Đừng yêu... "teen"! - Chương 2
Đạt ngồi đó một mình…
Cậu tiếp tục uống hết chai này đến chai khác…
Khi người MC cất tiếng mời thì cậu mới chậm rãi đứng lên,từ từ bước đến bục gỗ phía trước…
Nhưng giờ đây,cậu lại ca một bài khác…
”Nếu…nếu một ngày không có anh,
thì niềm cô đơn dài như năm tháng,
như mùa Thu chết… không lá thu rơi…
Nếu…nếu ngày ấy, mình đừng quen nhau,
thì ngày nay có đâu buồn đau, mỗi khi mình xa nhau… có đâu buồn đau.
Nhớ…nhớ một chiều, anh đến thăm, ngoài trời mưa rơi…
trời mưa không dứt, con đường trơn ướt anh đến thăm tôi…
Nhớ…nhớ ngày ấy, mình cầm tay nhau, nhìn hạt mưa…
ước mơ ngày mai …sẽ không còn mưa rơi, sẽ không còn mưa rơi…
Thôi, niềm thương ấy, xin trả cho người …
vì ngày mai ta sẽ xa rời, kỷ niệm đành xa rời mãi…
Trên…trên con đường sóng gió ra đi, vì làm trai …nên đành lỗi hẹn,
nhưng niềm tin sẽ không xa rời, sẽ không xa rời…
Nếu…nếu một ngày, không có tôi, thì người yêu ơi,
đừng quên tôi nhé, xin đừng giận dỗi, xin hiểu cho tôi…
Nếu…nếu ngày ấy, mình đừng yêu nhau, thì ngày nay…
có đâu buồn đau, những khi mình xa nhau, có đâu buồn đau….”
Khi cậu vừa dứt lời ca,tiếng vỗ tay bỗng vang lên rộn rã…
Đạt cúi đầu chào mọi người rồi trở lại chỗ của mình.
Từ một cái bàn nơi góc quán,có một người đàn ông trung niên nãy giờ cứ nhìn cậu không chớp mắt…
Một lúc sau,thấy Đạt ngồi có một mình ,ông ta bèn bước đến nở nụ cười chào cậu rồi lên tiếng :
-Xin lỗi tôi có thể ngồi nói chuyện với em một chút được không ?
Đưa ánh mắt lờ đờ nhìn người đàn ông,cậu gật đầu…
Ông ta tự giới thiệu :
-Tôi là Đức…chủ phòng trà X…kiêm bầu sô ca nhạc.Chắc em có nghe qua tên rồi chứ ?
Đạt ngơ ngác lắc đầu…
Thấy vậy,ông bật cười :
-Ồ không sao …Giọng em rất lạ và hay đấy…Thời bây giờ nhạc xưa đã bắt đầu thịnh hành trở lại… Em còn trẻ mà hát rất có hồn,tôi thích lắm…
Ông ta nhìn Đạt chăm chú rồi nói tiếp :
-Tôi có một đề nghị…Em có muốn nghe không ?
Cậu lại gật gù…
Ông Đức tằng hắng một cái rồi cất giọng nghiêm trang :
-Tôi muốn mời em về hát phòng trà cho tôi…Em thấy thế nào ?
Đạt giật mình…tim đập thình thịch…
Mất một lúc ,cậu mới bình tĩnh trở lại…
Nhóc ấp úng :
-Dạ,cháu…cháu…
Người đàn ông lại bật cười :
-Kìa,kêu tôi bằng anh được rồi…
Ông đưa tay vào túi áo rút ra tấm danh thiếp rồi trao cho cậu :
-Em cứ từ từ suy nghĩ…Khi nào quyết định chắc chắn thì gọi liền cho tôi nhé ?
Cầm lấy tấm danh thiếp của ông ta mà tay Đạt cứ run run…
Ông Đức chợt đề nghị :
-Lát nữa cậu có thể lên ca thêm một bài nữa được không ?
