Đừng yêu... "teen"! - Chương 1
”Nói về tôi…xin người đừng yêu tôi
Cho tình yêu khắc khoải
vì đâu dám…hứa hẹn gì
Nhiều đêm tôi… mong được…vòng tay ai
ôm kín nỗi cô sầu…
và…thật thà trên đôi môi…
Nhưng…ai dám nói yêu mình
Bằng lòng trao trót tình…
Với cuộc đời bôn ba
Xuôi ngược khắp miền
Làm sao tôi dám mộng…và dám mơ
Vì trên vai…vẫn còn nặng hành trang…”
Nghe tiếng đàn tình tang và giọng hát cất lên là Tuấn biết thằng nhóc ở nhà trọ bên cạnh đã đi học về …
Chàng bật cười,nhủ thầm :
-Thường tụi sinh viên trẻ tuổi bây giờ chỉ thích nghe và hát nhạc nước ngoài thôi.Tệ lắm thì cũng thần tượng những ca sĩ trẻ nổi đình nổi đám trong nước hiện nay…Riêng cái cậu nhóc này thật kỳ lạ…Suốt ngày cứ ca nheo nhéo mấy bản nhạc sến mà lại là nhạc thời chiến nữa mới ghê chứ ?Ngộ thật…
Ngày nào cũng như ngày nấy,hễ cứ khi chiều về là nhóc lại ra khoảng trống trước căn phòng trọ của mình mà đàn hát nghêu ngao…
Thỉnh thoảng thấy Tuấn từ phía bên kia bước ra nhìn sang thì cậu lại mỉm cười cúi đầu chào rất ư là lễ phép khiến chàng cũng phải lịch sự chào lại…
Ừ mà gương mặt cậu bé trông cũng sáng sủa dễ thương đấy chứ ?
Nhóc mới xuất hiện mấy tháng nay nên Tuấn nghĩ chắc cậu là sinh viên năm đầu của một trường đại học nào đó trong thành phố này.
Dĩ nhiên nhóc là người ở tỉnh lên đây trọ học rồi…
Nhưng sao cậu lại khoái hát mấy bài nhạc xưa dữ vậy cà ?
Hình như nhóc đang chuyển sang bài khác…
Tuấn lại chăm chú lắng nghe :
”Rừng lá xanh xanh…cây phủ đường đi
Thành phố sau lưng…ôm mộng ước gì
Tôi là người…vui chinh chiến dài lâu
nên mộng ước đầu…tôi nghe đã chìm sâu…
Từ máy thu thanh…cô nàng vừa ca :
”Trọn kiếp yêu anh…lính khổ xa nhà”
Giữa rừng già…nghe tiếng hát thật cao
Nhưng giữa rừng già…tôi có thấy…gì đâu ?
Giọng của cậu nghe trong trẻo,thanh tao dìu dặt khiến cho Tuấn cứ lắng tai nghe miết mà chẳng để ý gì đến nồi cá kho trên bếp đang từ từ cạn nước…
Mãi cho đến khi Dì Bảy chủ nhà trọ bước vào hét toáng lên :
-Thằng quỷ sứ,làm gì đờ người ra vậy cà ? Mùi cá khét bay khắp xóm mà bây hổng hay hả ?
Đến lúc ấy chàng mới giật mình hoảng hốt chạy lại tắt bếp mà miệng thì lí nhí :
-Cháu xin lỗi…Cháu vô ý quá !
Nhìn nồi cá kho giờ đây đen như than hầm,chàng lẩm bẩm :
-Chiều nay lại ăn mì gói nữa rồi…Hic !
…
Vừa lúc đó,tiếng đàn ca phía bên kia hàng rào bỗng im bặt…
Tuấn thấy lạ nên mở cửa phòng bước ra đưa mắt nhìn sang.
Tiếng bà chủ nhà trọ bên ấy eo éo :
-Mày nói ba mày sẽ gửi tiền lên trả cho tao mà sao giờ này cũng chưa thấy gì hết vậy Đạt ?
Chàng thấy nhóc cúi đầu :
-Dạ,chắc ba con kẹt gì đó nhưng thế nào đây tới cuối tháng cũng sẽ có thôi dì…Dì ráng cho con thêm vài ngày nữa nha ?
Bà ta càu nhàu :
-Tao già rồi đâu có làm gì ra tiền ? Chỉ sống nhờ vào mấy cái phòng trọ này thôi…Mày thấy mấy người kia có ai chậm chạp như mày không hả ? Nghĩ tình ba mày ngày xưa là bạn học cũ nên tao mới nhận mày vô ở chứ phòng tao đâu có ế…Mày thấy con Lệ vũ nữ hông ? Lúc nào nó cũng trả trước cho tao một tháng tiền không à…Nó nói bạn nó cũng đang kiếm phòng gần đây để ở nhưng mà tìm đỏ con mắt cũng chưa ra…Mày điện về nói cho thằng cha mày liệu hồn coi tính sao đó thì tính nha …
Làm một hơi rồi bà ngoe nguẩy bỏ đi…
Tuấn thấy nhóc ngồi xuống ôm lấy cây đàn ủ rủ tội quá nên bước đến hàng rào hỏi thăm :
-Em thiếu tiền nhà trọ của bà ấy à ?
