Dưới Giàn Đậu Đũa - Chương 2
Chiếc áo lấm lem lọ đang nằm trên người Út đang cố hết sức giẫm lên những bụi lúa mới ra bông để đến nơi tôi đang dừng lại. Chân Út nghe xộc xoạc bởi nước đồng âm ẩm.
Tôi cố nín lặng, tôi khoác tay ngược lại như bảo “Út hãy về đi, ra đây làm gì ?”
Nhưng ngoan cố thằng em khờ của tôi không nghe lời cứ vùn vụt lao xầm xầm.
Tôi sợ không cầm được lòng nên cắn môi chạy đi ra hướng chợ.
Út thấy tôi chạy đi nên lại cố hơn nữa đuổi theo tôi, vẫn luôn miệng gọi :
– Hai ơi, Hai ơi, chờ em với…..
Tôi chạy được đằng xa, mệt lừ, tôi lặng mình vào bụi cây tre làng óng ánh. Lén mắt nhìn lại. Tôi thấy Út khóc nhiều lắm. Út lã người
Út đứng giữa cánh đồng.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng tôi lớn nhanh như thổi. Tôi may mắn được khấm khá lên, nhờ gặp được người tốt bụng. Họ giúp tôi vừa học vừa làm nên bây giờ tôi đã là một nhân viên văn phòng sau bao ngày khổ luyện.
Bao năm qua, tôi luôn viết thư về cho Út và mẹ. Lần đầu tiên gửi về thì hơi vất vả vì gặp phải lạc đường, lạc chỗ. Đến khi đến được nhà thì Út lại không biết chữ để đọc.
Tôi bắt Út phải đi học thật nhiều thật nhiều vào. Như tôi, tôi muốn Út sau này được như tôi để thay phiên phụng dưỡng mẹ già.
Gắng lắm, Út mới bắt đầu ê a được vài chữ cho tôi. Bức thư nó gửi cho tôi, tôi còn nằm lòng và xếp vào trong ví mọi lúc.
“Anh 2 ơi. Em út nè, giạo này mẹ đỡ bịnh hơn ròi. Tiền thán chước 2 có gửi dề cho em còn dư nhìu lắm, 2 đừn gửi nữa nhe. À, khi nào 2 dề vậy, sau từ lúc đi tới dờ không thấy 2 dề chỉ toàng gửi thơ thôi, em và mẹ nhớ 2 nhìu lắm. Ờ, còn nữa. Đậu đũa lại trún mùa, mẹ có buộc vài bó cho 2 đó, 2 nhớ ăn nghen”.
Tôi đọc xong thư lại phì cười, liếc mắt sang nhìn những bó đậu đũa kia. Những sợi đậu thật quen, vẫn như xưa. Nó làm tôi nhớ lắm nhớ nhiều lắm. Tôi ấp ủ lòng viết một lá thư gửi Út báo tin sắp về thăm quê.
Còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy là ngày Chủ Nhật không nắng. Còn vài giờ nữa thôi là tôi lại được về với Út với mẹ với giàn đậu đũa.
Tôi cồn cào, nôn nao xen chút hồi hộp vô cùng. Không biết rồi đây quê hương tôi sau bao năm sẽ như thế nào, chắc sẽ có thay đổi.
Xe dừng trước chợ, tôi phải lội bộ vào trong. Ngang cánh đồng ấy, nơi mà Út đã không ngại băng ngang qua để chạy theo tôi. Giờ nó đã lên bông lần nữa.
Nào đồ ăn, nào thức uống, có cả thuốc, cả đồ chơi, điện thoại tôi nặng tay xách về. Lòng ngậm nghĩ Út và mẹ sẽ vui lắm.
Nín thở……
Tôi lịm nhìn căn nhà cũ nát ngày nào giờ vẫn vậy, mái hiên lụp xụp, rách nát. Bóng mẹ già chẻ củi trước sân sao giờ mất tăm, bé Út nhà tôi đâu sao không ai ra đón tôi, mọi thường nó hay nghịch ngợm trước nhà lắm mà.
Tôi hạ nhiệt, rón rén bước vào nhà. Đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn tất cả. Tôi nở nụ cười và vui không thể tả khi thấy một mâm cơm được dọn lên sẵn như đang chờ tôi về cùng ăn. Tôi lại sướng cả ruột khi thấy trong mâm cơm đấy có cả món ốc kho tiêu.