Lần này thì Đạt mạnh dạn gật đầu…
”Buồn vào hồn không tên
Thức giấc nửa đêm…nhớ chuyện xưa vào đời
Đường phố vắng …đêm nao…quen một người
mà yêu thương…trót trao nhau…trọn lời
Để rồi làm sao quên…
Viết tên người quen…biết nẻo đi đường về
Và biết có đêm nao…ta hẹn hò
Để tâm tư…những đêm…ngủ không yên…
Nửa đêm…lạnh qua tim…
Giữa đường phố…hoa đèn
Có người mãi…đi tìm
Một người không hẹn đến
Mà tiến bước…buồn thêm
Tiếc thay…hoài công thôi
Phố…đã vắng thưa rồi
Biết rằng…chẳng duyên thừa
Để người không gặp nữa…
Về nối…giấc mơ xưa…
Ngày buồn…dài lê thê
Có hôm chợt nghe…gió lạnh đâu tìm về
Làm rét mướt qua song…len vào hồn
Làm khô môi…biết bao nhiêu lần rồi
Đời còn nhiều…bâng khuâng
Có ai vì thương…góp nhặt… tâm tình này
Gửi giúp đến…cố nhân…mua nụ cười
Và xin ghi…kỷ niệm một đêm thôi…”
Một lần nữa,tiếng vỗ tay lại vang lên rộn ràng từng chặp,từng chặp không dứt…
…
Khi Đạt rời khỏi quán thì trời cũng đã khuya …
Người đàn ông tên Đức sau khi dặn dò cậu vài câu thì bước vào chiếc xe hơi bóng lộn chạy quay hướng vào nội thành…
Đạt phóng xe như bay về khu nhà trọ…mà lòng nóng như lửa đốt.
Lúc nãy có đôi lần cậu muốn mở miệng từ giã nhưng thấy ông ta đang hăng hái trò chuyện nên đành ngồi im chịu trận cho đúng phép lịch sự.Viễn cảnh mà ông ta mở ra cho Đạt quả thật vô cùng tươi sáng nhưng mà cậu nào có nghe được gì đâu ? Trong đầu cậu bây giờ mãi lo nghĩ đến anh ấy mà trống ngực cứ đánh liên hồi.Từ trước đến nay đâu có khi nào anh Tuấn lỗi hẹn cơ chứ ?
Như vậy ắt là đã có chuyện xảy ra cho anh ấy rồi…
Vừa đưa xe vào cổng chánh của khu nhà trọ , Đạt bỗng giật mình khi thấy chiếc xe của anh đậu trước phòng chị Lệ…
Vì ánh đèn từ bên trong vẫn tỏa sáng nên Đạt cảm thấy lạ…
Cậu dựng xe,tò mò bước đến bên cánh cửa sổ đưa mắt nhìn vào…
Trên bộ ghế salon, Lệ đang lải nhải :
-Anh đi đi…Tôi không bắt anh phải gánh chịu trách nhiệm gì hết á…
Tuấn đưa tay nâng đầu nàng dựa vào người của mình rồi vỗ về :
-Anh biết lỗi rồi mà…Bây giờ em nghe lời anh vào phòng ngủ đi nha ?
Giọng của Tuấn cứ ngọt ngào rót vào tai khiến Lệ dịu đi…
Nàng đưa ánh mắt lờ đờ nhìn Tuấn rồi cất tiếng :
-Là anh nói đó nhé ! Sau này anh phải lo lắng cho mẹ con em đàng hoàng nghe anh ?
Thấy Tuấn gật đầu,nàng lại nũng nịu :
-Hôn em đi…
Tuấn choàng tay qua người Lệ,hai gương mặt họ áp sát vào nhau…
Nhìn thấy cảnh đó, Đạt như chết lặng…
Mãi thật lâu,cậu mới âm thầm quay ra,dắt xe trở về phòng mình…
Đêm âý, tiếng đàn khi vắng người tri kỷ hình như có vẻ tức tưởi và giọng ca của Đạt nghe mới chua chát làm sao …
”Rượu trần ai… gội niềm cay đắng.