Cậu ngước mắt nhìn chàng rồi lặng lẽ gật đầu…
Tuấn thở dài khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện giờ cũng đâu có hơn gì nhóc…
Không biết nói gì để an ủi cậu nên chàng đành quay bước trở vào…
Mãi một lát sau,phía bên ấy lại vang lên tiếng hát với cung đàn dìu dặt của Đạt nhưng lần này giọng của nhóc nghe buồn buồn làm sao…
”Tôi nó sinh ra… nhằm chinh chiến
mới quen nhau… mà thương mến
Nó quê ngoài kia… từ lâu lắm chưa lần về
Ngày tôi gặp nó… nét đăm chiêu… đêm nhập ngũ
Thấy thương nhau… nhiều quá
Ba tháng… trong quân trường cam go
đã chai… tâm hồn lính mới
Nó luôn bảo tôi …đừng than oán chi cuộc đời
Vì khi nhịp súng.. vẫn đêm đêm.. vang vọng mãi
Tao mày… nào được vui ?
Hôm chia tay… hai đứa cùng bùi ngùi
Ngày mai …nó tôi… trên ngưỡng cửa cuộc đời
dặn nhau… gắng vui,
dù cho vành môi se khô mấy… cũng mỉm cười ”
Suốt đêm ấy,Tuấn cứ nằm lăn qua lăn lại trằn trọc suốt…mà chẳng hiểu vì sao mình lại thế ?
…
Nhưng khi chàng mới vừa chợp mắt thiu thiu ngủ thì bỗng giật mình vì hình như nghe có tiếng gọi khe khẽ đâu đây :
-Anh ấy ơi…anh còn thức không ?
Thì ra là giọng của nhóc đây mà ? Tuấn bèn lồm cồm ngồi dậy,chàng xỏ cái áo thun mặc vào người rồi nhanh chóng mở cửa…
Từ bên kia phía hàng rào,nhóc đưa tay gãi đầu :
-Thật là ngại nhưng…
Tuấn bước đến,chàng mỉm cười :
-Em có chuyện gì cứ nói…
Đạt ngập ngừng :
-Anh có còn mì gói không ? Cho em mượn đỡ…Tự lúc chiều em nhớ là mình vẫn còn tới mấy gói nhưng sao bây giờ lại không thấy…
Tuấn phì cười :
-À…
Chàng sực nhớ ra là lúc nãy mình cũng vừa chơi hết gói mì cuối cùng rồi…
Tuy nhiên Tuấn lại mở miệng :
-Anh cũng cảm thấy xót ruột nãy giờ…Hay là anh mời em đi ăn nha ? Ngoài góc đường giờ này có bà Hai bán phở bình dân nhưng ngon cực kỳ luôn á…
Thấy cậu phân vân ,chàng liền bồi tiếp :
-Anh mời thật lòng mà ? Em đừng ngại…Mình gặp nhau ngoài đầu hẻm há ?
Thấy nhóc bẽn lẽn gật đầu,Tuấn khoái chí bước vội vào phòng mình…
Lục mấy cái túi quần dài ,đếm tới đếm lui cũng chỉ còn có mười mấy ngàn…
Chàng lẩm bẩm :
-Một tô phở bây giờ giá chót cũng mười ngàn…Chết cha !
Nhưng lỡ hứa với nhóc rồi…Tính sao đây ?
Chàng chặc lưỡi :
-Thôi kệ,mình chơi bổn cũ soạn lại…Chắc bà Hai cũng hiểu mà…Hì hì…
…
Ăn xong,Tuấn đề nghị :
-Mình mua mồi về lai rai nha ? Coi như làm lễ kết nghĩa đệ huynh đêm nay luôn đi…Em thấy sao ?
Đạt lại ngập ngừng :
-Nhưng …
Tuấn khoát tay :
-Coi như hôm nay anh bao…Mai mốt khi nào em có tiền thì đãi anh lại…Lo gì chứ ?
Thấy nhóc im re chứng tỏ là cậu đồng ý rồi nên chàng quay sang bà Hai :
-Dì cho con tô xương súp với hai xị rượu thuốc nha ?
Xong xuôi hết,Tuấn nhét vội tiền vào tay bà …Chàng khẽ nheo mắt ra hiệu,bà Hai chỉ tủm tỉm cười …
Khi hai chàng đi rồi ,bà mới đếm và kêu đứa con gái :
-Con coi ghi vô sổ anh Tuấn mày thiếu bốn mươi lăm ngàn dùm má cái…
Thế là giữa đêm khuya hôm ấy…nơi khu nhà trọ ngoại ô bỗng xập xình lời ca tiếng đàn của hai người trai trẻ nọ…
”Hòa bình ơi, tình yêu em như sông biển rộng.
Tình yêu em như lúa ngoài đồng.
Tình yêu em tát cạn biển đông.
Hòa Bình ơi, ơi hòa bình ơi…
Sao em nỡ lòng… kẻ đợi người trông.
Sao em nỡ lòng… lúa khô ngoài đồng…. Sao em nỡ lòng ?
Người về đây xin may áo cưới …
Tặng người yêu …vui trong lúa mới.
Tôi đón em đi về…. Tôi đón em đi về…. Xây dựng lại tình quê.
Hòa bình ơi, chờ trông nhau như con chờ mẹ.
