Đừng yêu em... vợ! - Chương 2
Cường giật mình :
-Anh hai vừa la cái gì ?
Khải buồn bã lắc đầu và thốt ra những lời không như lòng chàng nghĩ :
-Không…không có gì ! Em đã lớn rồi…Em phải có một cuộc sống cho riêng mình…Thế nên,em cứ làm những gì mà mình thích là được …
Cường mừng quýnh :
-Anh hai nói vậy là cho phép em được đi chơi với anh Minh rồi phải không ?Em cảm ơn anh hai thật là nhiều…Hihihi…
Chàng cười gượng :
-Ừ…
”Cường ơi,em có biết anh đang đau đớn trong lòng lắm không nhưng làm sao mà có thể giải bày với ai đây ?”Khải chua xót thở dài…
Thấy chàng và Cường về đến,Hương nhanh nhẹn ra mở cửa và khều em trai :
-Có tin cho em đây !
Cường nhoẻn miệng cười :
-Cái gì vậy chị hai ?
Hương đưa tấm thiệp cho cậu :
-Con bé nào mời em đi dự tiệc nè !Ái da,có bạn gái mà giấu chị há ?
Anh chàng mắc cỡ,đỏ mặt :
-Em đâu có đâu…
Hương trề môi :
-Không có mà người ta mời đi nhà hàng …Đâu để xem ” Mời bạn Cường đến dự sinh nhật lần thứ 19 của…”Á…”nhất gái lớn hai,nhì trai lớn một”coi bộ được à …
Cường giật tấm thiệp trên tay Hương rồi chạy biến vào trong.Hương quay lại nhìn Khải,nàng tỏ vẻ hớn hở :
-Đó anh thấy chưa ? Em nói có sai đâu…Nó biết yêu rồi đấy !
Một lần nữa,chàng lại nghe đau nhói trong tim…
…
Khải đi tới đi lui trong phòng,chàng cứ rít thuốc liên tục khiến Hương khó chịu . Nàng lên tiếng :
-Anh làm gì mà như mắc thằng bố thế kia ? Đi ngủ đi anh…
Khải gãi đầu :
-Ý,anh quên mất một chuyện…Thôi em cứ ngủ trước đi,để anh xuống nhà làm nốt một số công việc của cơ quan cho xong cái đã.
Hương càu nhàu :
-Anh tối ngày cứ công việc và công việc…Hứa với em là tháng sau đi Đà Lạt đó nha ?
Chàng bật cười,bước đến bên nàng :
-Ừ,anh hứa mà…Thôi anh tắt đèn,em ngủ trước,lát nữa anh lên sau…
Chàng cúi xuống hôn lên má nàng.Hương tỏ vẻ phụng phịu :
-Anh lên sớm nha ? Đừng để em ngủ một mình đó…
Chàng gật đầu :
-Anh hứa mà…Gần có con rồi mà còn nhỏng nhẻo,không biết mắc cỡ à ?
Hương đưa tay nhéo chàng :
-Xí…thấy mà ghét !
…
Khải ngồi đó,chàng cứ nhìn đồng hồ mà lòng thắt thỏm lo âu : ”Đã khuya rồi mà sao Cường vẫn chưa về ? Cái con bé gì ở đầu đường cũng dạn dĩ thật…cứ đeo bám thằng bé như sam”.Kể từ sau cái lần sinh nhật đó thì cô ta cứ quấn quýt bên Cường và hai đứa cứ đi với nhau suốt.Nhiều lần chàng định lên tiếng khuyên ngăn nhưng khi muốn nói thì lại không thốt được nên lời…
Đêm nay lại thêm một đêm nữa Cường xin phép đi chơi với con bé ấy.Cu cậu có hứa là sẽ về trước chín giờ mà bây giờ đã quá mười giờ rồi mà vẫn chưa thấy mặt Cường đâu hết.Hai đứa đó đi đâu và làm gì …Có khi nào…
Khải bỗng thấy nóng mặt khi nghĩ đến cái cảnh…Chàng lắc đầu,cố xua đi những ý nghĩ bậy bạ đó…
Chàng mở cửa,bước ra ngoài…Bất chợt tiếng hát của một ca sĩ nào đó từ một quán cafe bên đường vọng đến bên tai khiến lòng chàng tê tái :
”Em mới yêu lần đầu mà anh đã yêu…lần sau !”
