Dượng Tuấn - CHƯƠNG 2
Sáng Chủ nhật, ánh nắng sớm len lỏi qua lũy tre làng Hòa Xuân, chiếu những vệt sáng loang lổ trên con đường đất đỏ.
Tâm thức dậy với tâm trạng háo hức, lòng cậu rộn ràng khi nhớ đến lời dượng Tuấn hôm qua: “Mai qua nhà dượng chơi, dượng mới làm cái xích đu cho Tí với Na.” Câu nhanh chóng rửa mặt, mặc một chiếc áo thun trắng và quần short xanh, rồi đạp xe qua nhà dì Chín, cách nhà cậu chỉ vài phút đi đường. Tiếng chim hót líu lo trên những cành xoài ven đường hòa cùng tiếng gió nhẹ thổi qua, làm không khí buổi sáng thêm phần trong trẻo. Nhưng trong lòng Tâm, có một cảm giác vừa hồi hộp vừa mong chờ, bởi cậu biết, mỗi lần qua nhà dì là một cơ hội để được nhìn thấy dượng Tuấn – người đàn ông mà cậu thầm ngưỡng mộ.
Tâm dừng xe trước sân nhà dì Chín, dựng xe cạnh hàng rào tre, rồi bước vào sân. Ngôi nhà nhỏ với mái ngói đỏ và những bức tường vôi đã ngả màu thời gian trông yên ắng lạ thường. Cậu gọi lớn: “Dì Chín ơi, Tí, Na đâu rồi?” Nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gà cục tác đâu đó phía sau nhà. Tâm hơi ngạc nhiên, bởi thường ngày, hai đứa nhỏ hay chạy ùa ra mỗi khi cậu đến. Cậu bước vào nhà trên, đặt túi bánh mẹ gửi lên bàn, rồi nhìn quanh.
Không thấy bóng dáng dì Chín hay hai đứa em, Tâm quyết định ra sân sau để tìm dượng Tuấn.
Sân sau nhà dì Chín là một khoảng đất rộng, với một cây xoài già ở góc sân và một đống củi khô được xếp ngay ngắn. Cái xích đu mà dượng Tuấn nói nằm ngay gần đó, làm từ hai sợi dây thừng và một tấm gỗ phẳng, đung đưa nhẹ theo gió. Tâm mỉm cười, tưởng tượng cảnh Tívà Na chơi đùa trên chiếc xích đu này. Nhưng điều khiến cậu chú ý hơn cả là tiếng nước chảy róc rách phát ra từ phía nhà tắm một căn chòi nhỏ dựng tạm bợ bằng những tấm tôn cũ, nằm sát hàng rào tre. Ở vùng quê nghèo như Hòa Xuân, những ngôi nhà tắm như thế này không hiếm, nhưng chúng thường đơn sơ, chỉ đủ để che chắn cơ bản. Những tấm tôn cũ kỹ, gỉ sét, thậm chí còn có vài lỗ nhỏ do thời gian làm thủng, để lộ ánh sáng lọt qua từ bên trong.
Tâm dừng bước, tim cậu đập nhanh hơn khi nhận ra có thể dượng Tuấn đang ở trong đó. Cậu đứng lặng một lúc, cảm giác tò mò xen lẫn hồi hộp dâng lên trong lòng. Cậu tự nhủ chỉ muốn xác nhận xem có ai trong nhà tắm không, rồi sẽ lên nhà trên đợi như mọi khi. Cậu cất tiếng, giọng hơi run: “Dượng Tuấn ơi, có dượng trong đó không?”
Tiếng nước ngừng chảy một chút, rồi giọng trầm trầm của dượng Tuấn vang lên từ bên trong: “Ở, dượng đây, Tâm. Con mới qua hả?”
“Dạ, con qua chơi với Tí với Na, mà không thấy hai em đâu,” Tâm đáp, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu lại rạo rực. Tiếng nước tiếp tục chảy, và Tâm tưởng tượng cảnh dượng Tuấn đang đứng dưới dòng nước mát, cơ thể săn chắc lấp lánh những giọt nước.