Chờ trông nhau như gió muà hè…
Chờ trông nhau… nắng đẹp tình quê
Hòa bình ơi, ơi hòa bình ơi…
Ba mươi tuổi đời …thoát từ vành nôi
Ba mươi năm trường …khổ đau nhiều rồi.
Về đây hỡi người ơi! Về đây hỡi người ơi…!”
…
Khuya hôm sau…
Tuấn ngồi ngáp lên ngáp xuống nãy giờ mà vẫn không làm sao dụi tắt cơn buồn ngủ của mình.
Nhìn đồng hồ,chàng khẽ chép miệng :
-Sao đêm nay vũ trường này hoạt động khuya thế nhỉ ?
Đốt cho mình một điếu thuốc,chàng bỗng nghĩ đến Lệ,cô vũ nữ thuê phòng cùng dãy nhà trọ với Đạt …
Hôm ấy…
Người chủ tiệm vừa đi khỏi thì một cô gái xinh đẹp đẩy chiếc xe Dylan bước vào…
Thấy chàng,cô nở nụ cười đẹp mê hồn rồi lên tiếng :
-Anh xem lại dùm em chiếc xe này …Sao tự nhiên nó lại trở chứng đề không được gì hết à…
Tuấn nhanh nhẩu bước đến bên chiếc xe…
Chỉ thoáng chốc…nó đã nổ máy…
Cô nàng nheo mắt hỏi :
-Bao nhiêu vậy anh ?
Chàng lắc đầu :
-Thôi được rồi cô…Đâu có hư gì…Để khi khác có sửa nhiều thì cô trả luôn cũng được mà !
Nàng mở bóp,rút ra tờ năm chục ngàn trao cho anh rồi nói :
-Đâu có được ? Thôi anh cầm lấy uống cafe nha ?
Bỗng cô nhìn anh đăm đăm :
-Hình như tôi thấy anh quen quen…Có phải anh ở khu nhà trọ của bà Bảy cô đơn ?
Tuấn giật mình :
-Đúng rồi ! Sao cô biết ?
Cô ta tự giới thiệu :
-Em là Lệ…Em cũng thuê nhà sát bên anh á…
Vậy là họ quen nhau…
Một thời gian,Lệ bỗng đề nghị :
-Anh Tuấn ! Hay là anh nhận nhiệm vụ đưa đón em vào những buổi tối cuối tuần đi…Đi về khuya một mình em sợ lắm…
Lúc đầu,Tuấn từ chối nhưng về sau,thấy cô thân gái một mình về nửa đêm nửa hôm thì chàng chột dạ…bèn bằng lòng…
Lệ cũng là một người biết điều…Nàng trả lương cho Tuấn lúc nào cũng hậu hĩ…
Trong khi Tuấn mặc cảm bởi thân phận nghèo hèn của mình thì Lệ vẫn cứ vô tư…
Hình như nàng chưa bao giờ xem chàng là người làm công cho mình cả…
Có những buổi trưa,cô nàng hay chạy lại chỗ sửa xe của chàng mà ngồi tán gẫu suốt mấy tiếng đồng hồ…Rồi còn mời Tuấn đi ăn cơm,cafe này nọ…
Những lần như vậy,chàng ngại muốn chết…nhưng cô cứ tỉnh bơ như không…
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ,Tuấn giật mình khi nghe tiếng Lệ phát ra từ sau lưng :
-Đang nghĩ gì đó ?
Chàng quay lại,cười gượng :
-À,không…Không có gì !
Rồi chàng bắt đầu cho xe nổ máy…
Lệ tự nhiên nhảy lên ôm ngang hông của chàng mà miệng lại nũng nịu :
-Thôi,mình về đi anh !
Tuấn nghe mà ngượng chín cả người…
…
Mới tờ mờ sáng,Tuấn đã nghe tiếng của bà chủ nhà trọ phía bên kia la hét om sòm :
-Thôi hổng ấy mày đi kiếm chỗ khác đi…Chứ cứ nói tới nói lui vầy hoài không khéo tao lại mang tiếng ác nữa…
Tiếng nhóc Đạt như muốn khóc :
-Dì ơi,ba con bệnh mà…Chắc vài ngày nữa ba con sẽ gửi tiền lên thôi…Dì ráng cho con thêm xin vài ngày nữa nha ?
Tuấn cau mày,chàng chợt đưa tay vào túi quần…Tiền lương mà Lệ mới đưa cho chàng đêm qua hãy còn đây…
Không cần nghĩ ngợi,chàng vội mở cửa đi ra. Bước đến sát hàng rào Tuấn lên tiếng :
-Em đưa cho dì đỡ năm trăm ngàn đi…Ít bữa rồi mình tính !
Trong khi Đạt hãy còn đang ngơ ngác thì mụ chủ nhà đã vội vàng với tay cầm lấy số tiền đó…Bà cười híp mắt với Tuấn :
-Hì hì…cậu thiệt nhân đức quá đi…
Quay sang Đạt,bà giả lả :
-Dì nói là nói vậy chứ con cứ ở lại…Dù sao cha bây với dì một thời cũng là bạn học cũ với nhau…Ối,sống ở đời thì phải có trước có sau …có tình có nghĩa mới được !