Đi tới đi lui hoài cũng không được gì nên Khải đành phải quay về nhà.Chàng nằm trên bộ ghế salon thiu thiu ngủ được một chút thì nghe có tiếng chân nhè nhẹ bước vào.Khải ngồi dậy cũng vừa kịp lúc Cường bật đèn lên.Cậu hoảng hốt :
-Anh hai…Anh hai chưa ngủ à ?
Chàng cau mày :
-Em biết bây giờ là mấy giờ rồi chứ ?
Cường đưa tay gãi đầu :
-Em xin lỗi…Lần sau em không như thế nữa đâu !
Khải gằn giọng :
-Lại còn có lần sau nữa ư ?
Chàng bực bội la hét vang trời khiến Hương giật mình tỉnh giấc.Nàng lọ mọ đi xuống cầu thang và lên tiếng :
-Chuyện gì thế anh ?
Khải quay lại,chàng nói như hét :
-Em coi lại cách dạy dỗ thằng em ”hiền lành” của em đi…Anh không thích loại người ”mèo mỡ gà đồng” như thế đâu !
Tôi nghiệp Cường,cu cậu cứ cúi mặt và lí nhí trong miệng :
-Em đã nói là xin lỗi rồi mà ?
Hương đến bên chàng,nàng ôn tồn :
-Nó lớn rồi anh ! Chuyện trai gái cũng bình thường thôi mà.Đâu có gì mà anh phải làm lớn chuyện như thế ?
Khải bực dọc :
-Ừ thì bình thường nhưng nó hứa sẽ về trước 9 giờ nhưng em thấy bây giờ là mấy giờ rồi ?
Hương nắm lấy tay chàng :
-Thôi để em rầy nó sau,còn bây giờ đi ngủ được chưa ông xã ?
Nàng kéo tay Khải bươc lên cầu thang rồi quay lại nói với Cường :
-Em coi đóng cửa tăt đèn rồi cũng đi ngủ đi…Từ nay về sau không được như vậy nữa nghe chưa ?
Cường nhìn chị rồi khẽ mim cười :
-Dạ…
Thế nhưng,Cường chỉ ngoan được một thời gian thôi thì trở lại như cũ và có phần quá quắt hơn trước.Cứ mỗi chiều khi cơm nước xong thì cu cậu như ngồi trên đống lửa và mắt thì cứ láo liên nhìn ra phía cổng.Hương thấy tội nghiệp nên nàng tìm cách dụ Khải lên lầu rồi chạy xuống nói với em trai :
-Em ra ngoài chơi đi,nhưng nhớ về sớm nha ? Chị khóa cửa để anh hai khỏi nghi ngờ.Khi nào em về cứ mở rồi vào nhà.Chìa khóa nè…nhớ là phải cẩn thận đó !
Cường vâng dạ liền miệng rồi vọt nhanh ra cửa…
Ở trên đời đâu có gì giữ kín được mãi…
Một buổi tối nọ,trong khi Hương say giấc nồng thì Khải vẫn thao thức.
Chàng bỗng nghe hình như có tiếng động phía dưới nhà nên bước nhẹ đi xuống cầu thang…
Thấy có bóng người lấp ló trong nhà,Khải bèn bật đèn…
Cường đứng đó chết trân…Khải bước đến bên cậu và lùi lại nhanh.Chàng nhăn mặt :
-Em uống rượu à ?
Cường khẽ gật đầu .Cậu rút trong túi áo ra một điếu thuốc rồi bật lửa…Khải lắc đầu :
-Lại còn hút thuốc nữa ư ? Em hình như bây giờ không coi ai trong cái nhà này ra gì cả chứ gì ?