Những suy tư …in đậm cuộc đời,
Mình còn ai đâu… để vui ?
khi trót xa… vũng lầy nhân thế.
Cỏ ưu tư… muộn phiền lên xám môi.
Bạn quên ta… tình cũng xa ta
nên trắng đêm…. thui thủi một mình !
Soi bóng đời …bằng gương vỡ nát,
Nghe xót xa… ngời lên tròng mắt.
Đoạn buồn xa… ta đã đi qua.
Ngày vui tới …ôi còn xa…”
…
Sáng thức dậy,Đạt vừa mở cửa thì thấy anh đã ở phía bên kia hàng rào nhìn sang…
Tuấn ngập ngừng lên tiếng :
-Anh xin lỗi nhóc…Hôm qua anh có chuyện…
Đạt nhìn ánh mắt thiếu ngủ của anh mà nghe đau nhói trong tim nhưng cậu cũng ráng nở nụ cười :
-Dạ,em biết mà…Không sao đâu anh !
Tuấn bước đến gần hàng rào,chàng nói nhỏ :
-Chiều nay,anh mời nha ? Coi như đền lại cho em…Được không ?
Đạt muốn lắc đầu từ chối nhưng khi thấy vẻ mặt chân thành kia thì cậu lại không nỡ…
-Dạ…
Để rồi khi anh ấy đã quay vào trong nhà tự bao giờ nhưng cậu hãy còn đứng đó…
Hình ảnh hạnh phúc của anh và chị Lệ đêm qua như hãy còn in sâu trong đầu của cậu.Nó như là vết dao độc ác cứa vào tim một chàng trai mới biết yêu lần đầu…
Đạt lại dắt xe ra …
Suốt ngày hôm ấy,cậu cứ chạy lang thang khắp đường phố Sài Gòn mà không biết để làm gì…Đầu óc Đạt bây giờ như muốn nổ tung với muôn ngàn câu hỏi…mà chẳng bao giờ tìm ra đáp án…
Đậu xe bên lề công viên 23/9,cậu lặng lẽ ngồi xuống băng ghế đá…hờ hững đưa mắt nhìn mọi người qua lại…
Trời Sài Gòn trong xanh,đường phố Sài Gòn vẫn luôn nhộn nhịp đông vui nhưng Đạt cứ ngỡ mình đang ngồi giữa bãi tha ma hoang vắng…
Ngồi mãi cho đến khi nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ hẹn với anh,cậu mới lững thững đứng lên…
Tuấn vô tình nào biết gì bởi Đạt vẫn tỏ vẻ bình thường như mọi ngày…
Chàng chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy chiều nay nhóc rất là sung,cứ đòi ”vô” một trăm phần trăm miết mà miệng luôn cười toe toét là như thế nào ?
Hai người đang nhậu nhẹt vui vẻ thì Lệ bước vào…
Đạt cất tiếng mời chị rồi nhanh chóng lấy cái chén đôi đũa đem ra…
Nàng tỉnh bơ ngồi xuống bên Tuấn rồi lăng xăng gắp mồi cho chàng,lộ vẻ âu yếm càng làm Tuấn sượng ngắt…
Trong khi đó Đạt vẫn thản nhiên như không,cậu còn buông lời chọc ghẹo ghép đôi hai người này nọ…khiến Lệ sung sướng cười hoài…
Dĩ nhiên Tuấn cảm thấy rất là khó chịu …khi thấy sự hiện diện của Lệ nhưng chàng đành ráng ngồi chịu trận…
Cuộc nhậu bây giờ có vẻ nhạt nhẽo làm sao…
Bởi thế ,lúc Lệ than mệt thì chàng liền kêu nàng về phòng nằm nghỉ …
Nào ngờ Đạt lại buông một câu khiến chàng tái mặt :
-Anh đưa chị ấy về phòng đi…Em cũng say quá rồi !