“Dì Chín dẫn hai đứa đi chợ rồi,” dượng Tuấn trả lời, giọng nói bị át đi một phần bởi tiếng nước. “Con lên nhà trên đợi dượng chút, dượng tắm xong rồi lên liền.”
“Dạ,” Tâm đáp, nhưng chân cậu không hề nhúc nhích. Trong đầu cậu, một ý nghĩ táo bạo lóe lên -một ý nghĩ mà cậu biết là sai trái, nhưng sự tò mò và khao khát được nhìn thấy dượng Tuấn lúc này mạnh mẽ hơn bất kỳ lý trí nào. Cậu đã luôn bị thu hút bởi dáng vẻ nam tính của dượng, từ gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm, đến cơ thể săn chắc lấm lem mồ hôi mỗi lần dượng chẻ củi. Và giờ đây, khi cả nhà không có ai, đây là cơ hội để cậu được nhìn thấy dượng rõ hơn, gần hơn, dù chỉ là lén lút.
Tâm bước nhẹ nhàng đến gần nhà tắm, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu đứng nép vào một góc, nơi ánh nắng không chiếu tới, và nhìn qua một lỗ nhỏ trên tấm tôn. Cậu biết hành động này là không đúng, nhưng sự tò mò và cảm giác kích thích đã lấn át mọi suy nghĩ đạo đức trong cậu.
Qua lỗ nhỏ, Tâm nhìn thấy dượng Tuấn đứng dưới dòng nước chảy từ chiếc gáo dừa treo trên cao. Dượng chỉ mặc một chiếc quần sịp màu xanh dương hiệu X-men, loại quần sịp phổ biến mà đàn ông ở quê hay dùng, ôm sát cơ thể, làm nổi bật đường nét rắn rỏi. Nước chảy xuống từ đầu, xuống cổ, xuống ngực, và lăn dài trên làn da bánh mật của dượng.
Những giọt nước lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua kẽ hở, làm cơ thể dượng trông như một bức tượng sống động.
Tâm cảm thấy mặt mình nóng ran, hơi thở dồn dập. Cậu không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Cơ bắp trên cánh tay dượng căng lên mỗi khi dượng đưa gáo dừa lên đổ nước, và chiếc quần sịp ướt át bám chặt vào cơ thể, để lộ những đường nét mà Tâm chưa bao giờ nhìn thấy rõ đến thế. Cậu cảm thấy một luồng nhiệt chạy dọc người, vừa ngượng ngùng vừa kích thích. Trong đầu cậu, hình ảnh ấy như khắc sâu, từng chi tiết nhỏ nhất – từ cách giọt nước lăn trên bụng dượng, đến cách chiếc quần sịp ôm lấy phần cơ thể bí ẩn mà cậu không dám nghĩ đến nhiều hơn. Tâm ước thời gian có thể dừng lại, để cậu được ngắm nhìn mãi khoảnh khắc này, nhưng đồng thời, cậu cũng sợ hãi sợ dượng sẽ phát hiện, sợ chính mình sẽ không kiểm soát được cảm xúc.
Bất chợt, dượng Tuấn ngừng tắm, với tay lấy chiếc khăn treo trên vách tôn. Tâm giật mình, vội quay người chạy lên nhà trên, chân bước vội vàng đến mức suýt vấp phải một khúc củi khô nằm lăn lóc trên sân. Cậu ngồi xuống ghế gỗ trong nhà, cố điều chỉnh hơi thở, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Hình ảnh dượng Tuấn trong chiếc quần sịp xanh dương cứ hiện lên trong đầu cậu, rõ ràng và sống động, khiến cậu vừa xấu hổ vừa không thể ngừng nghĩ về nó. Cậu tự nhủ phải bình tĩnh, phải tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác nóng ran trong người vẫn không nguôi đi.