Cường im lặng…
Khải mím môi,lạnh lùng cất tiếng :
-Nếu em cảm thấy khó chịu vì những lời anh nói và tự tìm được một chỗ nào đó thoải mái hơn cho mình thì cứ tự tiện…Anh mệt mỏi lắm rồi…
Nói xong,chàng bỏ lên lầu…
Cường ngồi bệt xuống nhà…Cậu buồn bã đưa mắt nhìn lên cầu thang…
…
Đang say ngủ Khải bỗng giật mình khi nghe tiếng la hét hoảng hốt của Hương.Chàng bật dậy chạy xuống nhà…
Thấy chàng,Hương mếu máo :
-Anh ơi…Bé Cường…Bé Cường…
Khải nhăn trán :
-Nó làm sao ? Em bình tĩnh nói anh nghe xem…
Hương nức nở :
-Nó bỏ đi đâu mất rồi…Sáng nay em vào phòng định đánh thức nó như mọi hôm thì không thấy nó…Em xem lại thì quần áo nó cũng đem theo hết rồi…Nó để lại lá thư nè…Huhuhu…
Khải bước đến bên Hương,tay chàng run run cầm lấy lá thư…
”Anh chị hai !
Em xin lỗi vì đã ra đi mà không kịp nói lời từ biệt…Em chỉ biết cúi đầu mong anh chị tha thứ cho đứa em này và xin anh chị đừng bỏ công tìm kiếm em làm gì.Em đã lớn rồi và có thể tự tìm cho mình một cuộc sống riêng cho nên không có lý gì em phải ăn bám anh chị mãi được.
Một lần nữa,em xin được nói lời cảm ơn anh chị đã cưu mang đùm bọc em trong mấy năm qua.Chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc bên nhau…
Đứa em ngỗ nghịch
Nguyễn Quang Cường”
Hương bật khóc :
-Bây giờ làm sao hả anh ?
Khải lấy điện thoại gọi vào số máy Cường nhưng chỉ nghe tò ti’ te…Chàng quay sang Hương :
-Anh sẽ lại cửa hàng…Hy vọng nó còn ở đó…
Hương sụt sùi :
-Đi nhanh đi anh…Có hai chị em mà nó lại bỏ đi đâu chứ ?
Khải cuống quýt thay đồ rồi chạy đến cửa hàng .Người chủ tiệm ngạc nhiên không kém chàng :
-Tôi định gọi cho ông hỏi vì sao giờ này thằng Cường chưa đến…Thế nó không ở nhà ông thì đi đâu ?
Bỗng ông ta vỗ trán kêu lên :
-Hình như hôm nay thằng Minh cũng chưa ra tiệm.Để tôi gọi nó xem sao…
Nói xong người chủ tiệm bước vào nhà.Lát sau ông ta bước ra cất giọng bực bội :
-Hai đứa nó đi Sài Gòn rồi…Đúng là đồ mất dạy,muốn đi là đi…
Khải nắm lấy tay ông ta :
-Anh có biết địa chỉ nhà của cái thằng đó không ?
Người chủ cửa hàng nhăn nhó :
-Làm sao mà tôi biết được.Lúc trước khi nghe tôi than đang cần người phụ trách kỹ thuật thì người bạn thân ở trên đó giới thiệu cho nó xuống đây.Thiệt tình thì tôi thấy nó cũng siêng năng giỏi giang nên đâu có đề phòng.
Khải cuống quýt :
-Vậy thì anh cho tôi số của ông ta đi…
Người chủ tiệm thở dài :
-Tháng trước đây,ông ta bể nợ nên trốn chui trốn nhủi mất rồi.Tôi không liên lạc được nữa…
Chàng lắc vai ông ta :
-Vậy số điện thoại của Minh ? Anh vừa gọi cho nó phải không ?