Bà hạ giọng nhìn Tuấn :
-Tui nói thế phải hông cậu ? Hè hè…
Tuấn ráng nở nụ cười,đáp :
-Dạ…
Thấy bà ấy vừa đi khuất,Đạt mới mở miệng ấp úng :
-Em…em cảm ơn anh !
Tuấn lắc đầu :
-Có gì đâu…
Chàng nhìn Đạt rồi hỏi nhỏ :
-Ba em…sao rồi ?
Cậu thở dài :
-Hôm qua em có ra điện thoại công cộng gọi về…Ba nói ba bệnh nên chưa có tiền để gửi lên cho em…Ba còn kêu em ráng năn nỉ dì ấy …
Tuấn chép miệng :
-Tội cho em quá !
Bỗng chàng nghĩ ra một cách bèn nói nhanh :
-Hay là…em có muốn đi làm thêm không ?
Đạt chớp chớp mắt :
-Dạ,em cũng đang tìm việc nhưng chưa có anh à !
Tuấn nhanh nhẩu :
– Được rồi,khi nào em đi học về thì gọi anh nha ? Anh sẽ dẫn em đến một chỗ…
Nhóc cúi đầu :
-Dạ,em cảm ơn anh ! Anh thật tốt…
Tuấn cười :
-Đệ khách sáo quá à…Huynh không bằng lòng đâu nghe !
Nói xong ,chàng giả bộ nhăn mặt…
Đạt nhìn chàng nhưng miệng cậu lại cười chúm chím …
…
Một tháng sau…
Tuấn nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng chạy xe đến chỗ làm của Đạt…
Anh chàng đẩy chiếc xe cuối cùng ra giao cho khách rồi quay lại nhoẻn miệng cười với Tuấn :
-Hôm nay anh không rước chị Lệ à ?
Chàng trả lời :
-Mấy ngày đầu tuần cô ấy không có đi làm …
Rồi chàng nhìn nhóc,giục :
-Lên xe đi em…
Chạy ngang khu bán thức ăn khuya,Đạt bỗng đề nghị :
-Anh ghé cho em xuống chút…
Lát sau,thấy cậu xách ra một túi đồ Tuấn liền thắc mắc :
-Em mua gì thế ?
Đạt chỉ cười :
-Bí mật…
Tới khu nhà trọ của Đạt trước,cậu liền lên tiếng :
-Anh vào với em luôn nha ?
Tuấn tò mò :
-Lý do ?
Đạt nói nhỏ vào tai chàng :
-Em mới lãnh lương tháng đầu tiên nè…Em định trả tiền hôm trước cho anh và mời anh nhậu để…để nói lời cảm ơn !
Tuấn nhăn trán :
-Em thiệt là…
Tuy vậy,chàng cũng bước xuống tắt máy,dẫn xe vào …
Thế là…một lần nữa,lời ca tiếng đàn của họ lại vang lên giữa đêm trường tĩnh mịch…
”Chung vui đêm này… cho trọn tình yêu thương,
Đẹp tình quê hương… mai tôi về …chúng mình đôi đường.
Giờ phút phân kỳ… ai lên đường …ai vấn vương.
Mình thương,thương nhau trong đời,
thương nhau trong lời… yêu nước Việt mà thôi… xin nhớ anh ơi!
Anh ra đi vì …nghe lời buồn quê hương,
nhịp cầu yêu thương… bao năm rồi vẫn còn đôi đường,
Từ giã phố phường… anh lên đường không vấn vương.
Hỏi anh, bao nhiêu thu rồi,
xa xôi quê người… mơ ước gì hỡi lòng trai…sông núi chia phôi.
Anh ơi anh ơi…trời Nam đau khổ,
nhà Việt Nam cách trở… mẹ Việt Nam nức nở,
mình người Nam muôn thuở… giữ trong lòng cho trọn tình quê…
Bao nhiêu năm qua …chinh chiến điêu tàn,
Đau xót vô vàn…tôi sống âm thầm,
không nói nên lời… nên viết bài ca tặng người! ”
…
Tình huynh đệ của hai người họ đẹp như ánh trăng đêm rằm và không gợn một chút áng mây mù nào…
Những lúc Tuấn bận đưa đón Lệ thì thôi,còn nếu không thì đêm nào cũng như đêm nấy chàng đều tranh thủ buổi chiều đưa nhóc đến giữ xe cho một quán bar,tối chạy lại rước về.
Có nhiều lần Đạt thấy ngại nên lên tiếng thì bị Tuấn gạt phắt .
Chàng nói :
-Lương em đâu có bao nhiêu ? Nếu đi xe ôm về thì còn gì nữa chứ ? Vả lại những lúc ấy anh đều rảnh mà nhóc ?
Đạt nói nhỏ :
-Em biết…nên em đâu có đi xe ôm làm chi ?
Tuấn trố mắt :
-Vậy mấy ngày anh mắc đưa rước cô Lệ thì em lội bộ về nhà trọ ư ?