Một lúc sau, dượng Tuấn bước vào nhà, tóc còn ướt, mặc một chiếc áo thun cũ màu xám và chiếc quần đùi Puma quen thuộc. Dượng lau tóc bằng khăn, nở nụ cười ấm áp: “Tâm đợi dượng lâu chưa? Dượng vừa đi làm về, người ngợm bẩn quá, phải tắm cái cho mát.”
“Dạ, không lâu đâu dượng,” Tâm đáp, cố mỉm cười, nhưng giọng cậu hơi run. Cậu cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào dượng, sợ rằng ánh mắt mình sẽ để lộ điều gì đó. Nhưng mỗi lần ngẩng lên, cậu lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của dượng, và hình ảnh dượng trong nhà tắm lại ùa về, khiến mặt cậu đỏ bừng.
Dượng Tuấn ngồi xuống ghế đối diện, bắt chuyện: “Con thấy cái xích đu dượng làm cho Tí với Na thế nào? Dượng mất cả buổi sáng mới xong đấy.”
“Dạ, đẹp lắm dượng,” Tâm trả lời, cố tập trung vào câu chuyện. “Tí với Na chắc thích lắm. Mà hai em đi chợ với dì Chín lâu chưa dượng?”
“Cũng vừa đi thôi, chắc gần trưa mới về,” dượng Tuấn nói, rồi đứng dậy lấy chai nước lọc trên bàn, uống một ngụm lớn. Những giọt nước còn sót lại trên cố dượng lăn xuống ngực, thấm vào chiếc áo thun, làm Tâm lại nhớ đến cảnh tượng trong nhà tắm. Cậu vội quay mặt đi, giả vờ nhìn ra sân, nhưng trong lòng cậu, cảm giác hồi hộp và kích thích vẫn không ngừng dâng lên.
Tâm ở lại nhà dượng Tuấn thêm chừng 15 phút, trò chuyện vài câu về việc học hành và cuộc sống ở làng. Dượng Tuấn vẫn nói chuyện với giọng trầm trầm, thỉnh thoảng cười lớn, làm không khí bớt căng thẳng. Nhưng với Tâm, mỗi phút trôi qua đều là một thử thách. Cậu vừa muốn ở lại để được nhìn dượng lâu hơn, vừa muốn rời đi để trốn tránh những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cuối cùng, cậu đứng dậy, viện cớ: “Dạ, con về đây, dượng. Tại hai em đi chợ chưa về, con về học bài tiếp.”
“Ừ, về cẩn thận nghe con,” dượng Tuấn gật đầu, tiễn Tâm ra sân. “Mai mốt rảnh qua chơi nữa, dượng làm thêm cái ghế gỗ cho con ngồi.”
“Dạ, con cảm ơn dượng,” Tâm nói, rồi đạp xe về, lòng vẫn còn bâng khuâng.
Trên đường về, hình ảnh dượng Tuấn trong chiếc quần sịp xanh dương vẫn không rời khỏi tâm trí Tâm. Cậu cảm thấy vừa hạnh phúc vừa tội lỗi.
Hạnh phúc vì được nhìn thấy dượng trong khoảnh khắc mà cậu chưa từng tưởng tượng, nhưng tội lỗi vì hành động lén lút của mình. Cậu tự nhủ sẽ không bao giờ làm điều đó nữa, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết rằng những rung động này sẽ không dễ dàng biến mất.
Dưới ánh nắng trưa nhạt dần, Tâm đạp xe về nhà, mang theo một bí mật mà chỉ riêng cậu biết – một bí mật về trái tim 18 tuổi, đầy mộng mơ và những cảm xúc chưa thể nói thành lời.
Tối hôm đó, Tâm nằm trên chiếc giường gỗ trong căn phòng nhỏ, ánh trăng mờ nhạt len qua khe cửa sổ, chiếu lên những vệt sáng loang lổ trên tường vôi.
Cậu đã tắm rửa xong, mặc một chiếc quần đá banh mỏng và nằm xuống, cố gắng nhắm mắt để ngủ.