Khi người chủ tiệm vừa cho số của Minh,Khải vội vàng bấm điện thoại.Nhưng hỡi ôi,một lần nữa chàng chỉ nghe thông báo số máy đang tạm ngưng liên lạc…
Thấy thái độ thảm não của chàng,người chủ cửa hàng an ủi :
-Chắc nó biết mình tìm nên tắt máy rồi.Ông đừng lo,để từ từ tôi tìm cách cho…
Làm sao mà Khải không lo cho được khi Cường bỏ ra đi trong oán hận như thế ?Chàng thầm xỉ vả mình : ”Tại tôi,tại tôi tất cả…Tôi là một thằng anh khốn nạn nhất trên đời…”
Mấy ngày sau đó,Khải lên Sài Gòn và tìm khắp các cửa hàng điện thoại di động trong thành phố nhưng bóng dáng Cường vẫn biệt tăm…
Trên đường trở về quê,chàng cứ lẩm bẩm như một người điên : ” Cường ơi,em đang ở đâu ?”
…
Hương có thở vắn than dài bao nhiêu thì cũng đành bất lực vì Khải cũng đã làm hết sức mình rồi.Căn nhà vắng Cường bỗng trở nên lặng lẽ làm sao…Giờ đây mỗi lần ăn cơm chiều xong thì cả hai vợ chồng chàng mỗi người ngồi một góc và chẳng ai buồn bật tivi để xem phim như trước nữa…
Nhưng nỗi bất hạnh đau buồn của gia đình Khải không chỉ có thế…
Một buổi trưa,trong lúc Khải đang ở cơ quan thì nhận được điện thoại của mẹ chàng.Giọng bà nghèn nghẹn :
-Mau vào bệnh viện đi con…Con Hương nó té cầu thang…đang cấp cứu…
Chàng tái mặt nhanh chân chạy đến nhà thương…Ba mẹ chàng đang ở đó.Bà nhìn chàng rồi nói trong tiếng nấc :
-Hôm nay mẹ cảm thấy xốn xang trong lòng nên muốn lại thăm vợ chồng con.Ai dè,mẹ kêu cửa hoài mà không thấy vợ con ra mở…Đứng một hồi thì mẹ không chịu nỗi đành nhờ người phá cửa thì thấy vợ con nằm bất động dưới chân cầu thang…máu từ trong người nó chảy ra quá nhiều…Mẹ sợ quá nên ngất xỉu,may nhờ bà con lối xóm kêu xe đưa vào đây.Ba con mới tới thì con cũng vừa đến…
Khải đi tới đi lui trước phòng cấp cứu không biết bao nhiêu lần mà cảnh cửa vẫn đóng im ỉm.Lúc nãy chàng lựa lời trấn an ba mẹ rồi kêu họ về nên giờ đây Khải cảm thấy lẻ loi vô cùng…
Mãi đến khuya thật khuya,cánh cửa phòng mới bật mở…
Vị bác sĩ già nhìn chàng rồi lắc đầu…Khải cuống quýt phóng nhanh đến bên giường…
Hương nằm đó…Nàng đưa cặp mắt lờ đờ nhìn chàng rồi thều thào :
-Em xin lỗi…vì…đã không sinh được cho anh… một đứa con như lòng anh ao ước rồi.Anh đừng giận em nha ?
Khải bật khóc.Chàng nghẹn ngào :
-Không đâu…Em đừng nói nữa…Em sẽ mạnh khỏe mà.Có đúng không ?
Hương gượng nở nụ cười héo hắt :
-Em biết sức lực của em mà…Bây giờ em chỉ cầu mong anh một điều,có được không anh ?