Thấy cậu cúi đầu im lặng,Tuấn bỗng nghe xót xa trong lòng…
Suốt cả đêm ấy,chàng cứ nằm suy tư nghĩ ngợi mãi…
…
Vì cứ nghĩ đến cảnh Đạt phải lội bộ từ quán bar về tới nhà trên một đoạn đường rất là dài nên ngồi đây đợi Lệ mà Tuấn cảm thấy thời gian trôi chậm chạp vô cùng…
Cho tới khuya thì cô cũng từ vũ trường bước ra…
Nheo mắt nhìn chàng,nàng ngỏ lời :
-Em đói quá,mình kiếm gì ăn rồi hãy về nha anh ?
Tuấn nhìn đồng hồ,chàng phân vân định từ chối nhưng chợt nhớ đến chuyện mình sắp nhờ vả nàng nên đành gật đầu…
Ngồi phía sau,ôm chàng thật chặt mà nàng cứ líu lo :
-Anh…hôm trước có một cha Hàn Quốc lên tiếng đề nghị kêu em về sống chung với thẳng chả…Ổng nói em mà gật đầu tức thì sẽ thuê căn hộ cho em ở,chu cấp tiền mỗi tháng …Em suốt ngày chỉ ở nhà chẳng cần làm gì hết…Anh thấy vậy có được hông ?
Tuấn cau mày :
-Rồi ý cô sao ?
Nàng tỏ ý bực dọc :
-Coi…em đang hỏi anh mà ?
Chàng đáp nhát gừng :
-Tùy cô thôi…
Lệ hờn dỗi :
-Hứ…nói vậy mà cũng nói được ! Người gì đâu mà vô tâm,lạnh lùng còn hơn cục nước đá…Khó ưa gì đâu !
Tuấn đành phải lên tiếng :
-Tôi…tôi xin lỗi ! Cô cũng biết rồi đó…Tôi chỉ là một anh chàng sửa xe ăn lương thì làm sao mà biết những cảnh ăn chơi hào nhoáng của mấy người đại gia đó chứ ? Cô hỏi ý kiến tôi thì cũng như bằng thừa…
Lệ gật gù :
-Ừ…em biết mà !
Ăn uống xong,cả hai lại lên xe đi về…
Vừa tới phòng nàng,Tuấn mới ấp úng :
-Lệ có thể giúp tôi một việc không ?
Nàng nhìn anh mỉm cười :
-Anh nói đi…
Chàng nhăn nhó,tỏ vẻ khổ sở :
-Cô có thể cho tôi tạm ứng vài tháng tiền lương trước được chăng ?
Lệ ngạc nhiên :
-Anh kẹt à…
Thấy chàng im lặng,nàng bèn cười :
-Ừ thôi được rồi…Anh vào đi…Em để tiền trong nhà á…
Nhìn điệu bộ của chàng,cô cười phá lên :
-Anh làm gì mà đực mặt ra thế ? Em có ăn thịt anh đâu mà sợ…Chẳng lẽ anh không thể vào nhà nói chuyện với em sao ? Em đáng tởm đến như thế cơ à ?
Tuấn hốt hoảng xua tay :
-Không…Tôi không có ý đó…nhưng giờ này…
Lệ bỉu môi :
-Giờ này ai cũng ngủ hết rồi…Ối,mà cái đất Sài Gòn này chuyện ai làm nấy biết,anh lo gì chứ ?
Nói xong,nàng ra lệnh :
-Đem xe vô nhà đi ông tướng…rồi ngồi đó đợi em đi tắm cái…
Thời gian dần trôi mà Lệ cứ ca hát líu lo trong phòng tắm suốt khiến Tuấn cảm thấy khó chịu…Nhiều lúc chàng đứng lên muốn bỏ về nhưng khi nghĩ tới cái cảnh…thì lại lắc đầu ngồi xuống…
Mãi thật lâu cô nàng mới bước ra…
Bước đến tủ,cô lấy ra chai rượu mạnh cùng hai cái ly rồi lại gần chàng lên tiếng :
-Uống với em một ly nha ? Dù gì thì cũng đã trễ quá rồi…
Tuấn ngước mắt lên,chàng giật mình…
Hình như Lệ chỉ quấn ngang người mình cái khăn lông mà thôi…
Chàng tránh nhìn thẳng vào nàng khiến Lệ cười sằng sặc :
-Anh làm gì nhát gái dữ vậy ? Còn trai tân phải không ?
Câu nói mạnh miệng của cô vũ nữ sành đời này càng khiến Tuấn đỏ mặt…Chàng run run đưa ly rượu lên môi,hớp một ngụm rồi nhăn mặt :
-Đây là…
Lệ nốc cạn ly của mình rồi đáp :
-Whisky !
Chỉ một chút thôi thì Tuấn bỗng thấy trong người mình rạo rực khó tả…
Chỉ chờ có thế,Lệ khẽ mỉm cười…Nàng từ từ đứng lên…bước lại ngồi sát bên chàng…
Tuấn thấy đầu mình bị ghì xuống và đôi môi nóng bỏng kia đã áp sát vào miệng chàng.