Nhưng trong đầu cậu, hình ảnh dượng Tuấn trong nhà tắm cứ hiện lên rõ mồn một, không cách nào xóa đi được. Những đường nét trên cơ thể dượng từ làn da bánh mật lấp lánh nước, đôi vai rộng, đến chiếc quần sịp xanh dương hiệu X-men ôm sát, để lộ phần cơ thể bí ẩn mà Tâm không dám nghĩ đến quá nhiều – tất cả như một bức tranh sống động, khắc sâu vào tâm trí cậu.
Tâm lăn qua lăn lại, cố gắng nghĩ đến những thứ khác – bài vở ở trường, buổi đá bóng với bạn bè, hay tiếng ông nội kế chuyện xưa – nhưng vô ích. Mỗi lần nhắm mắt, cậu lại thấy dượng Tuấn đứng dưới dòng nước, từng giọt nước lăn dài trên ngực, trên bụng, và biến mất sau mép quần sịp.
Cảm giác ấy khiến Tâm nóng ran cả người, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa mãnh liệt mà cậu chưa từng trải qua với cường độ như thế. Bất chợt, cậu cảm nhận được sự thay đổi dưới lớp quần đá banh mỏng – một cảm giác cương cứng rõ rệt, như một chiếc lều nhỏ nhô lên, làm cậu vừa ngượng ngùng vừa hoảng hốt.
Tâm biết mình đang nứng, và cảm giác ấy xen lẫn với dục vọng khiến cậu không thể kiểm soát.
Cậu kéo chăn che kín người, cố gắng hít thở sâu để quên đi, nhưng “cu cậu” không chịu nghe lời. Cảm giác căng tức, rạo rực ngày càng mạnh, như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng. Tâm cắn môi, tự nhủ phải ngủ, nhưng càng cố, cậu càng không thể chịu nổi. Cuối cùng, không thể kìm nén thêm, Tâm lặng lẽ ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ kín hơn để ánh trăng không lọt vào. Cậu luồn tay xuống quần, bắt đầu sục nhẹ, từng nhịp chậm rãi nhưng đầy kích thích. Trong đầu cậu, hình ảnh dượng Tuấn lại hiện lên – từng giọt nước trên cơ thể dượng, cách chiếc quần sịp ôm lấy phần cơ thể bí ẩn, và ánh mắt sâu thẳm của dượng khi nói chuyện với cậu. Tâm nhắm mắt, tưởng tượng cảnh dượng đứng gần cậu, hơi thở ấm áp phả vào mặt, và cơ thể rắn chắc của dượng chạm vào cậu. Cảm giác ấy khiến cậu run lên, nhịp tay nhanh dần, cho đến khi cậu đạt đến đỉnh điểm, xuất tinh trong một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa tội lỗi.
Sau khi xong việc, Tâm nằm thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu lấy giấy lau sạch, rồi nằm xuống, cảm giác dễ chịu hơn, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Cậu biết hành động của mình không đúng, và việc nghĩ đến dượng Tuấn trong những lúc như thế càng làm cậu cảm thấy tội lỗi hơn.
Nhưng đồng thời, cậu không thể phủ nhận cảm giác hạnh phúc mà những hình ảnh ấy mang lại. Cuối cùng, Tâm chìm vào giấc ngủ, mang theo những mộng mị mơ hồ về dượng Tuấn – một giấc mơ mà cậu vừa khao khát vừa sợ hãi.
Vài ngày sau, sáng sớm, dì Chín ghé qua nhà Tâm trên đường đi làm. Dì mặc một chiếc áo bà ba màu nâu nhạt, đội nón lá, dáng vẻ tất bật như thường lệ. Dì gặp mẹ Tâm ngoài sân, nhờ mẹ chuyển lời: “Chị Ba ơi, nói thẳng Tâm trưa qua nhà dì, chỉ bài cho thắng Tí giùm dì. Nó sắp kiểm tra mà dì bận đi làm, không kèm nó được.” Mẹ Tâm gật đầu, cười: “Ừ, để chị nói nó. Mà dạo này em bận lắm hả?” Dì Chín thở dài: “Dạ, bận lắm chị, đi làm ở xưởng may cả ngày, trưa mới về ăn cơm rồi đi tiếp.”