Khải gật đầu.Chàng cúi xuống sát bên nàng.Giọng của Hương dường như đứt quãng :
-Bằng…mọi…cách…anh…phải…tìm…ra…bé…Cường…
Bỗng nàng im lặng,Khải ngước mắt lên nhìn…Chàng hét lớn :
-Không…không…Em không thể chết Hương…Hương ơi…
Ba năm trôi qua…
Khải giờ đây chỉ còn lại có một mình.Ba mẹ chàng và mẹ của Hương đều lần lượt bỏ chàng mà về với tổ tiên.Chẳng còn ai bên cạnh nên chàng cũng không cần gì nữa.Khải suốt ngày chỉ biết đắm chìm trong men rượu và dĩ nhiên chàng đã bỏ việc từ lâu.Tài sản của cha mẹ để lại dần dần cũng chẳng còn gì.Cũng may còn một căn nhà của ông bà chàng không nỡ bán nên chỉ cho thuê.Nhờ vậy nên chàng tuy không làm gì nhưng thu nhập từ căn nhà đó cũng đủ để Khải trang trải mọi thứ…
Mọi thứ đều đi vào quên lãng nhưng lời trăn trối sau cùng của Hương thì chàng vẫn nhớ…Những lúc lên Sài Gòn tìm kiếm Cường trong vô vọng là những lần chàng nhậu đến say mèm…
Nhậu cho đã đời rồi chàng lại khóc…Khi tỉnh ra lại vùi đầu vào men rượu và tiếp tục uống say quên trời quên đất…
Hôm nay chàng lại đi Sài Gòn tìm Cường …và khi màn đêm buông xuống cũng là lúc Khải làm bạn với ma men…tại một quán cóc ven đường.
Đang ngật ngừ chàng bỗng nghe có tiếng gọi :
-Khải…Có phải Khải không ?
Chàng quay lại nhìn người đàn ông rồi lắc đầu :
-Ông là ai…Tôi không biết ông !
Người đó vỗ vai Khải rồi bật cười :
– Phong nè…Phong ngày xưa hay chat với bạn đó…Hồi đó mỗi khi bạn lên Sài Gòn là đi chơi với mình nè…Nhớ chưa ?
Khải gục gặc :
-Tao nhớ rồi…nhưng mà mày ở Sài Gòn có thấy Cường không ?
Phong trố mắt :
-Cường nào ? Ở Sài Gòn biết bao nhiêu người tên Cường chứ bộ ! Làm sao tao biết mày muốn tìm Cường nào chứ ?
Khải hất tay :
-Thôi ngồi xuống nhậu đi…Tao chán quá rồi !
Phong nhìn chàng rồi khẽ lắc đầu :
-Bạn bây giờ nhìn thấy …ghê quá à ! Anh bạn đẹp trai của tui ngày xưa đâu mất rồi cà ?Sao bây giờ tóc tai bờm xờm,râu ria tua tủa thấy ớn quá vậy bạn ? Co’ chuyện buồn à ?
Khải trợn mắt :
-Nhậu đi…Nhiều chuyện giống mấy mụ đàn bà quá…Không nhậu thì đi đi…Tao nhậu một mình…
Phong chau mày :
-Tính tình bạn cũng thay đổi hẳn…Không còn là thằng Khải phong lưu lịch sự của ngày trước nữa rồi…
Tuy nói thế nhưng Phong cũng ngồi xuống nhậu với chàng.
Lúc thấy Khải bắt đầu lảm nhảm thì Phong sợ.Anh chàng khều Khải :
-Nhậu vậy đủ rồi…Bạn ở khách sạn nào để mình kêu taxi chở về…
Khải nhừa nhựa :
-Không ! Tao muốn uống nữa…Mày phải đưa tao đến một quán bar nào đó cho tao uống tiếp.Nếu không tao sẽ tự uống một mình…Mày đi đi…
Không thể để Khải như thế nên Phong đành chìu.Chàng gởi xe nhờ chủ quán coi hộ rồi nhanh chóng gọi một chiếc taxi…
Trong quán bar…
Vì là tối thứ bảy nên quán đông nghẹt khách.Đây cũng là nơi dành cho giới gay nên hầu như mọi người đều quen biết nhau.Khó khăn lắm Phong mới tìm được bàn trống.Chàng ấn Khải ngồi xuống rồi căn dặn :
-Bạn ngồi đây nha ? Nhớ đừng đi lung tung đó,để mình tự phục vụ chạy lấy bia cho nhanh…Mình tới liền,nhanh thôi !
