Summary
Khải ngồi đó,chàng cứ nhìn đồng hồ mà lòng thắt thỏm lo âu : ”Đã khuya rồi mà sao Cường vẫn chưa về ? Cái con bé gì ở đầu đường cũng dạn dĩ thật…cứ đeo bám thằng bé như sam”.Kể từ sau cái lần sinh nhật đó thì cô ta cứ quấn quýt bên Cường và hai đứa cứ đi với nhau suốt.Nhiều lần chàng định lên tiếng khuyên ngăn nhưng khi muốn nói thì lại không thốt được nên lời…
Đêm nay lại thêm một đêm nữa Cường xin phép đi chơi với con bé ấy.Cu cậu có hứa là sẽ về trước chín giờ mà bây giờ đã quá mười giờ rồi mà vẫn chưa thấy mặt Cường đâu hết.Hai đứa đó đi đâu và làm gì …Có khi nào…
Khải bỗng thấy nóng mặt khi nghĩ đến cái cảnh…Chàng lắc đầu,cố xua đi những ý nghĩ bậy bạ đó…
Chàng mở cửa,bước ra ngoài…Bất chợt tiếng hát của một ca sĩ nào đó từ một quán cafe bên đường vọng đến bên tai khiến lòng chàng tê tái :
”Em mới yêu lần đầu mà anh đã yêu…lần sau !”
Đi tới đi lui hoài cũng không được gì nên Khải đành phải quay về nhà.Chàng nằm trên bộ ghế salon thiu thiu ngủ được một chút thì nghe có tiếng chân nhè nhẹ bước vào.Khải ngồi dậy cũng vừa kịp lúc Cường bật đèn lên.Cậu hoảng hốt :
-Anh hai…Anh hai chưa ngủ à ?