Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 24
Part 24: Chạm vào nhau
Tặng cho người yêu của bạn tôi.
Và tặng cho em, người tôi yêu
Tất cả mọi thứ đã qua rồi.
Tôi đang ngồi trên máy bay, một lần nữa chạy đi tìm kiếm tình yêu của mình. Sau một tháng rời xa Bối, giờ đây tôi lại đang trên đường đi tìm em.
Sau khi từ sân bay trở về, với mọi bất lực. Tôi không tìm thấy Bối trong sân bay, tôi đã bỏ đám cưới, và mẹ tôi sắp chết. Tôi bất lực với mọi thứ, tôi không biết làm gì, cuối cùng tôi đã tỉnh ra và bắt taxi đến ngay bệnh viện.
Tôi chạy như điên lên cầu thang. Tôi chạy như điên trên hành lang. Đến phòng mẹ tôi. Dường như bà chỉ còn chờ tôi đến. Chỉ thế thôi, nhìn tôi, mỉm cười.
Giờ đây, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những áng mây trắng xốp nhẹ nhàng trôi bên cạnh mình. Chợt thấy lòng trống rỗng. Tôi nghĩ về cậu, nghĩ về mẹ, về Anh, về Cường. Tôi nghĩ về những người tôi yêu và những người tôi đã làm tổn thương. Tôi biết mình không có đủ năng lực để làm cho bất kỳ ai hạnh phúc nữa.
Tôi đã sai. Bởi vì không có chung một hạnh phúc cho tất cả mọi người.
Tôi khẽ nhắm mắt, hình dung lại ánh nhìn bình thản của mẹ nơi giường bệnh. Mẹ không trách tôi một lời sau khi tôi bỏ đám cưới. Bà chỉ đơn giản gọi tôi đến bên, nắm chặt lấy tay tôi. Tôi không rõ hành động ấy có ý nghĩa gì. Với nụ cười, bà ra đi, nhẹ như một chú bướm bay lượn vào bầu trời xanh trong. Nếu tôi đến trễ hơn một chút, có lẽ tôi đã hối hận đến cuối cuộc đời.
Còn ánh nhìn của Anh dành cho tôi sau ngày hôm đó. Anh đã thật sự sốc và đau đớn. Có lẽ nỗi đau của cô ấy lớn đến mức Anh tạm thời mất trí nhớ. Anh chỉ nhớ những gì xảy ra trước lúc tôi và Anh quen nhau.
Tôi đi thăm Anh vào ba ngày sau đám tang. Người nhà Anh không cho tôi vào. Nhưng Cường cho tôi gặp Anh. Cường đã ở bên cô suốt thời gian đó. Tôi nhớ vẻ mặt của Cường. Nét tiều tụy và đôi mắt đầy kiên định khiến tôi khâm phục. Tình cảm của cậu dành cho Anh, cũng như của Anh dành cho tôi đều giống với tình yêu của tôi và Bối. Chúng quá đỗi mãnh liệt đến mức có thể thiêu cháy bản thân và mọi thứ xung quanh. Có lẽ hai người họ sinh ra là để cho nhau, sinh ra để sống với những tình cảm mãnh liệt nhất dành cho người mình yêu.
Ánh nhìn của Anh, đơn giản chỉ là ánh nhìn của một cô bé lớp chín ngây thơ. Cô cười với tôi rồi gọi tiếng chú. Lúc đó, trong lòng tôi chỉ còn một nỗi dày vò khôn nguôi. Dù Anh có làm gì đi nữa, thì cũng vì tôi cả. Tất cả mọi bất hạnh của Anh và rất nhiều người khác đều có chung một điểm xuất phát là tôi.
Tôi tha lỗi cho Cường. Vì tôi hiểu cảm giác yêu điên cuồng một người là như thế nào. Tôi hiểu cảm giác muốn làm cho người đó hạnh phúc, thậm chí việc làm đó là huỷ hoại những thứ khác mà mình cũng yêu quí.
Chính vì tình cảm đó, tôi đã nói dối mẹ…Đến khi bà chết đi tôi vẫn cảm thấy ân hận.