Tuấn muốn đưa tay đẩy cô ta ra nhưng cơ thể chàng lúc này hầu như rã rời,không còn phản ứng gì được nữa…
Lệ vùi đầu vào ngực Tuấn,nàng nói qua hơi thở dồn dập :
-Anh…hãy ở lại đây đêm nay với em…
Tuấn rên rỉ :
-Tôi…tôi…
Nàng bá lấy cổ Tuấn…từ từ dìu chàng bước vào phòng ngủ…
Nếu để ý…chúng ta sẽ thấy giờ này nơi phòng cuối của khu nhà trọ ấy, Đạt vẫn còn thao thức…
Cậu chờ đợi tiếng kéo cửa quen thuộc từ phía bên kia hàng rào…
Bởi vì như vậy thì cậu biết chắc chắn là anh ấy đã về nhà và Đạt mới có thể yên tâm đi vào giấc ngủ say…
Nhìn đồng hồ đã gần hai giờ sáng,Đạt chép miệng :
-Sao tới giờ này mà anh Tuấn vẫn chưa về vậy cà ?
Cảm thấy buồn nên cậu với tay lấy cây đàn xuống dạo nhạc…rồi khe khẽ hát :
”Nhớ ngày nao …hoa nắng ngủ trên cây… thương lá vàng úa tàn
Mây bơ vơ …bay khắp nẻo vô tình… cho người yêu ước mơ
Người đi… khai phá nét kiêu sa… tuy lính chiến xa nhà…
mà vẫn luôn yêu đời …bằng câu ca tiếng cười,
Tìm vui trong giấc mơ… dù bâng khuâng chữ ngờ…
Phố đêm …lạc loài hương yêu
chìm đắm… như hàng cây… giá lạnh ướt mềm.
Phố đêm… chờ người phong sương…
chinh chiến từ lâu rồi …có niềm riêng hay ước
Cho tôi… mười ngón thiên thần…
cho tôi… mười ngón thiên thần.
Để tôi… dìu người tôi yêu,
Dìu người… không yêu
Và người …chưa yêu…”
…
Tuấn không biết mình đã trở về nhà trọ tự lúc nào nữa…
Khi chàng tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao…
Cảm thấy khô cổ họng nên Tuấn lồm cồm ngồi dậy,rót một ly nước rồi uống cạn…
Chàng chợt nhớ tới Đạt , bèn ráng bước ra mở cửa nhìn sang bên ấy…
Ống khóa bóp ở phía ngoài ,như vậy chứng tỏ nhóc đã đi học rồi.
Tuấn buồn bã quay vào phòng tắm…
Nhìn thấy vết son môi của Lệ hãy còn in dấu khắp người mình,chàng bỗng thở dài…
Tuấn than thở :
-Mình đã làm chuyện gì thế này ? Trời ơi…
…
Buổi trưa,lúc chàng đang lui cui sửa xe nơi tiệm thì Lệ lại chạy tới…
Chẳng cần để ý đến ai,cô vội vàng sà xuống bên Tuấn,nũng nịu :
-Đi ăn với em nha ?
Thấy mấy người thợ tại đó nhìn mình đăm đăm,Tuấn đỏ mặt thoái thác :
-Cô đi một mình đi,tôi đang bận !
Nàng chu mỏ :
-Hông ! Có anh thì em mới ăn…Đi đi mà !
Người chủ tiệm nhìn Tuấn rồi cất tiếng :
-Cứ để đó…Lo đi ăn với ”bà xã” rồi lát nữa về làm sau cũng được mà ? Xe này họ chiều mới lấy …không gấp lắm đâu Tuấn !
Mấy người thợ khác cũng nhao nhao :
-Trời ơi,có vợ đẹp quá ta ?
-Cưới hồi nào mà giấu hén ?
-Tuấn mình coi lù đù vậy chứ ghê lắm nha ?
Lệ khoái chí cười toe toét,nàng giục :
-Đi đi anh ! Em năn nỉ mà…
Ngại quá nên chàng đành miễn cưỡng đứng lên,nói nhỏ :
-Thôi được,cô đợi tôi thay đồ chút …
Trong một quán cafe có phục vụ cơm trưa…
Vừa ăn,Lệ cứ nhìn chàng chúm chím cười hoài…
Tuấn vì hãy còn ngượng ngùng bởi việc xảy ra hồi khuya nên cứ cắm đầu ăn miết…
Bất ngờ nàng buông một câu :
-Anh…mình sống chung với nhau nha ?
Vừa nghe xong câu ấy,Tuấn thiếu điều bật ngửa…
Thấy Tuấn im re,Lệ lẳng lặng lấy ra một xấp tiền nhét vào túi áo chàng rồi nở nụ cười :
-Nói vậy chứ em làm sao mà xứng với anh ? Dù gì thì em cũng chỉ là một cô gái hư hỏng mà thôi…Đây,số tiền này là em trả cho anh suốt một năm luôn á…
Nói xong,nàng kêu phục vụ tính tiền rồi nhìn chàng :
-Em có chuyện phải đi…Anh về sau nha ?
Tuấn ngồi đó,chàng lại nghĩ ngợi miên man…
Giờ này mà chủ quán lại mở nhạc buồn càng khiến Tuấn thêm đăm chiêu…
”Khi biết em mang kiếp cầm ca …
đêm đêm phòng trà… dâng tiếng hát cho người đời
bỏ tiền mua vui… hỏi rằng anh ơi …còn yêu em nữa không ?