Đêm đó,người ta lại nghe tiếng đàn lời ca réo rắt như than như oán của chàng trai trẻ ấy…
”Mắt em buồn… cuộc chiến quê hương
Tóc em buồn… màu hỏa châu vương
Từ quen em… phố nhỏ
Nghe thương… bờ mi đổ
Em buồn… trắng bao canh trường
Mắt em buồn… cuộc chiến quê hương
Tóc em buồn… màu hỏa châu vương
Từng đêm… nghe súng nổ
Con tim… mình tan vỡ
Em buồn… loài người đau thương …”
…
Lúc bụng của Lệ bắt đầu lùm lùm thì nàng cứ nằng nặc đòi Tuấn làm một cái tiệc nho nhỏ để ra mắt mọi người hai…khu nhà trọ.
Cả Tuấn và nàng đều mồ côi như nhau nên có còn ai thân thuộc để mà chứng kiến ?
Nhưng đời con gái ai chẳng một lần mơ được mặc áo cưới đứng bên cạnh người mình thương ?
Đó là lý do quá chính đáng nên Tuấn làm sao từ chối cho đành…
Thời gian sau này vì Lệ đã công khai chuyện tình cảm của hai người nên Tuấn thấy Đạt có vẻ lơ là với mình…
Nét buồn lộ rõ trên khuôn mặt của nhóc càng khiến chàng chẳng làm sao mà thốt được nên lời…
Thôi thì…đành câm nín từ đây…
Và hình như,cậu cũng cố ý lánh mặt chàng sau cái đêm nhậu ấy…
Sáng sớm khi Tuấn thức dậy thì nhóc đã đi tự lúc nào và có lẽ học xong cậu ghé quán bar làm luôn nên đến nửa đêm chàng mới nghe tiếng mở khóa của cậu…
Vì canh hoài vẫn không thấy mặt Đạt nên buổi tối trước ngày cưới,chàng đành phải đến nơi quán bar gặp cậu…
Run run cầm lấy tấm thiệp mời…Đạt khẽ mấp môi :
-Có thể uống với em một lần cuối được không ?
Tuấn cũng buồn bã không kém,chàng ủ rủ gật đầu…
Trong một quán nhậu có phục vụ chương trình ca nhạc hát với nhau…
Đêm nay lần đầu tiên và có thể cũng là lần cuối cùng trong đời cùng lên sân khấu hát chung nên cả hai như muốn trút hết nỗi lòng qua lời ca tiếng nhạc…
Mắt trong mắt,tay trong tay…
Giọng của hai người giờ đây sao bỗng dưng nghẹn ngào thấm đẫm nước mắt…
”Một lần này nữa …mai mình xa rồi
Lời nào người nói đi… rồi chia đôi
Mộng tình hai đứa… tan từ đây rồi
Mình một mình bước… đêm lẻ loi
Nghẹn ngào… lòng xót xa tình ban đầu
Lời nào còn nữa đâu… mà cho nhau
Giờ thì hai đứa… xin vẫy tay chào
Đừng hỏi gì nữa… khơi lòng đau
Nhớ hay thương… mình cũng xa rồi
Biết bao giờ mình… chung đôi
Một người buồn… cuối xa phương trời
Người nhỏ lệ… từng đêm đơn côi
Đoạn đường nào đó… ta đã yêu người
Đoạn đường nào đó… ai đã yêu ta
Giờ thì hai đứa… không còn đón đợi
Tình mình đã chết… thôi từ đây…”
…
Qua ngày cưới,Tuấn bàn với vợ trả phòng của nàng để cùng sang bên này sống với mình vì bây giờ Lệ không còn đi làm nữa nên mọi chi phí sẽ đổ lên vai chàng.Thành ra cả hai phải cố sống tằn tiện chứ chẳng thể vung tay quá trán như trước.