Khải ngồi đó một mình,chàng gật gù lắc đầu theo điệu nhạc và ngã lên ngã xuống…
Bài hát vừa dứt,tiếng người MC lãnh lót :
-Bây giờ tới cây đinh trong chương trình hát với nhau đêm nay…Mời các bạn thưởng thức giọng ca ngọt ngào trầm ấm của bạn…Quang Cường qua bài hát ”Những tâm hồn hoang lạnh”.Xin các bạn cho một tràng pháo tay thật nồng nhiệt dành cho…Quang Cường…
Khải cố giương mắt nhìn lên sân khấu…Bỗng chàng giật mình,há hốc miệng :
Cường đứng đó,giọng hát của cậu nghe thật buồn :
” Anh sinh ra…làm lữ khách
Em chọn kiếp…đến…vũ trường
Những băn khoăn…của lòng anh
Những chua cay…của đời em
Chôn vùi vào trong câu hát
Lãng quên theo…từng nhịp chân
Thôi đừng…thầm trách…đời ta…lỡ…làng…”
Tiếng bàn tán của những người ngồi ở bàn kế bên khiến Khải khó chịu.
-Cái thằng này ca hay đấy chứ ? Không biết nó có bồ chưa ta ?
Giọng một người khác :
-Bồ cái gì mà bồ ? Trai gọi rẻ tiền đó mấy mẹ…
-Thiệt không bà ?
-Mấy má không tin chứ gì ? Tui ngủ với nó mấy lần rồi…Hồi đó tui cho nó 500 ngàn chứ bao nhiêu…Bây giờ nó không đẹp như mấy năm trước nên chắc còn khoảng 200 là cùng .Bà nào thích thì để lát nữa tui gọi nó xuống đây ngồi rồi hát bài ”khuya nay anh đưa em về…”nha ?hehehe…
Khải đứng lên bước qua bên đó.Chàng giương cặp mắt đỏ ngầu hét lớn :
-Tụi bây là một lũ khốn nạn…
Cả bọn trơ mắt nhìn chàng.Một người trong nhóm giơ tay :
-Thằng say này muốn kiếm chuyện với tụi mình…Làm cho nó một trận đi tụi bay…
-Nhào vô tụi bay…
-Đánh chết mẹ nó luôn…
Hỗn chiến tức thì xảy ra khiến mọi người nhốn nháo bỏ chạy tán loạn…Ba bốn người vệ sĩ chạy đến lôi kéo chàng và mấy người nọ vào bên trong…Khải vẫy vùng cố thoát ra khỏi vòng vây.Chàng nhìn về phía sân khấu và hét to :
-Cường ơi…Anh hai đây ! Về với anh đi em ơi…
Cường vẫn không nghe thấy gì.Cậu mãi say sưa hát bài tiếp theo :
”Thế rồi tình lại buồn
Vì ai gây chia ly
Vì ai em ra đi…mãi mãi
Thà rằng người đừng về
Cho nuối tiếc …thêm dâng cao
Để cho tình chết theo mùa đông…năm nao…”
…
Vừa xức thuốc cho Khải,Phong vừa cằn nhằn :
-Mình đã dặn bạn ngồi im rồi…Tại sao lại đi kiếm chuyện với người ta làm gì cơ chứ ? Cũng may là người chủ quán bar quen thân với mình.Phần khác ông ta cũng không muốn lên công an phường cho thêm rắc rối chứ không ích lợi gì nên mới thu xếp giảng hòa đấy.Bạn thiệt là…
Khải lầm bầm :