Trưa hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Tâm thu dọn sách vở, chuẩn bị qua nhà dì Chín. Cậu mặc một chiếc áo thun xanh và quần short, đạp xe trên con đường làng quen thuộc. Ánh nắng trưa gay gắt, nhưng gió thổi qua lũy tre làm không khí dịu đi phần nào. Tâm vừa đạp xe vừa nghĩ về dượng Tuấn, tự hỏi liệu dượng có ở nhà không. Cậu vừa mong được gặp dượng, vừa lo lắng vì những cảm xúc mà cậu biết mình khó kiểm soát.
Khi Tâm đến nhà dì Chín, cả gia đình đang ăn cơm trưa trong gian nhà chính. Dì Chín ngồi bón cơm cho bé Na, thắng Tí ngồi cạnh, còn dượng Tuấn ngồi đối diện, lưng trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi Puma cọc xanh quen thuộc.
Dượng vừa đi làm về, mồ hôi còn đọng trên trán, chiếc áo thun và quần dài được cởi ra, treo trên ghế. Tâm bước vào, chào hỏi: “Dạ, con chào dì, chào dượng. Tí, Na đâu rồi?”
Dì Chín ngẩng lên, cười: “Tâm qua rồi hả con? Ngồi xuống đi, cả nhà đang ăn cơm. Tí với Na đây nè, ăn xong rồi con chỉ bài cho thằng Tí giùm dì nhé.”
“Dạ,” Tâm gật đầu, kéo chiếc ghế gỗ gần đó ngồi xuống. Cậu cố tình chọn vị trí ngay sau lưng dượng Tuấn, nơi cậu có thể quan sát dượng ở khoảng cách gần nhất mà không bị ai để ý. Từ góc nhìn của mình, Tâm thấy rõ làn da bánh mật của dượng, những giọt mồ hôi lăn dài trên lưng, và mép lưng quần sịp xám lộ ra phía sau chiếc quần đùi. Cảnh tượng ấy làm Tâm cảm thấy tim đập nhanh hơn, một cảm giác thích thú len lỏi trong lòng. Với cậu, việc được nhìn những chi tiết nhỏ như thế đã trở thành một sở thích thầm kín, một niềm vui mà cậu không dám chia sẻ với bất kỳ ai.
Dượng Tuấn quay lại, nở nụ cười ấm áp: “Tâm qua đúng lúc ghê, dượng vừa đi làm về, nóng quá, phải cởi áo ra cho mát. Con ăn cơm chưa?”
“Dạ, con ăn rồi, dượng,” Tâm đáp, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi cơ thể dượng. Mỗi lần dượng cử động, cơ bắp trên lưng và cánh tay căng lên, làm Tâm cảm thấy nóng ran cả người. Cậu cúi mặt, giả vờ nhìn thẳng Tí, nhưng trong lòng lại rạo rực.
Sau khi cả nhà ăn cơm xong, dì Chín đứng dậy dọn dẹp, mang bát đĩa ra sân sau rửa. Dượng Tuấn nằm nghỉ trưa trên chiếc võng treo ở góc nhà, còn thằng Tí kéo Tâm ra sân chơi trên chiếc xích đu mà dượng làm. Tâm chơi với Tí một lúc, vừa đẩy xích đu vừa trò chuyện, nhưng tâm trí cậu vẫn không ngừng nghĩ về dượng. Hình ảnh dượng nằm trên võng, cơ thể rắn chắc, hơi thở đều đặn, khiến cậu không thể tập trung.