Cứ mỗi chiều,khi Tuấn đi làm về thì đôi vợ chồng son lại âu yếm quấn quýt bên nhau…
Mọi người nhìn thấy cảnh đó đều ghen tị và mừng cho hạnh phúc của họ…
Chỉ có Đạt là buồn…
Không hiểu sao,cũng kể từ lúc Lệ dọn về phía bên này hàng rào thì căn phòng của cậu luôn đóng im ỉm …
Và tiếng đàn lời ca của nhóc cũng bặt luôn…
Cho đến một buổi chiều…
Đi làm về,việc đầu tiên là Tuấn đưa mắt nhìn sang bên ấy…
Nhưng hôm nay…sao nó là lạ…
Lệ từ trong nhà chạy ra,nàng nhìn chàng rồi lên tiếng :
-Người mới đến ở rồi đó anh ! Hình như cũng là một đôi vợ chồng trẻ như mình á !
Tuấn cau mày :
-Thế nhóc Đạt dời đi đâu ?
Lệ lắc đầu :
– Em không biết…Suốt ngày em ở trong nhà không à ! Lúc nãy nghe có tiếng cười giỡn lớn tiếng nên em mới chạy ra thì thấy họ đang dọn dẹp mọi thứ…nên đoán vậy thôi !
Chiều đó,Tuấn cảm thấy ăn không ngon miệng nên buông đũa sớm…
Lệ tò tò :
-Anh sao vậy ? Có muốn bệnh không ? Em đi mua thuốc nha ?
Chàng lắc đầu :
-Anh không sao …
Rồi vội vã nói :
-À,anh chợt nhớ ra là có chút công việc ở tiệm…Em ở nhà nha ? Anh chạy ra đó một chút…
Nàng mỉm cười,căn dặn :
-Về sớm nghe anh…Sao hôm nay em có linh tính như là mình sắp sinh rồi á…
Đưa tay xoa bụng vợ,chàng gật đầu cho Lệ yên lòng…
Chạy tới quán bar,Tuấn càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy người giữ xe bây giờ lại là một chàng trai khác…
Cậu ta đưa mắt nhìn chàng rồi buột miệng :
-Thằng Đạt nó nghỉ làm ở đây lâu rồi anh ơi…
Nắm lấy tay anh chàng,Tuấn hỏi dồn dập :
-Vậy em có biết Đạt hiện giờ làm ở đâu không ? Nó có nói gì với em không ? Hay là em biết gì thêm về Đạt thì làm ơn nói cho anh nghe đi…
Cậu ta lắc đầu lia lịa…
-Trời ơi,anh làm như em giỏi lắm vậy ? Em đâu có thân với nó đến mức độ như thế chứ ?
Tuấn buồn bã quay đi…
Anh chàng nọ bỗng bồi thêm một câu :
-À, nó có nói với em là…nó đã bỏ học rồi anh ơi ! Em chỉ biết có bao nhiêu đó thôi à…
Lang thang khắp đường phố Sài Gòn trong đêm mà Tuấn cứ thẩn thờ như kẻ mất hồn…
Dù đã có gia đình nhưng thấy Đạt vẫn còn ở cạnh mình nên lòng chàng lúc nào cũng yên tâm.Còn bây giờ ?…
Tuấn bỗng nhớ đến cái điện thoại…
-Số máy này đang tạm ngưng liên lạc.Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…
Chàng lắc đầu,thở dài…
” Sao em bỏ đi mà không nói với anh một lời cơ chứ ?”
Ngồi nơi ghế đá công viên một hồi,chàng mới đứng lên quay trở về…
Đi ngang qua quán ”Sông Quê”,Tuấn càng nhớ đến Đạt da diết..
Không hiểu sao,chàng lại cho xe tấp vào nơi ấy…
Uống cho đến say mèm,Tuấn lại nhảy lên sân khấu…
Giọng của chàng lúc này nghe buồn rười rượi…
” Nều chiều nay…không có anh
Ai sẽ đưa em về ?
Trời sắp đổ cơn mưa
Sao em còn đứng đó
Hãy nói một lời
Có phải …em giận anh
Có phải em…giận anh ?