Đừng nói nữa em ơi… xin đừng nói đến tình đời
Anh nghĩ rằng… đời người ca sĩ đáng thương và đáng được yêu…
Tình yêu… em sợ tình yêu… vì tình yêu như là hương hoa
Lỡ mai sau… em mất người yêu …em khổ thật nhiều …
Ngày mai… trên đường phố này… những đêm khuya… có anh đưa về xóm nhỏ
xa lìa ánh đèn… có anh đưa em về bến mơ…
Khi trót mang duyên kiếp cầm ca… em xin bằng lòng nghe tiếng trách chê người đời …
Chỉ cần anh thôi …chỉ cần anh thôi …còn tin em nữa thôi …
Đời vẫn thế em ơi… xin đừng nhắc đến tình đời…
Anh nghĩ rằng đời là gian dối …nhưng đôi ta mãi còn nhau…”
…
Đạt ngồi nơi trước quán bar trông chừng xe cho khách mà mắt cứ dõi tận đâu đâu…
Cậu đang lo lắng khi nghĩ tới Tuấn…
”Hôm qua anh ấy đi đâu mà mãi tới gần sáng mình mới nghe có tiếng mở cửa vậy cà ?Rồi lúc chiều nay cũng chẳng thấy mặt mày ảnh đâu hết…Không biết anh Tuấn có bị gì không nữa?”
Nghĩ ngợi một hồi,cậu cẩn thận rút từ trong túi quần ra hai cái điện thoại giống hệt nhau.Tuy chỉ là loại rẻ tiền nhưng Đạt cứ say sưa nhìn ngắm mãi…
Cậu nhủ thầm :
”Lát nữa thế nào anh ấy cũng bất ngờ cho coi…Như vậy là từ nay,mình và anh sẽ có cái để mà liên lạc rồi…Chứ thấy anh Tuấn cứ đi sớm về khuya thất thường như vầy mãi sao mình không chịu được…”
Đạt bỗng lo :
”Nếu mà biết mình lấy hết tiền lương của tháng này để mua hai cái điện thoại chắc là ảnh rầy mình dữ lắm…Nhưng mà…”
”Anh Tuấn ơi,giờ này anh đang làm gì đó ? Có nhớ tới em không ?…”
Bất chợt cậu đỏ mặt rồi mỉm miệng cười một mình…
Mười hai giờ khuya…
Lúc quán bar đóng cửa thì cũng là lúc Đạt lủi thủi đi bộ về…
”Hôm nay cuối tuần,anh Tuấn phải đưa rước chị Lệ rồi…”
Mãi miên man suy nghĩ nên khi về tới nhà cậu mới giật mình…
Và Đạt còn bất ngờ hơn khi thấy anh Tuấn đang đứng trước cửa phòng của cậu tự lúc nào…
Bên cạnh anh là một chiếc xe mới cáu cạnh…
Thấy Tuấn cứ trố mắt,anh đến vỗ vai cậu rồi nheo mắt :
-Em thấy chiếc xe này sao ? Thích không ?
Đạt ngạc nhiên,cậu ú ớ :
-Anh đang nói gì ?
Tuấn đưa chìa khóa xe cho cậu rồi cười :
-Kể từ bây giờ…nó là của em đấy !
Đạt chưa kịp lên tiếng thì anh vội nói tiếp :
-Còn không mau mở cửa cho anh vào ? Hôm nay anh cũng có mua mồi về để mình ”rửa xe mới” nè…Nhanh đi nhóc !
Đạt rơm rớm nước mắt,cậu sụt sùi :
-Anh làm em…cảm động quá à !
Tuấn phì cười :
-Thôi mà…chuyện nhỏ ! Đã kết nghĩa huynh đệ rồi mà sao em cứ khách sáo hoài !
Mãi cho tới khi men rượu ngấm vào người ,Đạt mới dám đem hai cái điện thoại ra…
Đến phiên Tuấn sững sờ…
Đêm nay,lời ca tiếng nhạc của họ bỗng hòa quyện vào nhau nghe sao mùi ơi là mùi vậy cà ?
”Tôi lại gặp anh, người trai nơi chiến tuyến,
Súng trên vai bước về… qua đường phố.
Tôi lại gặp anh, giờ đây nơi quán nhỏ,
Tuổi ba mươi …mà ngỡ như trẻ thơ…
Nhớ gì …từ ngày anh xa mái trường,
nhớ gì… từ ngày anh vui lên đường,
Lối gầy về nhà anh… hoa phượng thắm,
màu xanh… áo người thương,
nắng chiều… đẹp quê hương
hay nhạc buồn… đêm sương.
Tôi lại gặp anh… trời đêm nay sáng quá
Ánh trăng như hé cười sau ngàn lá…
Tôi lại gặp anh, đường khuya vui bước nhỏ
Kể nhau nghe chuyện cũ …bao ngày qua.
Lối gầy về nhà anh… hoa vẫn nở,
kỷ niệm từ ngày xưa… chưa xoá mờ,
Ánh đèn vàng ngoại ô vẫn còn đó, bạn anh… vẫn còn đây,
Sống cuộc đời hôm nay… với bọn mình đêm nay…”
…
Từ ngày có cái điện thoại,hai người cứ nhắn tin qua lại suốt…
Tuy nhiên, giữa họ chỉ toàn là những lời thăm hỏi bình thường như bao người bạn bình thường khác…
Cả hai tuy đoán biết tình cảm của đối phương dành cho mình là như thế nào nhưng ai cũng rụt rè không dám lên tiếng trước…
Thế nên,nếu mà nhìn vào những dòng tin nhắn của họ,chúng ta sẽ không khỏi phì cười :
”Đạt đang làm gì đó ?”