Tự nhiên lại nhớ một câu nói đùa của Cường…Có lẽ đúng thật, người như tôi không nên sống trên cuộc đời này đến quá hai mươi tuổi.
Tại sao?
Tôi chẳng rõ thứ gì hết. Lòng tôi trống rỗng và trái tim lạnh căm.
Tôi tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần với hàng ngàn câu hỏi. Nhưng tôi chẳng có một câu trả lời nào cả.
Có lẽ tất cả mọi đau khổ của tôi và Bối và rất nhiều người khác nữa đều bắt đầu từ sự yếu đuối, hèn nhát của tôi. Đúng là tôi không thể làm gì khi xã hội nhìn tôi bằng một con mắt nghi ngại. Nhưng tôi vẫn có thể sống tốt…Dù cho gia đình, dù cho xã hội có ra sao thì tôi vẫn sẽ là tôi, vẫn yêu thương cậu ấy đến cuối cuộc đời.
Tôi tự cười mình.
Nếu tôi nhận ra mọi việc sớm hơn…thì có lẽ đã không ai phải đau đớn.
Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu qua máy bay…Nụ cười của tôi chỉ còn là một vết nhếch mép đầy bất lực.
Nếu không có Hạ Y, có lẽ giờ này tôi cũng không hề biết Bối ở đâu. Hạ Y gọi cho tôi vào hôm qua, cô nói Bối đã gọi điện về cho cô.
“Cậu hãy mau sang Anh, trước tháp đồng hồ, Bối nói rằng, khi kim dài kim ngắn chạm vào nhau ở số mười hai, Bối nhất định sẽ gặp lại cậu. Nếu cậu đến. Hãy mau đi nhanh lên.”
Tôi lại bật cười. Nụ cười lâu lắm không thoát ra, chỉ còn là một tiếng khục khặc…đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ và khuôn mặt đã không còn sự bình an.
Người ngồi kế bên nhìn tôi như thể tôi bị điên. Có lẽ cũng là như thế thật.
Nước Anh đông cứng trong cái giá lạnh của tháng hai.
Tôi bước lên taxi, thẳng hướng đồng hồ, trong lòng mang một nỗi lổ hổng to lớn.
Từ xa tôi đã thấy hai kim sắp chạm vào nhau.
Khi hai chiếc kim chạm nhau, tôi sẽ gặp lại Bối…
Nhưng Bối sẽ chấp nhận tôi của hiện tại chứ?
Tôi đứng nhìn hai cây kim, sắp sửa chạm vào nhau.
Một khắc giây, kim ngắn kim dài hợp thành thể duy nhất.
Tôi nhìn quanh. Tôi như điên lên. Em đâu rồi? Em đâu? Kim đã chạm vào nhau, sao chúng ta chưa gặp lại? Kim đã chạm vào rồi. Em ơi.
Bối ơi.
Tôi thét lên.
Anh đã thất bại. Anh đã tuyệt vọng về mọi thứ. Giờ đây anh chỉ còn em thôi. Còn duy nhất em, trên cõi đời này thôi.
Anh đã mất tất cả niềm tin, cùng với sự điềm tĩnh của mình. Đã mất tất cả rồi. Em ở đâu.
Tôi không hề thấy bóng dáng Bối. Và lúc ấy, tôi òa khóc. Tôi quỳ xuống, hai tay ôm lấy đầu, đau đớn khóc.
Như một đứa trẻ, giữa đường phố London lạnh giá xa lạ. Tôi khóc như một đứa trẻ làm rơi hộp kẹo của mình.
“Đằng…em đây.”
Tôi ngẩng lên. Ánh mắt Bối dịu dàng, sâu xa. Em im lặng.
Mọi quá khứ đã xa rời khỏi trái tim chúng tôi vào giây phút ấy. Mọi nỗi đau và rạn vỡ.
Em im lặng nhìn tôi, và đưa ta chạm vào mặt tôi.
Tôi khóc như điên.
Đồng hồ vẫn quay, kim dài đã xa kim ngắn một quãng nhỏ.
Môi của Bối vẫn thinh lặng. Mắt em nói nhiều hơn mọi lời.
THE END