Đến hết giờ nghỉ trưa, dì Chín và dượng Tuấn chuẩn bị đi làm tiếp. Dì Chín dặn Tâm: “Con ở lại chỉ bài cho thằng Tí nhé, dì với dượng đi làm đến chiều mới về.” Tâm gật đầu, rồi ngồi xuống với Tí, bắt đầu giảng bài. Cậu cố gắng tập trung, nhưng trong lòng vẫn bâng khuâng. Đến hơn 3 giờ chiều, sau khi Tí làm xong bài tập, Tâm đứng dậy, đi ra sân sau để đi tiểu. Cậu bước vào nhà tắm – căn chòi nhỏ bằng tôn mà vài ngày trước cậu đã nhìn lén dượng Tuấn. Vừa bước vào, Tâm nhìn thấy vài chiếc quần sịp của dượng treo trên dây, còn ướt sau khi giặt.
Những chiếc quần sịp đủ màu – xanh, xám, đen -treo lơ lửng, gợi lên trong Tâm một cảm giác kích thích mãnh liệt.
Cậu khép cửa lại, tim đập thình thịch, biết rằng mình sắp làm điều gì đó sai trái. Trong đầu Tâm, dục vọng lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu với tay cầm một chiếc quần sịp màu xanh, đưa lên nhìn ngắm. Cậu cảm nhận chất vải mềm mại, hơi ẩm, và một mùi hương đặc trưng mùi mồ hôi hòa quyện với mùi xà bông mà dượng thường dùng. Tâm đưa chiếc quần lên mũi, hít một hơi thật sâu, và cảm giác đê mê lan tỏa khắp người. Cái mùi ấy, khó tả thành lời, vừa nam tính vừa kích thích, làm Tâm cảm thấy cả người nóng ran. Cậu cầm từng chiếc quần sịp, cảm nhận, ngửi, và tưởng tượng cảnh dượng mặc chúng, cơ thể rắn chắc ôm sát lấy từng đường nét.
Dục vọng trong Tâm càng dâng cao, cậu không kìm được mà cởi quần mình ra, cầm chiếc quần sịp cọ vào phần cơ thể đang cương cứng của mình. Cậu nhắm mắt, tưởng tượng cảnh dượng Tuấn đứng trước mặt, ôm lấy cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, và cơ thể dượng chạm vào cậu. Tâm tưởng tượng cảnh dượng cọ cặc mình vào cặc cậu, cảm giác ấy làm cậu run lên, từng nhịp tay nhanh dần, cho đến khi cậu không thể chịu nổi. Nhưng Tâm chợt giật mình, nhận ra mình đã ở trong nhà tắm quá lâu.
Cậu vội dừng lại, treo lại những chiếc quần sịp lên dây, chỉnh trang quần áo, và bước ra ngoài, lòng đầy nuối tiếc nhưng cũng xen lẫn sợ hãi.
Buổi chiều, khi dượng Tuấn đi làm về, Tâm và thắng Tí đang chơi ngoài sân. Dượng bước vào, mồ hôi nhễ nhại, lập tức cởi áo thun và quần dài, chỉ còn mặc chiếc quần đùi Puma. Mỗi lần dượng đi ngang qua Tâm, mùi hương nam tính của dượng – mùi mồ hôi hòa quyện với mùi đất trời -lại phả vào mũi cậu, làm Tâm say đắm. Cái mùi ấy khiến cậu rạo rực, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Cậu biết nếu ở lại lâu hơn, dục vọng trong lòng sẽ lại trỗi dậy, và cậu sợ mình sẽ không kiểm soát được.
Tâm vội đứng dậy, lấy cớ: “Dạ, con về đây, dượng. Tíhọc xong rồi, con về kẻo mẹ gọi.”
Dượng Tuấn gật đầu, cười: “Ừ, về cẩn thận nghe con. Mai mốt rảnh qua chơi nữa.” Tâm gật đầu, đạp xe về nhà, lòng vẫn còn bâng khuâng, mang theo những cảm xúc mãnh liệt mà cậu biết mình sẽ không thể quên.