Nếu ngày mai…xa cách nhau
Em chẳng nên u sầu
Trời có đổ mưa ngâu
Đôi ta chẳng tan vỡ
Dẫu biết tình đầu
Rất dễ chia lìa nhau
Dễ chìm vào…trong bể dâu
Yêu nhau…từ độ nào
Mấy mùa trăng lên cao
Thiết tha xây mối duyên đầu
Để tình đôi ta bền lâu
Mùa thu…lá bay bay thật nhiều
Kỷ niệm…càng thương bấy nhiêu…”
Quán đóng cửa,chàng lại lấy xe chạy…chạy mãi trong đêm mưa gió bão bùng mà không biết phải tìm Đạt nơi nào…
Trong đêm đó,nơi căn phòng trọ…Lệ lại chuyển bụng…
Gọi cho chồng nhưng điện thoại chỉ nghe ”tít tít ” khiến nàng hoảng hốt kêu cứu…
Mọi người tức tốc đưa Lệ đến bệnh viện…
Mấy năm sau…
Bà Bảy cô đơn (chủ nhà trọ) dỗ bé Lệ Xuân :
-Ôi cháu ngoan của bà…Cháu nín đi nha ?Cháu ngủ đi …
Tiếng con bé cứ khóc miết :
-Ba cháu đâu ? Huhuhu…Cháu muốn ba thôi…
Bà nhìn ra bên ngoài rồi gật gù :
-Chút nữa ba cháu về…Lúc nãy ba đã dặn cháu phải ngoan rồi mà ? Ba phải ra ngoài làm việc để có tiền lo cho cháu chứ ? Cháu hiểu không ?
Con bé nghe vậy thì nín khóc nhưng cứ sụt sịt mãi…
Bà Bảy nhẹ nhàng cất tiếng ru :
”Ầu ơ…
Gió đưa cây cải về trời…
Rau răm ở lại….
Ầu ơ…
Rau răm ở lại…chịu lời đắng cay…”
Thấy bé đã ngủ say,bà mới từ từ đứng lên,chậm rãi bước ra ngoài…
Ngồi xuống cái ghế trước cửa phòng,bà lắc đầu chép miệng :
-Thật tội cho thằng Tuấn…Người ta nói đâu có sai ? ”Vợ đẹp là vợ của người ta” mà…
Sau khi Lệ sinh con ,cuộc sống của gia đình Tuấn càng thêm chật vật…
Dù gì thì Lệ cũng đã từng quen với cảnh sống ”nhung lụa” của mình lúc trước nên cứ luôn miệng than thở rồi trách móc chê bai Tuấn là một kẻ bất tài…
Thời gian êm ấm đã nhanh chóng trôi tuột đi…nhường chỗ cho những cuộc cãi vã thường xuyên…giữa hai vợ chồng họ…
Rồi Lệ bắt đầu trở lại với những cuộc vui riêng của nàng…
”Gái một con trông mòn con mắt”…
Nàng giờ đây quả thật đẹp lộng lẫy hơn trước khiến bao gã đàn ông chết mê chết mệt,luôn xúm xít vây quanh…
Điều này càng khiến Lệ thêm so sánh giữa họ và Tuấn…
Giữa vòng vây của những gã đàn ông lịch lãm,nàng mới nhận ra chồng mình chỉ là một kẻ quê mùa cục mịch làm sao…
Để rồi cho đến một ngày nọ,Lệ đã âm thầm ra đi theo tiếng gọi của tình yêu mới…Bỏ lại sau lưng người chồng khốn khó và một đứa con gái hãy còn bé bỏng ngây thơ…
Tuấn đón nhận tin đó một cách bình thản…
Bởi vì …từ lâu rồi chàng có còn sống vì mình nữa đâu ?
Có đôi lúc,chàng nghĩ quẫn chỉ muốn tìm cách chết để giải thoát tất cả…
Nhưng đến lúc sắp sửa thực hiện việc ấy thì tiếng con bé Lệ Xuân lại khóc thét lên…
”Đứa bé đâu có tội tình gì cơ chứ ?”
