Đứa con bị chúa bỏ quên - Chương 25
Chap 25
Mình đang ở đâu đây…..
Thiên đàng ư….
Ai vậy….
Chúa ư….
Không phải Chúa… Chúa không đẹp zai như vậy được =))
– Bảo, em tỉnh rồi àh
Một giọng nói quen thuộc cất lên… Thật ấm áp. Nó mở mắt ra thì Minh đang thì thầm vào tai nó
Nó quàng tay lên cổ Minh mà khóc thút thít…
– Huhu em tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh lắm…. em sợ lắm :-S
– Ngốc ạ, anh đang ở bên em rồi còn gì ;))
Hắn an ủi, và … từ từ mi lên đuôi mắt đã ướt đẫm…
– Ướt át quá hà hà >.< Nhỏ Trang chết tiệt người ta đang tình cảm mà phá rối TT. - Có gì để lúc khác tâm sự nha hai cưng… Nhỏ nhìn nó cười đầy bí hiểm… - Mà có người muốn gặp đệ nè… Hai đứa kia vào đây mau. Nhỏ Trang rít lên… - Linh, Khang sao hai người lại ở đây ??? Nó ngạc nhiên khi thấy hai người đó đang ‘’ bẽn lẽn ‘’ bước vào - Kìa nó hỏi tụi mày kìa? Trả lời mau đi… Nhỏ Trang hung dữ quá TT Linh là đứa mở miệng trước, nó mấp máy môi… - Bảo…. Bảo có làm sao không vậy ??? - Ơ, hai người làm sao thế… kỳ quá… ngồi xuống đi -… - Quỳ xuống mau hai đứa kia…. Trang nó gầm lên ( sư tử hú TT ) - Tỷ nói gì kỳ vậy.. Ơ Khang, Linh hai người đứng lên đi…. Tỷ… Khang là người cứu đệ mà… Nó ngơ ngác chuyện gì đang xảy ra nữa, Linh và Khang quỳ xuống trước mặt nó dưới nanh vuốt của nhỏ Trang .. - Khang không tốt như Bảo nghĩ đâu. Khang cúi mặt nói với nó - Sao, sao cậu lại nó như vậy ... Rốt cuộc là thế nào sao mình không hiểu gì cả... ai giải thích giùm đi TT - Giải thích đi tụi bay, tao điên rồi đó... trả lời nó đi... Nhỏ Trang này, máu du côn trong người à =)) - Mình ... mình xin lỗi Bảo về hành động hôm qua ....thực sự mình... mình .. huhu mình xin lỗi Bảo..... Cứ thế Linh cứ ôm mặt mà khóc nức nở .... - Hừ, nếu không tìm ra Bảo thì đứa chết hôm nay sẽ là mày đấy.... Trang giơ tay lên, định tát cho con Linh một cái ( TT con này đúng là đầu gấu chợ mơ ;)) ) Bốp....tiếng bàn tay đập vào má kêu nghe thật ròn tai ;)) Nhưng người hứng phát tát ấy... Không phải Linh ... Mà là Khang.... - Khang xin Trang đó, đừng đánh Linh mà... ( TT anh hùng cứu mỹ nhân ;)) ) Quay sang nhìn Bảo... - Bảo xin lỗi cậu, tất cả đều là một kế hoạch… - Kế hoạch… Nó ngơ ngác nhìn Khang mong chờ 1 lời giải thích.. - Từ vụ mất tiền,… đến chuyến thăm quan… đến việc của Bảo.. tất cả, tất cả và do.. do Luân lên kế hoạch … mình… mình thực sự không cố ý …. - Luân … sao lại là Luân , không phải thế đúng không anh? Nói cho em biết đi… huhu Minh chỉ biết im lặng….. Cộc, cộc, cộc….. Những quả cam lăn trên mặt đất… Mọi người quay mặt ra phía cửa…. Luân… Luân đứng đó từ bao giờ và đã nghe thấy tất cả…. - Luân, đừng chạy đứng lại….. - Đừng chạy nữa Luân - Không….. Rầm….. Èo éo èo éo èo….. =)) - Luân, tỉnh lại đi Luân - Con ơi tỉnh lại đi con…. - Luân ơi đừng chết… ( đứa nào nói xúi quẩy vậy :-O ) -… - Mọi người bình tĩnh, xin hỏi ai là nhân thân của bệnh nhân? Tiếng bác sỹ vang lên - Tôi, chúng tôi là bố mẹ nó đây… - Cháu bị một một chấn thương khá nghiêm trọng ở đầu do va đập mạnh xuống đường…. Nếu không phẫu thuật ngay sẽ nguy hiểm đến tính mạng… - Vâng… trăm sự nhờ bác sỹ TT 12h sau…. - Bác sỹ, con tôi thế nào rồi? - Bác sỹ, bạn Luân có sao không ạ!! - … - Ca phẫu thuật khá thành công. Chúng tôi đã chuyển cháu sang phòng hồi sức.. Nhưng có điều.. - Sao hả bác sỹ …. - Khi phẫu thuật xong, chúng tôi phát hiện ra vẫn còn sót lại một tụ máu đông ( Bọn bác sỹ vô lương tâm phẫu thuật gì mà để ‘’ sót ‘’ hả =)) ). Vì thế rất có thể cháu sẽ mất trí nhớ tạm thời - Tạm thời… - Vâng chúng tôi đã tiêm thuốc làm tan máu đông… Việc còn lại phụ thuộc vào cháu ( tụi bác sỹ vô trách nhiệm ‘’ phụ thuộc vào cháu ‘’ là sao =)) ) 5 ngày chờ đợi cuối cùng Luân đã tỉnh…. Chỉ tiếc là…. - Đây là đâu?... - Mấy người là ai? - Mà tôi là ai ? .... Luân hét lên trong hoảng loạn.... - Mẹ đây con.... - Luân, Bố đây.... - Tao đây, Khang nè..... - Huhu em đây, Bảo đây ... nhớ không anh !! Nhắc đến Bảo, Luân quay sang nhìn nó với ánh mắt ngây ngô.. - Tại sao bạn khóc ^^ Còn nó, nó chỉ biết tựa vào Minh mà ôm mặt khóc... ... Và... Kể từ ngày Luân tỉnh... Hễ cứ đi học về... là nó đến thăm Luân ... Trò Chuyện ... Chăm sóc... gợi nhớ về quá khứ.... Đến tận tối muộn nó mới về.... ‘’ Vì mày mà Luân mới như vậy’’ nó trách mình như thế Và nó đã đưa ra một quyết định..... ... 11h đêm phòng 215 khu ký túc trường nam sinh XY - Anh chưa ngủ à ? Bất ngờ, Minh chạy đến ôm nó... - Nhớ em thì làm sao anh ngủ được ;)) Ngốc àh, anh yêu em :D... - Em có chuyện muốn nói với anh... - Chuyện gì vậy cưng... Nó quay sang nhìn Minh với vẻ mặt đầy nghiêm túc - Anh à, mình chia tay ở đây anh nhé... Một dòng nước lăn dài trên má nó… - Em, em nói gì vậy… Em đùa anh àh…. Minh hét lên đầy tức giận…. - Huhu, em nói thật…. Nó chỉ biết ôm mặt khóc… Minh lay vai nó…. - Vì Luân phải không? Nhắc tới Luân, nó giật mình… -… - Vì Luân phải không em trả lời anh đi? Minh lại hét lên với nó… - Vì em… vì em…. Em là người có lỗi với Luân… huhu. - Thế còn anh thì sao…. Em làm vậy thì không có lỗi với anh à…. Nó ngước mắt lên nhìn Minh ‘’ Anh ấy khóc ‘’ …. 10 phút trong câm lặng …. - Anh, anh đi đâu vậy - … - Anh đừng đi … Ở lại với em Nó ôm lấy người Minh…. - Em biết làm thế với anh là có lỗi với anh… Nhưng em không thể có lỗi với Luân thêm một lần nữa… Không có em anh có thể tìm được người khác nhưng … nhưng Luân thì có thể sẽ mãi mãi như vậy… Huhu anh hiểu cho em… Minh không nói gì, nhìn nó mà lòng buồn… Buồn… Rất Buồn Nó khẽ thì thầm bên Minh - Đêm nay chúng ta hãy là của nhau anh nhé… Hãy cho em một kỷ niệm về anh đi…. Xin anh đó… Em yêu anh … …. Và đêm đó họ đã là của nhau Yêu nhau như thể ngày mai sẽ chết…. ‘’ Cảm ơn anh vì tất cả’’ - Ngày mai sẽ ra sao đây…. ...... 3 tháng sau.... Luân vẫn ngây ngô như một cậu bé - Bảo, mình thích cậu lắm... - Ừ, hihi - Thế Bảo có thích Luân không ?.... - Hỳ, Bảo cũng thích Luân lắm... - Hihi, Bảo nhận lời làm công chúa của mình nhé ^^ - ... - Ơ, tại sao Bảo khóc - Àh, bụi bay vào mắt thôi.... Lớp 12A2 Trường nam sinh XY - Nè, tụi mày ơi dạo này thằng Minh lạ lắm - Ừ.. Tao cũng thấy vậy đó - Nghe kể dạo này thằng này suốt ngày rượu chè… Mà thấy bảo còn đi vũ trường nữa đó… - Thế thì nhằm nhò gì … Tao còn nghe nói đêm nào thằng này cũng đi cùng một em… có hôm còn đi cùng 2 3 đứa ấy ( Ồh MY GOD =)) ) - Xa đọa vậy àh.. tụi mày có biết tại sao không? - Chịu… Có Chúa mới biết… Minh dạo này không đi học, 1 tuần 7 ngày mà nghỉ cả 7 hôm đi học 5 tiết thì cúp 4… Phòng ký túc thì đã chuyển đồ đạc đi… Nó lo lắm - Kìa Minh kìa Một đứa trong lớp rú lên… Đúng rồi…. Minh Anh gầy quá, hai hốc mắt đã hõm xanh lại …… Vừa nhìn thấy nó, Minh đã quay mặt đi thẳng - Minh dừng lại đã….. Nó chạy đến chỗ Minh. Bước chân anh khựng lại Nó cầm lấy tay anh… Vẫn ấm áp như ngày nào … Minh hất tay nó ra…. Đi thẳng và không quay lại nhìn nó một lần… - Em yêu anh, Minh à! .... Nước mắt rơi.....