-Cho tao đi gặp Cường…Tao không muốn mất Cường nữa đâu…Thả tao ra…
Phong nhăn nhó :
-Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi…làm sao mà đi được ? Bạn cứ ngủ tạm ở nhà mình đi.Mình hứa sáng mai sẽ đi tìm cái thằng đó cho…Yên tâm đi,mình hứa mà…Nếu nó thường hát cho cái quán ấy thì mình sẽ có cách tìm ra thôi…Bạn ngủ đi…ngủ đi nha…
Khải từ từ đi vào giấc ngủ…Phong khẽ thở dài,chàng đứng lên đến tủ lạnh tự rót cho mình một ly rượu rồi uống cạn…
Phong ngồi đó,ngắm Khải say sưa…Chàng buột miệng :
-Yêu làm chi cho khổ vậy Khải ơi…
Rồi chàng tự trách mình :
-Mình cũng đâu có hơn gì bạn đâu…Bao nhiêu năm qua,hình bóng của cậu cứ in sâu vào tâm trí mình…Mình không làm sao mà co’ thể yêu ai được nữa ngoài bạn.Bạn co’ biết không ? Bạn co’ hiểu cho mình không ?Mình rất tiếc vì ngày xưa đã không có can đảm ngỏ lời…Còn bây giờ…chắc có lẽ đã không còn kịp nữa rồi…
Phong kéo tấm mền đắp cho Khải.Chàng cúi xuống hôn lên má người mình thầm yêu rồi nói nhỏ :
-Chúc bạn ngủ ngon…Trong mơ chắc co’ nhiều mộng đẹp…Ngày mai,mình sẽ đi tìm người ấy cho bạn…Chúng ta mãi mãi vẫn chỉ là bạn thôi nhé Khải ?
…
Khuya hôm sau…
Cường trả tiền honda ôm rồi cất bước vào trong hẻm sâu…Hôm nay cậu không dám đến quán bar ấy mà đi hát ở một quán khác hầu tránh mặt Khải.Lúc đánh nhau ở đó,chàng nghe tiếng gọi và đã nhìn thấy anh hai.Một thoáng bối rối nhưng Cường đã kịp bình tình lại và giả bộ làm lơ…Cậu bây giờ đâu có còn là thằng bé Cường thơ ngây trong trắng như năm nào nơi tỉnh lẻ nữa…Làm sao cậu có can đảm đối diện với người mình thương trong hoàn cảnh trớ trêu như thế…Cường nghĩ thầm :
”Không biết anh chị hai đã được mấy đứa con rồi?Chắc là hai người họ hạnh phúc lắm…Nhưng mà mình thấy anh ấy lại có vẻ tiều tụy quá…Hay là đã có chuyện gì xảy ra…”
Cậu bỗng giật mình khi nghe tiếng gọi phía trước mặt :
-Cường !
Cậu trố mắt lùi lại và lắp bắp :
-Anh…anh hai !
Khải bước đến bên cậu.Chàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của Cường rồi thì thầm :
-Về với anh đi em…
Cường lắc đầu.Cậu giựt cánh tay ra khỏi người Khải rồi nói :
-Em không về…Em không thể để cho chị em phải buồn khổ vì em…Chị ấy đáng được hưởng hạnh phúc với anh.Còn em…có là cái gì trong tim anh đâu…
Khải cất giọng buồn rầu :
-Chị hai đã chết mấy năm rồi em à…
Cường thảng thốt :
-Chết ? Tại sao lại chết ? Anh đã làm gì chị ấy phải không ?