Thế là chàng đành phải gắng gượng sống để làm tròn trách nhiệm của một người cha…
Cứ đêm đêm,người ta lại nghe Tuấn hát ru con mà không cầm được nước mắt …
”Rồi thời gian trôi…
Êm đềm như nước xuôi dòng
Người thầm mộng mơ…
xây tình…nhung gấm xa hoa…
Rồi người phụ tôi…
ra đi…không nói một lời…
Để lại…con thơ
quên đi …nghĩa tình phu thê…
Đêm qua đêm…
Ôm con dại khờ
Đôi dòng lệ thắm sầu rơi…
Thầm trách người đi
ham chi cuộc sống kim tiền
Hạnh phúc đơn sơ
tôi tìm…sao chẳng thấy
Chỉ thấy…xót xa…
khi con khờ hỏi : ”Mẹ đâu cha ?”…
…
Trong một ”sô” lưu diễn nước ngoài…
Ca sĩ Hoài Tuấn đang say sưa thả hồn vào bài hát…
” Giờ đã xa nhau nhưng kỷ niệm …đang vẫy chào
Vùng lá me bay…năm tháng dài…thương nhớ ai ?
Em cố quên đi…thương nhớ làm gì…
Tình mình như lá me rơi
trên dòng xanh nước khơi…
Em cố quên đi…
Thương nhớ làm gì
Tình mình như lá me rơi
trên dòng sông…nước khơi…”
Tiếng vỗ tay vang lên không dứt…
Chàng cúi đầu chào khán giả nhưng bỗng giật mình…
Hình như…hình như chị Lệ đang ngồi ở hàng ghế đầu thì phải ? Nhưng tại sao bên cạnh chị ấy lại là một người đàn ông khác cơ chứ ?
Còn anh Tuấn thì sao ?
Tại sao chị cũng có mặt ở đây nhỉ ?
Biết bao nhiêu câu hỏi cứ vang lên trong đầu chàng ca sĩ trẻ…
Không thể chịu đựng nổi nên Hoài Tuấn liền vội vã chạy ra phía ngoài …
Vừa thấy Lệ bước ra,chàng chạy đến…
Nàng nhoẻn miệng cười chào cậu :
-Em càng lớn càng đẹp trai ra à nha ? Bây giờ nổi tiếng dữ rồi hén ? Lại đi lưu diễn Châu Âu nữa ư ?
Quay sang người đàn ông bên cạnh,nàng giới thiệu :
-Đây là anh Hoài,chồng chị…Một thương gia chuyên về …
Thấy Hoài Tuấn (bây giờ thì chúng ta đã biết chàng chính là Đạt rồi)cứ ngẩn ngơ,Lệ bật cười :
-À,chị với anh Tuấn chia tay lâu rồi cưng…
Nói xong,nàng lẹ làng nói lời từ giã cậu rồi cùng sánh bước với người đàn ông ấy ra xe…
Đạt vẫn đứng chết trân tại đó,chàng luôn miệng lẩm bẩm :
-Tại sao ? Tại sao…lại như thế ? Giữa họ đã xảy ra chuyện gì rồi ?
…
Giọng bầu Đức rầu rĩ :
-Sự nghiệp tiếng tăm đang lên cơ mà ?Sao em cương quyết từ bỏ hết tất cả chứ ? Em có bị gì không ?Suy nghĩ lại đi cưng…
Đạt lắc đầu :
-”Càng cao danh vọng,càng dày gian nan” đúng không anh ? Ngày trước,em đã từng nói với anh là…em chỉ muốn ca hát cho vui thôi chứ không thích đi theo nghiệp cầm ca bao giờ…
Giọng ông Đức buồn buồn :
-Anh biết lúc em tìm đến anh rồi nói hết mọi chuyện về người con trai ấy…Mấy năm nay,anh vẫn tôn trọng cuộc sống riêng tư của em nên không bắt buộc em phải thế này thế kia…Nhưng cho đến giờ chẳng lẽ em vẫn chưa quên được người đó ư ? Và anh…bấy lâu nay anh chẳng thể nào đi vào lòng em được hay sao hả Đạt ?