Tôi nhích lại gần ….nhưng …..ôi …sao….mâm cơm ấy đã bốc mùi, lên rêu hôi ẩm.
Tôi thấy hơi buồn buồn chọt dạ. Tôi đoán chắc mẹ và Út không ở đây thì phải ở sau giàn đậu đũa rồi.
Một bước …hai bước…bước thứ ba.
Tôi lạch cạch bước chân vội hỏi cho mẹ và Út thật bất ngờ ….
– Mùa này đậu lại trúng hả Út ? Hì hì ….
Đúng là lần này đậu trúng mùa thật rồi. Nhưng sao đập vào trong mắt tôi là khói hương nghi ngút dưới giàn đậu đũa.
Hình ảnh mẹ tôi như muốn ngã quỵ xuống đất, khóc lóc vang trời lại tiến thẳng vào trong tôi. Tôi bàng hoàng bỏ bọc đồ xuống chạy đến đấy.
…Thì thấy nấm mồ mang tên thằng bé nhỏ!
Gió như tát vào mặt tôi, mắt tôi mờ ảo, tôi suy sụp tinh thần.
Mẹ tôi đã thấy tôi….
Nhìn nấm mồ còn nghi ngút mùi nhang tôi lịm người đi, nước mắt tôi chưa hiểu điều gì lại bỗng nhiên đổ xuống.
Đúng là Út của tôi rồi ! Hình của Út nhà tôi in trong tấm bia kia mà.
Tôi gắng gượng kéo mẹ vào tôi, mẹ tôi thêm kêu la….
Không như thói quen hỏi tôi ra sao, mới về có mệt lắm không. Mẹ tôi lại nói :
– Út chết rồi, chết rồi !
Tôi lắc đầu không xiết, tôi không tin sự thật này. Tôi nhào đến dúi dúi đầu vào mộ
– Mẹ ! Sao ? – Tôi không thành lời được
Mẹ tôi mắt chảy, thịt nhăn, đau thắt cả cổ
– Cách đây hai ngày, trước khi biết tin con về. Em con….nó…nó…nói là qua cánh đồng nhà bác Rô bắt ốc về kho tiêu để đãi anh Hai ăn…nhưng không may…nó bị….rắn cắn không ai hay gì. Nằm trèo veo bên đồng…. đến khi bác Rô phát hiện thì ….
Vỡ lẽ ra mâm cơm ban nãy tôi mới biết được đủ thứ chuyện
Ác……..
Trời thật ác với em tôi, với cả tôi. Phải chi … phải chi tôi không thích ăn ốc thì không phải ngồi đây ê a với nấm mộ vô hồn này.
Mộ em tôi được chôn ngay dưới giàn đậu đũa, nơi có nhiều kỷ nịêm của hai anh em tôi, của cả nhà tôi.
“Út ơi, mùa này đậu trúng quá kìa sao em không lấy thúng ra hái hả ? Lỡ bị trộm thì sao, sao em cứ nằm im ru dưới nấm đất kia chứ, trả lời anh đi Út ơi”
Nhìn sợi đậu treo tòng teng, thò xuống mộ em tôi, tôi vừa thấy thương vừa thấy hận vô cùng. Đậu đũa ơi ! cả đời này sao kiếm lại được một thằng em nghịch ngợm của tôi được.
Cầm lấy bóp tiền tôi móc ra hàng trăm tờ lớn, giờ đây tôi dư sức với lời hứa năm xưa, “xòe tiền triệu dưới giàn đậu đũa”. Nhưng càng nhìn thăm thẳm vào chúng tôi thấy chúng thật vô nghĩa. Phải chi chúng có thể mua lại được em tôi.
Nằm chông chênh nơi này, Út nhà tôi sẽ không sợ nắng sợ mưa nữa, mãi mãi và thiên thu giàn đậu đũa tươi xanh này luôn bao trùm và che chở em ấy. Cầu mong đậu đũa đừng bỏ Út ,bỏ cả làng này mà đi.
Đôi lúc, tôi cũng bắt gặp được có những con chuồn chuồn Bà kéo đến nấm mộ Út nhà tôi đập cánh liên hồi.
HẾT