Khải lắc đầu :
-Chuyện dài dòng lắm,để từ từ anh sẽ kể cho em hiểu…Nhưng em cần biết một điều là trươc lúc đi xa,chị đã khẩn khoản yêu cầu anh dù thế nào cũng phải tìm cho được em và đưa em về…Đó là lời trăn trối sau cùng của chị ấy…
Cường quỵ xuống góc tường.Cậu mếu máo :
-Chị hai ơi…Sao chị lại chết ?Sao chị không đợi em về…
Bỗng cậu tự đấm vào ngực mình và hét :
-Tại tôi…Tôi là một đưa’ em bất nghĩa…Tôi đã giết chị hai rồi…Huhuhu…
Khải ngồi xuống ngăn tay Cường lại.Chàng ôn tồn :
-Không phải tại em đâu.Em đừng tự tra’ch mình như thế…
Rồi chàng từ từ kể cho cậu nghe tất cả…
Cường thổn thức :
-Vậy là mấy năm qua anh đã…
Khải gật đầu :
-Anh đã đi tìm em khắp hang cùng ngõ hẹp trong thành phố này.Anh cũng đã đến nơi đây một lần nhưng không ai biết em hết…
Cường nhỏ nhẹ :
-Lúc trước em ở với anh Minh ngoài Thủ Đức…Chỉ một thời gian ngắn thì ảnh đã hất em ra ngoài đường để tìm một người khác…
Khải cau mày :
-Thế sao em không quay về ? Anh lúc nào cũng mở rộng cửa đón em mà ?
Cường nở nụ cười cay đắng :
-Làm sao mà em lại co’ thể quay về ? Anh hai có biết vì sao mà em bỏ ra đi với anh Minh không ? Em không bao giờ yêu anh ấy cả…nhưng mà…
Khải rơi nước mắt.Chàng ôm đầu Cường vào lòng rồi thì thầm :
-Anh biết…Tại vì anh mà em bỏ đi…Anh xin lỗi em thật nhiều…
Cường nói trong tiếng nấc :
-Tại vì em…yêu anh ! Nhưng em không thể phá hoại hạnh phúc của chị mình…Em đành phải giả vờ yêu con bé Xuân nhưng em có thèm nói chuyện gì với nó đâu.Ngồi một tí là em tìm cách từ giã rồi đi nhậu với anh Minh…Em thèm uống rượu để quên đi mọi thứ trái ngang trên đời này…Nhưng mà mỗi lần đối diện với anh thì em lại…
Khải đưa tay vuốt tóc Cường :
-Từ bây giờ anh nhất quyết sẽ không buông tha em ra đâu…Về với anh đi Cường.Chúng ta sẽ làm lại từ đầu.Có được không ?
Cường thoáng e ngại :
-Nhưng em giờ đây…
Khải vội bịt miệng cậu.Chàng đặt lên môi Cường nụ hôn say đắm rồi nói nhỏ vào tai cậu :
-Em đừng nói gì hết…Anh hiểu…anh hiểu tất cả mà…
Lát sau…
Cường đứng lên.Cậu nói :
-Em vào nhà thu xếp đồ đạc rồi mình đi nha ?
Khải cuống quýt :
-Không ! Bỏ hết tất cả đi…Anh sẽ thuê một chiếc taxi …Chúng ta cùng về…Anh sẽ không bao giờ để em một mình đi đâu hết…
Nói xong,chàng vội vã nắm lấy tay cậu lôi nhanh ra khỏi nơi đó…
Ngồi trên xe,Cường thỏ thẻ :
-Anh hai…Anh có biết em thương anh từ lâu lắm rồi không ?
Khải gật đầu :
-Anh biết…anh biết hết…
Cường ngã đầu nằm xuống trên đùi chàng.Cậu thắc mắc :
-Còn anh ? Anh hai thương em tự lúc nào ?
Khải hạ giọng thì thầm :
-Ngày mà anh vừa bước xuống sân bay sau hai năm tu nghiệp bên Trung Quốc…À không phải…Đúng ra là vào một buổi chiều hôm ấy,khi vừa về đến nhà…anh đã gặp một cậu bé đen thui và xấu xí…
Giọng chàng cứ đều đều…Khi chàng cúi xuống thì Cường đã ngủ say tự lúc nào…
Khải mỉm miệng cười.Chàng đưa mắt nhìn ra ngoài…
Hừng đông vừa ló dạng và một ngày mới…sắp bắt đầu…
HẾT