”Em đang học bài.Còn anh ?”
”À,anh đang coi chừng tiệm.Em ăn cơm chưa ?”
”Dạ,em ăn rồi.Bây giờ em chuẩn bị đi học”
”Em chạy xe cẩn thận nha ?Lúc này tai nạn giao thông nhiều lắm”
”Dạ,anh ơi…Chiều nay nếu mà không có đưa chị Lệ đi làm thì anh em mình đến quán ”Sông Quê” hén ?Tối nay quán bar nơi em làm cũng đóng cửa anh à !”
”Ủa,vậy hả …Vậy chiều nay anh tranh thủ về sớm…Mấy giờ ?”
”Sáu giờ anh há ? Nhậu sớm về sớm rồi mình đàn ca nữa nha?
”Ừa,tuân lệnh nhóc !”
Nghe buồn cười gì đâu…
Bởi vậy hôm ấy mới năm giờ chiều là Tuấn cứ bứt rứt đứng ngồi không yên…
Người chủ rất tinh ý nên bật cười :
-Có chuyện thì thay đồ về sớm đi…Bà xã nhắn phải không ?
Chàng gật đầu đại cho qua chuyện rồi rối rít nói lời cảm ơn ông ta…
Mới chạy được một đoạn đường,Tuấn bỗng nghe điện thoại mình reo vang…
Chàng tấp xe vào bên lề…
Nhìn thấy số của Lệ,Tuấn cau mày nhưng chàng vẫn bắt máy …
Giọng cô nghe nhừa nhựa :
-Em buồn quá… Ba ngày nữa anh ra cầu Sài Gòn vớt xác em nha ?
Nghe vậy,Tuấn hoảng hốt :
-Cô…cô đang ở đâu ?
Nàng thút thít :
-Anh biết quan tâm đến em tự lúc nào vậy ? Hic…
Tuấn hét qua máy :
-Cô nói đi…Cô đang ở đâu ?
Lệ im bặt…
Mãi một lúc sau,nàng mới rụt rè :
-Quán X…trên đường Y…Em chán đời quá anh ơi…
Tuấn nói nhanh :
-Được rồi cô ở đó đi…Tôi sẽ đến ngay ! Nhớ đừng đi đâu đấy…
Nhìn đồng hồ,chàng chép miệng :
-Từ đây đến đó rồi đi về tới nhà cũng khoảng một tiếng…Chắc còn kịp cuộc hẹn với nhóc mà ?
Nhét cái điện thoại vào túi quần,Tuấn hối hả cho xe len lỏi giữa dòng người nhộn nhịp đông đúc vì giờ này cũng là lúc kết thúc giờ làm việc buổi chiều…
…
Tới nơi,Tuấn dáo dác đưa mắt tìm…
Thấy nàng ngồi gục gặc một mình nơi góc quán,chàng liền bước đến …
Lệ ngước mắt nhìn chàng,nàng đon đả :
-Ngồi đi anh…nhậu tâm sự với em đi…
Nhìn mấy chai bia nằm lăn lốc dưới gầm bàn,Tuấn nhăn trán :
-Như vậy được rồi …Đứng lên đi,tôi đưa cô về !
Lệ nạt :
-Em chưa muốn về…Hôm nay em bắt buộc anh phải uống với em cho say luôn á…
Tuấn lắc đầu :
-Tôi đang bận…Nếu thế thì cô uống một mình đi…
Chàng đứng lên,định quay lưng bỏ đi thì Lệ nói nhanh :
-Anh đi đi…Cứ mặc cho mẹ con em chết cũng được !
Tuấn tái mặt,chàng lắp bắp :
-Cô…cô…vừa nói gì ?
Lệ giương cặp mắt u sầu nhìn chàng.Nàng nói thật chậm rãi :
-Em…đã…có…thai !
Chàng run rẩy ngồi xuống,nắm lấy bàn tay xanh xao của nàng rồi hỏi nhỏ :
-Cô nói thật đấy chứ ? Như vậy nó là…là…
Lệ gật đầu,nàng khẽ nói :
-Nó chính là…con của anh !
Trong phúc chốc,Tuấn bỗng cảm thấy đầu óc mình quay cuồng…
…
Lúc ấy,tại quán ăn uống có chương trình hát với nhau mang tên ”Sông Quê”…
Đạt cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn đồng hồ và mỗi lúc càng thêm sốt ruột…
”Bây giờ là đã trễ hai tiếng rồi…Điện thoại của anh ấy lại tắt máy nữa là sao ?”
Cậu đã uống hết hai chai bia nhưng bóng dáng Tuấn vẫn biệt tăm…
Thức ăn đã đem lên sẵn tự nãy giờ…
Đêm nay,Đạt sẽ xung phong lên ca một bản nhạc mà qua lời của bài hát ấy,chắc chắn anh Tuấn sẽ hiểu lời tỏ tình của cậu…
Từ lúc chiều,khi còn ở nhà Đạt đã hát tới hát lui bài đó rất nhiều lượt và hy vọng khi lên sân khấu mình sẽ trình diễn thật hay để anh vui…
Vậy mà…