Cậu cúi đầu,nói nhỏ :
-Em xin lỗi…Thành thật xin lỗi anh…Anh luôn luôn đối xử tốt với em nhưng mà…Em thật lòng chưa bao giờ quên được người ấy anh ơi..
Cuộc trò chuyện của họ qua suốt một đêm dài…
Khi tiễn chân Đạt,ông Đức bùi ngùi :
-Nếu như…một ngày nào đó,em muốn thì cứ quay về…Anh luôn luôn chờ đợi …
Đạt rơi nước mắt,cậu ngập ngừng :
-Em…em cảm ơn anh ! Nếu quả thật có kiếp sau thì…
…
Tuấn đang lui cui nấu cơm thì nghe tiếng bé Lệ Xuân kêu :
-Ba ơi,có ai…
Chàng liền bước ra phía trước…rồi sững lại !
Đạt ngồi đó,trên chiếc xe honda của ngày nào…Trên tay cậu vẫn cầm cái điện thoại cũ …
Nheo mắt nhìn Tuấn,cậu lí lắc :
-Không muốn thấy mặt em sao ? Vậy em đi nha ?…
Tuấn vội vã lao đến…Chàng ôm chặt Đạt vào lòng mà nước mắt cứ rơi…
Câu chuyện đến đây là hết rồi…
Nhưng chúng ta cứ theo dõi tiếp xem họ ra sao nhé !
Một buổi tối…
Đạt cựa mình,chàng khều Tuấn rồi nói nhỏ :
-Anh,em xót ruột quá hà …Mình còn mì gói không ?
Tuấn bật dậy,âu yếm nhìn cậu :
-À…hình như hết rồi !
Chàng bỗng đề nghị :
-Hay là mình ra góc đường ăn nha ? Giờ này bà Hai hãy còn bán…Phở chỗ đó bình dân nhưng ngon cực kỳ á…
Nói xong,chàng đứng dậy…bước lại chỗ máng quần áo rồi đưa tay lục lọi cái quần dài đang treo ở đó…
Đếm tới đếm lui cũng chỉ còn có …hai mươi mấy ngàn.
Tuấn lẩm bẩm :
-Bây giờ một tô phở giá chót cũng mười lăm ngàn…Tính sao đây ?
Đạt bật cười,chàng ghẹo anh :
-Hay là mình chơi trò…bổn cũ soạn lại đi anh !
Đưa tay cú đầu hắn,chàng cười :
-Em thiệt là…
Lại một tô xương súp mang về cùng hai xị rượu thuốc…và tiếp diễn màn ký sổ như ngày xưa…
Lúc ngồi bên nhau…Tuấn chợt hỏi :
-Sao em không muốn đi hát nữa ? Em hát hay mà ?
Đạt nhoẻn cười :
– Đâu phải ai ca hay cũng đều trở thành ca sĩ đâu anh ?
Rồi cậu hạ giọng thì thầm :
-Riêng em…Em chỉ thích hát cho duy nhất một người nghe thôi à…
Đêm nay,trăng sáng quá…
Tiếng đàn lời ca của họ lại hòa quyện vào nhau nhưng giờ đây sao nghe ”nhức nhối” hơn bao giờ hết …
” Một mai qua cơn mê
Xa cuộc đời bềnh bồng
Tôi lại về…bên anh
Ngày gió mưa không còn
nên đường dài thật dài
Ta mặc tình rong chơi…
Cùng nhau ta sẽ đi
Sẽ thăm bao nơi xưa
vui một thuở lênh đênh
Ta sẽ thăm từng đường
Sẽ đi thăm từng người
Sẽ vô thăm…từng nhà…
Tình người sau cơn mê…vẫn xanh
Dù bao tháng năm…đau thương dập vùi…
Trường quen vắng xa…nay ta lại về
Cùng theo lũ em…học hành như xưa…”
Lệ Xuân cũng thức dậy tự bao giờ…
Cô bé bước đến ngồi trong lòng của cha mình mà cứ say sưa nhìn chú Đạt vừa đàn vừa hát không chớp mắt…
HẾT