể bên dưới, làm Tâm càng rạo rực. Cậu cúi mặt, cố không để dượng nhận ra ánh mắt của mình, nhưng trong lòng cậu, cảm giác kích thích vẫn không nguôi đi.

Trên đường về, dượng Tuấn chở Tâm trên chiếc xe máy cũ, vừa lái vừa trò chuyện. Ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, nhuộm vàng cả con đường đất đỏ dẫn về làng.

Gió biển thổi qua, mang theo hơi mặn và cảm giác mát lạnh, làm cả hai cảm thấy dễ chịu sau buổi tắm biển. Dượng Tuấn quay lại, nhìn Tâm với nụ cười nửa thật nửa đùa: “Tâm, mày có làn da trắng thế, chắc tụi con gái cũng nhòm ngó tới hỏi bí quyết chăm da ha. Mày mà là con gái, chắc nhiều thằng theo đuổi với làn da trắng đó lắm nhỉ. Chứ con trai gì mà da vừa trắng vừa mịn, ai lại không mê.”

Lời nói của dượng làm Tâm bối rối, mặt đỏ bừng. Cậu cúi mặt, mỉm cười ngượng ngùng: “Dạ, dượng nói quá thôi. Con có làm gì đâu mà da trắng.” Dượng Tuấn cười lớn, giọng trầm trầm vang lên giữa tiếng gió: “Thật mà, dượng nói thật đấy. Hồi nãy lúc con cởi áo ra, dượng nhìn mà còn ngỡ ngàng. Da trắng mịn thế, cứ như con gái vậy. Mày không thấy tụi con gái trong làng hay khen mày à?”

Tâm lắc đầu, giọng khẽ:

“Dạ, tụi nó có khen, nhưng con không để ý lắm.” Cậu ngập ngừng một lát, rồi hỏi: “Mà dượng thích người da trắng lắm hả dượng?” Câu hỏi của Tâm làm dượng Tuấn thoáng bất ngờ, nhưng dượng nhanh chóng cười, đáp: “Ừ, dượng thích thật. Ngày xưa dượng yêu dì Chín cũng vì làn da trắng mịn của dì. Dì hồi đó đẹp lắm, da trắng như ngọc, mịn màng, nhìn là mê ngay.

Sau này dì bận lo cho Tí với Na, cũng không còn được như trước nữa, nhưng dượng vẫn thích.

Mày giống dì Chín hồi trẻ, da trắng thế, chắc sau này cũng khối đứa mê.”

Lời nói của dượng làm Tâm sung sướng tột độ, tim đập nhanh hơn, và cặc cậu lại cương nhẹ trong quần, nước nhờn rỉ ra, thấm ướt một vùng nhỏ.

Cậu không ngờ dượng lại khen mình nhiều như thế, và việc dượng so sánh cậu với dì Chín thời trẻ khiến cậu cảm thấy mình đặc biệt trong mắt dượng. Tâm mỉm cười, giọng rụt rè: “Dạ, con cảm ơn dượng. Nhưng con là con trai, da trắng vậy cũng ngại lắm.” Dượng Tuấn cười lớn: “Ngại gì mà ngại, đẹp là phải tự hào chứ. Mày cứ thế này, sau này lớn lên, khối cô mê mày.”

Cuộc trò chuyện kéo dài cho đến khi hai người về đến làng. Dượng Tuấn dừng xe trước sân nhà Tâm, vỗ vai cậu: “Hôm nay đi tắm biển vui thật, lâu lắm dượng không được thoải mái thế này. Cảm ơn con đã đi với dượng nhé.” Tâm gật đầu, mỉm cười: “Dạ, con cũng vui lắm, dượng. Lâu rồi con không ra biển.” Dượng Tuấn gật đầu, nụ cười ấm áp trên môi: “Ừ, mai mốt rảnh, dượng lại rủ con đi nữa. Về nghỉ ngơi đi, tối học bài cho tốt nghe.”

Khi về đến nhà, tâm trạng của Tâm đã khá hơn nhiều. Lời khen của dượng, buổi tắm biển, và sự gần gũi giữa hai người đã xóa tan phần nào cảm giác tội lỗi trong lòng cậu.

Cậu cảm thấy vui tươi hơn, như vừa được tiếp thêm năng lượng sau những ngày sống trong áp lực và tự trách. Tâm không còn né tránh dượng Tuấn nữa, và cậu bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ những cảm xúc của mình không hoàn toàn là sai trái. Dưới ánh đèn làng mờ nhạt, Tâm bước vào nhà, nụ cười rạng rỡ trên môi, mang theo một trái tim 18 tuổi đầy mộng mơ và những cảm xúc mới mẻ, chưa thể gọi tên.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Dãy Trọ Dâm Dục
Chương 73 30 Tháng 6, 2025
Chương 70 30 Tháng 6, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 100 30 Tháng 6, 2025
Chương 99 30 Tháng 6, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Chương 14 3 Tháng 8, 2024
Chương 13 3 Tháng 8, 2024
Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo_truyengay.net
Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo
Chương 43 19 Tháng 6, 2025
Chương 42 19 Tháng 6, 2025

Comments for chapter "CHƯƠNG 4"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved